Đọc truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử – Chương 507: Tỉnh ủy điều chỉnh các Cục
Lời nói của Thủ tướng Vân làm Nhiếp Chấn Bang rời khỏi trầm tư, việc Thủ tướng Vân Ba muốn gặp mình chắc chắn không đơn thuần vì muốn giải thích, dựa vào địa vị và thân phận của Thủ tướng cho dù nếu ông nội còn sống mà xảy ra chuyện thế này mình cũng không có tư cách đòi Thủ tướng Vân giải thích, cùng lắm thì Thủ tướng chỉ giải thích với ông cụ một chút mà thôi.
Thủ tướng Vân làm thế này thì ý tứ trong đó đã được cân nhắc rồi, lời nói vừa rồi của Thủ tướng Vân đã lộ ra mấy ý tứ: thứ nhất là thành phố Vọng Hải phải tạm thời yên lặng một thời gian ngắn, thứ hai nếu muốn thực thi chính sách cũng chỉ có thể đợi lãnh đạo chính phủ nhiệm kỳ tới. Nói cách khác Nhiếp Chấn Bang mình phải tạo được quan hệ tốt với Phó chủ tịch Thẩm và Phó Thủ tướng Lãnh Vân Phi.
Ngoài ra, liệu có phải Thủ tướng mượn cơ hội này thử ý kiến của mình, mình bây giờ chẳng qua là một Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nắm kinh tế cũng không có gì sai nhưng người quản lý đầy đủ các mặt của Ủy ban nhân dân thành phố phải là Chủ tịch thành phố, lời nói này phải nói với Chủ tịch thành phố mới đúng. Ý tứ này có phải Thủ tướng đã tính đến giao cho mình đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Vọng Hải hay không? Cần phải suy nghĩ
Lúc này có những yếu tố như vậy bên trong, cho dù có ngàn vạn khó khăn cũng không nên từ chối trách nhiệm, phải tỏ ra tự tin và khí thế mạnh mẽ.
Quả nhiên sau khi Nhiếp Chấn Bang nói xong, thủ tướng Vân gật đầu, mỉm cười nói:
– Được, tôi muốn thấy dáng vẻ tự tin của cậu, người trẻ tuổi phải có sự quyết đoán và mạnh dạn của tuổi trẻ. Thái tổ đã từng nói trong “Ngu Công dời núi”, hạ quyết tâm không sợ hy sinh, gạt mọi khó khăn giành lấy thắng lợi.
Bây giờ chúng ta đã trong thời kỳ hòa bình phát triển, không cần hy sinh đổ máu, nhưng loại tinh thần này không thể mất đi.
Dừng một chút Thủ tướng Vân lại nói tiếp chủ đề lúc trước:
– Người cha già dân tộc Trung Sơn đã: Việc đảm đương cải cách phát triển Trung Quốc là nhiệm vụ của đời tôi … Cho dù biển cạn đá mòn mà thân này còn, tâm này tâm không chết thì không thể vì thất bại mà nản lòng, cũng không thể vì khó khăn mà lùi bước, tập trung tinh thần. . . xông lên phía trước, đón nhận trào lưu tiến bộ của thế giới, phát huy cái thiện xóa bỏ cái ác thì cuối cùng cũng có ngày thành công. Chấn Bang, đời ta vẫn cần phải cố gắng.
Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
– Thủ tướng xin ông yên tâm, Chấn Bang chưa bao giờ dám quên TQ … có năm nghìn năm văn hóa, từ trước đến nay đều là nước mạnh trên thế giới, đến giờ TQ đã trải qua tôi luyện cực khổ. Chúng ta nhất định có thể lại vươn lên giữa rừng dân tộc trên thế giới.
Ngày mười chín tháng ba, họp Quốc hội chính thức bế mạc, nghi lễ bế mạc do đồng chí Quách Ngọc Xuân chủ toạ đại hội, Chủ tịch Quốc hội chủ trì.
Hội nghị biểu quyết về bản dự thảo nghị quyết công tác báo cáo chính phủ; biểu quyết về kinh tế quốc dân, tình hình chấp hành kế hoạch phát triển xã hội và dự thảo nghị quyết kế hoạch phát triển kinh tế quốc dân và xã hội; biểu quyết về tình hình chấp hành dự toán và dự thảo nghị quyết dự toán giữa trung ương và địa phương năm chín chín; biểu quyết về dự thảo quyết định sửa đổi luật tố tụng hình sự nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa; biểu quyết về dự thảo nghị quyết báo cáo công việc của đại hội đại biểu nhân dân uỷ viên thường vụ cả nước; biểu quyết về dự thảo nghị quyết báo cáo công việc của Toà án Nhân dân Tối cao; biểu quyết về dự thảo nghị quyết báo cáo công việc của Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao.
