Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 52: Tập Đoàn Hoa - Xô


Đọc truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử – Chương 52: Tập Đoàn Hoa – Xô

– Mikoyan, cậu làm gì vậy? Chấn Bang là khách của ông nội tôi, gia tộc của cậu ta ở Hoa Hạ cũng là nằm trên đỉnh đấy. Cậu đừng dính vào.

Gano Yanukovich cũng vội vàng đứng lên. Thực sự nếu xảy ra chuyện thì hắn gặp phiền phức lớn rồi. Ít nhất, ông nội cũng không tha cho hắn được.

Nhiếp Chấn Bang lại kéo Gano Yanukovich sang một bên, nhìn chằm chằm vào Mykoyan, nói:

– Mykoyan tiên sinh, lần đầu tiên được làm quen với anh, làm quen với các vị con cháu tinh anh của giới chính trị quân đội Liên Xô, cá nhân tôi rất vui, nhưng tôi lại không ủng hộ cách sống này của các anh.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quét mắt một lượt nhìn đám người đang trợn mắt nhìn mình, thản nhiên nói:

– Các anh biết tôi hiện giờ bao nhiêu tuổi không? Tôi mới mười bảy tuổi, người bạn bên cạnh tôi cũng mới mười chín tuổi, tin rằng các vị ngồi đây đều lớn hơn tôi.

Những lời này lại là sự thực, Mykoyan lớn nhất, hiện nay đã hai mười tư tuổi rồi, tên béo nhỏ nhất cũng đã hai mươi mốt tuổi.

Mykoyan nhướn mày nhìn Nhiếp Chấn Bang, nói:

– Vậy à? Thế thì sao?


Nhiếp Chấn Bang rất vui vẻ, cái hắn muốn chính là hiệu quả này. Có người phối hợp với hắn, một hỏi một đáp, kế hoạch sau đó mới triển khai dễ dàng được. Không ngờ tên Mykoyan này lại hiểu biết như vậy.

– Không sao cả. Chỉ có điều, tôi cảm thấy mấy người các anh quá đáng thương. Tôi không biết các anh muốn dựa vào các trưởng bối đến khi nào, cả đời sao? Điều này là không thể được rồi. Tôi cảm thấy tiếc thay cho các anh. Có ưu thế và cơ hội tốt như vậy mà các anh không biết lợi dụng và quý trọng. Ví dụ như tôi, ở trong nước tôi đã có được một sản nghiệp khổng lồ, mỗi năm ít nhất có thể kiếm được cho tôi trên chục triệu, thậm chí là tài sản trên trăm triệu. Còn các anh thì sao? E là số tiền đến đây tiêu phí đều là dựa vào trong nhà cả đi. Lẽ nào các anh không nghĩ đến kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền sao?

Trên mặt Nhiếp Chấn Bang biểu hiện sự khinh bỉ, khiến cho đám người Mykoyan hận không thể đánh cho hắn một trận, nhưng những gì Nhiếp Chấn Bang nói đều là sự thực.

– Thế chúng tôi có thể kinh doanh cái gì? Vũ khí đạn dược sao? Thật là nực cười!

Tên đeo kính, Andre Levski cười lạnh nói.

Đây cũng là hiện thực ở Liên Xô. Trọng tâm của quốc gia và công nghiệp của Liên Xô đều tập trung vào công nghiệp quân sự và công nghiệp nặng. Xuất khẩu vũ khí chính là nguồn giao dịch ngoại thương chủ yếu nhất của Liên Xô. Bọn họ cũng là có chút cảm giác “ không bột để gột nên hồ”.

Đứng bên cạnh, Lưu Côn lại cười nói:

– Đương nhiên có thể. Tôi nghĩ, kế hoạch hợp tác của chúng tôi có lẽ sẽ khiến các anh rất có hứng thú. Hiện nay, thứ mà trong nước các anh khan hiếm nhất, thiếu thốn nhất là gì, đồ dùng hàng ngày, lương thực, quần áo… các loại sản phẩm của công nghiệp nhẹ. Tuy nhiên, những thứ này đối với chúng tôi mà nói hoàn toàn không phải lo lắng về vấn đề nguồn cung. Các anh bên này chuẩn bị cho tốt vũ khí đạn dược, sau đó chúng ta sẽ thông qua giao dịch ở biên giới của Siberia. Việc tiêu thụ vũ khí đạn dược, hoàn toàn do chúng tôi phụ trách. Các anh chỉ cần xử lý vấn đề giao dịch và vấn đề xuất hàng bên này. Như vậy, các anh thấy chúng ta cần lo lắng về tiền bạc sao?


Nhiếp Chấn Bang cũng tiếp lời, nói:

– Tất nhiên, chúng ta cùng nhau hợp tác thành lập một công ty. Tôi thấy gọi là Tập đoàn Á Âu hoặc là Tập đoàn Hoa Xô, đại diện cho sức mạnh của chúng ta có thể xuyên đại lục Á Âu, tung hoành hai nước Hoa Hạ và Liên Xô. Bất luận là buôn bán vũ khí đạn dược hay là buôn bán đồ dùng hàng ngày, chúng ta đều có thể phái người kiểm tra lẫn nhau. Lợi nhuận thu được nhét hết vào quỹ chung, căn cứ theo cổ phần để tiến hành phân phối. Đương nhiên, nếu bản thân tôi có sở thích cá nhân gì, hay là những thứ mà tôi mua cho cá nhân thì tôi sẽ trả phí riêng cho các anh, các anh thấy thế nào?

Những người Liên Xô này đều không phải là loại dễ xơi. Những nhà buôn không ngừng qua lại giữa hai nước Hoa – Xô, đặc biệt là những người đàn ông có bề ngoài là người Nga nhưng quốc tịch lại là Hoa Hạ đó, bọn họ cũng là có nghe đến. Lợi nhuận trong này lớn đến bao nhiêu tất cả mọi người đều rõ, nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, tất cả mọi người đều động lòng.

Với tư cách là người đứng đầu trong nhóm, Mykoyan khẽ trầm ngâm, liền đưa ra quyết định:

– Nhiếp, đề nghị này của cậu tôi rất hứng thú, vậy cổ phần cụ thể tính thế nào? Chúng tôi nhiều người như vậy mà cậu chỉ có hai người.

Nhiếp Chấn Bang cười một cái, thằng cha này, quả nhiên là muốn chiếm chỗ tốt của hắn. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

– Có hai phương án. Một là hai bên chiếm năm mươi phần trăm, hai là buôn bán trong biên giới của Liên Xô thì các anh chiếm 80%, còn với giao dịch vũ khí đạn dược thì tôi chiếm 80%. Ngoài ra, nếu các anh chọn phương án hai, các anh nhất định phải giúp đỡ tôi vay ba mươi triệu đô la Mỹ từ Ngân hàng trung ương Liên Xô các anh, kỳ hạn vay là nửa tháng, để tôi ở bên này làm thế chấp.


Trên thực tế, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng là thiết lập một cái bẫy không lớn không nhỏ. Mặc dù hai phương án nhìn thì không khác biệt nhưng những người này lại không nhìn xa được tiềm lực to lớn của buôn bán vũ khí đạn dược. Hiện giờ, nhìn qua thì lợi nhuận của buôn bán đồ dùng hàng ngày cũng như lương thực là cực lớn.

Quả nhiên, đám người Mykoyan sau khi thương lượng liền nói:

– Chúng tôi chọn phương án hai.

Về khoản vay ba mươi triệu đô la Mỹ, điều này đối với Ngân hàng trung ương Liên Xô khổng lồ thì đó cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.

Bên cạnh, dưới kính của Andre lại lóe ra vẻ mặt có chút suy nghĩ, đột nhiên nói:

– Nhiếp, theo như cậu nói, có phải là có thể dùng nguồn năng lượng, khoáng sản khổng lồ của Sebira để đổi lấy hàng hóa không?

Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, không ngờ ở Liên Xô còn có tên tinh anh như vậy, xem ra, sau này phải quan hệ tốt với tên Andre này. Người như vậy, càng khôn khéo, thiên phú càng cao, chỉ cần có đủ lợi nhuận cũng cho thấy lá gan càng lớn. Lập tức, hắn cũng cười nói:

– Điều này là đương nhiên, tất cả thứ có giá trị đều có thể trở thành hàng hóa. Cái chúng ta cần chỉ là đứng trên vai hai nước Hoa – Xô để xây dựng một đế quốc thương nghiệp khổng lồ của chúng ta.