Tiếp theo, Quách Ngọc Xuân tổng kết hội nghị, đánh giá cao hội nghị lần này … sau khi tất cả cùng hát vang bài quốc ca thì đồng chí Quách Ngọc Xuân Chủ tịch Quốc hội chính thức tuyên bố … bế mạc họp Quốc hội lần thứ chín.
Sau k hi hội nghị bế mạc, Nhiếp Chấn Bang không cùng đoàn đại biểu tỉnh Phúc Kiến quay về mà xin phép ở lại Bắc Kinh, mấy ngày này là dự kiến sinh của An Na và Đổng Uyển, là đàn ông đây chính là thời điểm quan trọng nhất nên đương nhiên phải ở bên cạnh.
Sáng hôm sau, Nhiếp Chấn Bang cùng Đổng Uyển và An Na bệnh viện quân đội để khám trước sinh lần cuối.
Vừa tới bệnh viện, điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang lại vang lên làm cho An Na cũng phải than thở ra miệng, cùng đi là Tiếu Nhã Lệ và Lý Lệ Tuyết bên cạnh cũng trợn mắt lườm Nhiếp Chấn Bang một cái.
Nhiếp Chấn Bang ngại ngùng đứng lên, điện thoại cầm trong tay nghe không được mà không nghe cũng không xong, cuối cùng Đổng Uyển bên cạnh nói:
– Được rồi, được rồi, nhìn thái độ khó xử của anh kìa, mau nghe điện thoại của anh đi, có Lệ Tuyết và chị Hai ở đây còn lo cái gì.
Vừa nghe điện thoại thì thấy tiếng của đại ca Nhiếp Gia Lương:
– Lão Tam, bộ máy tỉnh Phúc Kiến điều chỉnh rồi.
Tin tức này làm cho Nhiếp Chấn Bang giật mình, Nhiếp Chấn Bang biết việc trung ương muốn điều chỉnh bộ máy tỉnh Phúc Kiến nhưng không ngờ là trong thời gian ngắn như vậy trung ương liền có phản ứng, nhìn theo bước này thì sợ là trong lúc đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc đã bắt đầu thực hiện rồi.
– Lão Tam, lần này sợ là cậu phải tiến thêm một bước rồi. Sáng hôm nay, Trưởng ban Tổ chức Trung ương cho Thắng Đông tới Mân Châu mở cuộc họp cán bộ lãnh đạo toàn tỉnh trong lễ đường Tỉnh ủy Phúc Kiến, tuyên bố tổng quát nghị quyết hội nghị: Cổ Dân Phú bị thuyên chuyển cấp trung ương đảm nhiệm Phó bí thư, thành viên tổ Đảng, Cổ Dân Phú miễn chức Phó bí thư tỉnh ủy, chức vụ uỷ viên tỉnh Phúc Kiến, đệ trình hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh Phúc Kiến đồng ý Cổ Dân Phú từ chức chức vụ Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Phúc Kiến. Đưa Phó bí thư tỉnh ủy Kiều Dịch Nhân làm Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh, Quyền Chủ tịch tỉnh. Ngoài ra trung ương phê chuẩn, Vương Á Quang từ Tỉnh ủy Phúc Kiến sang đảm nhiệm uỷ viên Tỉnh ủy, ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký, còn ủy viên thường vụ Tỉnh ủy bí thư thành ủy thành phố Mân Châu chuyển sang thành phố Vọng Hải đảm nhiệm uỷ viên Thành ủy, ủy viên thường vụ, Bí thư Thành ủy.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy hiện nay Dương Kế Nghiệp đảm nhiệm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, bí thư thành ủy thành phố Mân Châu.
Những điều này Nhiếp Chấn Bang đều biết, cán bộ khóa sau Cổ Dân Phú vào ủy viên thường vụ trở thành một trong chín Cục là chuyện đã nghĩ tới từ lâu, nghe đồn Cổ Dân Phú lên nhờ Nam lão, bây giờ xem ra là đúng như vậy. Ngoài ra, Kiều Dịch Nhân thành Chủ tịch tỉnh cũng không nghi ngờ gì, dựa vào quan hệ của Kiều Dịch Nhân và Tổng bí thư Viên thì đây lãnh đạo hạt nhân tương lai, tiến thêm một bước vào ngưỡng cửa cấp Bộ trưởng cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng thực sự làm Nhiếp Chấn Bang giật mình là sự điều chỉnh của trung ương với thành phố Vọng Hải điều chỉnh hoàn toàn nằm ngoài bản thân.
Vốn nghĩ là Vương Á Quang có thể tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy Vọng Hải đúng như ý muốn và được thêm chức Ủy viên dự khuyết trung ương, nhưng bây giờ xem ra, ở Vọng Hải trung ương không hài lòng với Vương Á Quang. Trung ương thuyên chuyển Vương Á Quang đến tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến đảm nhiệm Trưởng ban thư ký thì thấy cục diện tỉnh Phúc Kiến bây giờ Bí thư Tỉnh ủy Trần Nhân Thanh chắc chắn phải lui xuống, như vậy địa vị của Vương Á Quang ở Tỉnh ủy có vẻ không ổn.