Lập tức, dưới sự kiên trì của Nhiếp Chấn Bang, hai bên bắt đầu thảo ra một hiệp định hợp tác, đây cũng là thứ mà Nhiếp Chấn Bang yêu cầu. Như vậy, trong tay mình coi như là có một điểm yếu, sau này cũng không sợ những người này dám giở trò gì. Còn về tên, những người này vẫn chọn cái tên Tập đoàn Hoa – Xô.

Sau khi kí hợp đồng, Nhiếp Chấn Bang và Mykoyan đại diện cho hai bên bắt tay với nhau, Nhiếp Chấn Bang cười nói:


– Mykoyan, tiếp theo tôi sẽ gửi số tiền một trăm nghìn đô vào tài khoản của công ty chúng ta đã đăng ký chung. Còn về khoản tiền vay của tôi thì phải làm phiền anh rồi. Đợi đến nửa tháng sau, khi mà công ty đã thuê được mặt bằng kinh doanh cũng như chuẩn bị kho hàng hoàn chỉnh rồi thì tôi sẽ trở về nước. Khoảng chừng hai tháng sau đó, lô hàng đầu tiên của chúng ta, bao gồm đồ dùng hàng ngày, quần áo và lương thực với giá trị ước chừng một triệu đô sẽ đến biên giới Sebiria. Bộ đội biên phòng bên chúng tôi, tôi sẽ xử lý, còn về bên các anh thì phải xem các anh thế nào rồi!

Bên cạnh, Alexander Shevchenko là cháu của Phó Tư lệnh quân khu Sebiria lập tức cũng tự tin nói:

– Nhiếp, chúng tôi bên này cậu cứ yên tâm đi. Rất mong đợi lần hợp tác đầu tiên của chúng ta!

Tốc độ của Mykoyan cũng rất nhanh, không đến ba ngày, khoản vay ba mươi triệu đô la Mỹ của Ngân hàng trung ương Liên Xô đã đến tài khoản của Nhiếp Chấn Bang, có điều, lãi suất của một tháng lại cao đến mức giật mình, đến mười sáu phần trăm!

Nói cách khác, sau một tháng, Nhiếp Chấn Bang cần trả lãi là bốn triệu tám trăm nghìn đô!

Tuy nhiên hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang đối với những thứ này đã không có vấn đề gì. Với số tiền này, Nhiếp Chấn Bang lập tức ném vào chợ ngoại hối đen của Liên Xô. Ở đây, theo tỉ lệ một ăn năm mươi, đổi thành đồng Rúp. Như thế, ba mươi triệu đô la Mỹ sau đó liền đổi thành bốn trăm năm mươi triệu Rúp. Tiếp theo lại chiếu theo tỉ giá hối đoái chính phủ là một đô là mỹ tương đương 0.9 đồng Rúp, trả lại cho Ngân hàng trung ương Liên Xô khoảng ba mươi mốt triệu Rúp là hoàn thành khoản vay lần này.

Còn Nhiếp Chấn Bang mình sẽ còn dư hơn bốn trăm triệu Rúp, số tiền này sẽ từ từ ở trong Liên Xô theo tỉ giá hối đoái khoảng 1 đô la Mỹ đổi được 1.2 Rúp lần nữa đổi thành đô la Mỹ, đây chính là nguyên nhân lớn nhất mà Nhiếp Chấn Bang lần này qua đây.

Chợ đen cũng không dễ tìm, Nhiếp Chấn Bang sau khi thông qua Gano mới tìm được, đợi hoàn thành một loạt hối đoái này, sau khi xử lý xong khoản cho vay thì đã qua hai mươi ngày rồi.

Lượng tiền Rúp còn lại, Nhiếp Chấn Bang giao cho Lý Lệ Tuyết. Trong khoảng thời gian tới này, Lý Lệ Tuyết sẽ ở bên này, hoàn thành công việc đổi lại tiếp theo. Còn Nhiếp Chấn Bang và Lưu Côn thì ôm hơn hai mươi triệu đô la Mỹ đã đổi được trong tay, bước trên con đường về nước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.