Còn đối với Dương Kế Nghiệp mà nói thì coi như là lên chức, Trưởng ban thư ký cơ quan Tỉnh ủy và bí thư thành ủy thành phố Mân Châu tuy rằng vẫn đeo mác ủy viên thường vụ Tỉnh ủy nhưng rõ ràng bí thư thành ủy thành phố Mân Châu thì địa vị trong Đảng phải cao hơn Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, đây cũng là một kiểu đề bạt.
Cũng như vậy, việc Lý Thái Thạch thuyên chuyển đến thành phố Vọng Hải thoạt nhìn giống như điều động cùng cấp bởi vì Bí thư Thành ủy thành phố Mân Châu và thành phố Vọng Hải đều là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đều là cán bộ cấp Thứ trưởng, nhưng, ở đây có sự khác nhau, Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải, có thể là Ủy viên dự khuyết trung ương còn bí thư thành ủy thành phố Mân Châu không có cơ hội này, đây cũng là đi lên.
Nhiếp Chấn Bang cũng không hiểu nhiều về Lý Thái Thạch, chỉ biết là người này ở trên vị trí bí thư thành ủy thành phố Mân Châu rất khiêm tốn.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là trẻ con, nhiều năm ở trong con đường làm quan như vậy Nhiếp Chấn Bang nhận thức rất rõ một sự thật, cái gọi là khiêm tốn này cũng chỉ là tương đối, còn tùy người.
Im lặng một chút, Nhiếp Chấn Bang nói:
– Đại ca, chưa chắc đâu, lần điều chỉnh này của trung ương thoạt nhìn rất rộng nhưng, thay đổi không lớn. Theo em sợ là phải chờ vụ án Á Hải chấm dứt mới có thể rõ ràng. Nhưng thật ra bây giờ bác Cả đã vào Cục thành công, trong hai nhiệm kỳ này Nhiếp gia coi như tạm thời không lo, về sau sợ là phải dựa vào mấy anh em chúng ta.
Lời của Nhiếp Chấn Bang làm Nhiếp Gia Lương rất đồng tình, nói:
– Đúng vậy “Gánh nặng đường xa”, thôi cậu bận đi, tôi không làm phiền nữa.
Sự thay đổi của cục diện tỉnh Phúc Kiến đối với Nhiếp Chấn Bang tạm thời là không ảnh hưởng quá lớn, hai ngày sau Dương An Na sinh trước, cũng may đã vào bệnh viện Quân tổng trước, khoảng bốn giờ chiều Dương An Na sinh một bé gái tiếp, đây là bé gái thứ ba trong đời thứ tư nhà họ Nhiếp, An Na khóc rất nhiều nhưng ông cụ nhà họ Dương thì lại rất vui, nhà họ Dương yêu chiều An Na nhất mà bây giờ người cháu gái này lại sinh thêm cho ông cụ một chắt gái thì ông cụ vui đến mức nào, ở bệnh viện đã tranh đặt tên đứa bé là Nhiếp Phán Phán.
Sáng sớm ngày hôm đó, Đổng Uyển cũng sinh mổ ở bệnh viện Quân tổng một bé trai, biết được tin này, Đổng lão gia tử cũng từ Tây Sơn đích thân chạy sang.
Cụ bà biết tin này sau khi thì đang đêm cũng từ nhà chạy tới, cầm tay Đổng Uyển hỏi han ân cần, có vẻ rất vui, dù sao đây cũng là bé trai đầu tiên của nhà họ Nhiếp.
Ý tứ của cụ Đổng là đứa bé này nhất định phải lấy họ Đổng, con gái cưng của nhà họ Đổng mà làm vợ bé cho người ta đã làm cụ Đổng rất tức giận, để đứa bé thành phận con riêng không có họ thì lấy họ Đổng còn hơn. Ông cụ tính toán rất đơn giản, nhà họ Nhiếp không cho danh phận thì đứa bé này tôi coi như là con cháu chính tông nhà họ Đổng.
Nhưng tình hình thế này cụ Đổng cũng đành chịu cuối cùng cụ bà tự đặt tên đứa bé là Nhiếp Trị Bình lấy ý nghĩa: Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ ý, đủ thấy là nhà họ Nhiếp hy vọng ở đứa bé đến mức nào.
Ở lại Bắc Kinh ba ngày, thêm vào thời gian nửa tháng đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc thì Nhiếp Chấn Bang ở Bắc Kinh gần hai mươi hôm nên không thể ở lại được nữa, tổ chuyên án còn chưa rút khỏi thành phố Vọng Hải, công việc ở đó cũng cần đích thân xử lý.