Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 492: Ba ngày kiên trì


Đọc truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử – Chương 492: Ba ngày kiên trì

Nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Nhiếp Chấn Bang, cũng không đến nỗi quá vui mừng, Kiều Dịch Nhân cũng rất hài lòng. Biểu hiện đó rất tốt, không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh, xem nhẹ danh lợi thế tục. Nhưng, thực chất thì có mấy người làm được điều này. Cho dù là bản thân mình, chẳng phải cũng đang mưu kế tỉ mỉ đó sao? Nhiếp Chấn Bang có thể làm được như thế, đã xem như là rất rất giỏi rồi.

Ngay lập tức, Kiều Dịch Nhân cũng mỉm cười nói:

– Chấn Bang, theo như điều lệ phân công cán bộ lãnh đạo Đảng Chính quyền, thì cậu là người phù hợp với tiêu chuẩn đấy.

Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, là một cán bộ trong thể chế, đối với một số điều lệ pháp quy mang tính chính sách, chắc chắn rất quen thuộc. Đối với những điều lệ liên quan trực tiếp đến lợi ích cá nhân này, thì càng phải quen đến mức độ đọc làu làu. Quy định tại chương hai điều lệ phân công cán bộ lãnh đạo Đảng Chính quyền.

Điều 2, thăng chức cán bộ cấp huyện (phòng) trở lên, thông thường phải có kinh nghiệm công tác dưới một cấp và làm ở hai vị trí trở lên.

Điều 3, thăng chức lãnh đạo cấp huyện (phòng) trở lên, do chức phó đảm nhiệm, phải làm ở cương vị phó hai năm trở lên, chức trưởng cấp dưới đề bạt đảm nhiệm chức vụ cấp trên, phải làm việc ở cương vị trưởng cấp dưới ba năm trở lên.

Điều 4, đối với những người có bằng đại học trở lên, trong số những cán bộ lãnh đạo cấp cục, sở trở lên của nơi đó thường phải có trình độ văn hóa đại học chính quy trở lên.

Điều 5, đối với những người từng học tập ở trường Đảng, học viện Hành chính hoặc cơ quan tổ chức nhân sự và những cơ quan tương tự khác, nhưng do tình huống đặc biệt mà không đạt yêu cầu huấn luyện trước khi nhận chức, phải hoàn thành đợt huấn luyện trong vòng một năm sau khi nhận chức.

Cán bộ lãnh đạo Đảng Chính quyền cấp tỉnh, còn phải nỗ lực đạt được yêu cầu của Trung ương đối với cán bộ cấp cao.


Phân tích từ điều lệ này, ở điều thứ 2, bản thân đã đảm nhận chức vị chủ tịch thành phố Lương Khê, Phó chủ tịch Thường vụ thành phố Vọng Hải, đây chính là kinh nghiệm làm ở hai vị trí trở lên khi ở cấp dưới. Điểm này phù hợp với điều lệ. Điều thứ 3, hiện giờ Nhiếp Chấn Bang được xem như cương vị phó đảm nhiệm cương vị trưởng. Trên cương vị cấp sở, Nhiếp Chấn Bang đã có hơn 3 năm gần 4 năm kinh nghiệm rồi, điểm này cũng phù hợp. Điều 4, đương nhiên không cần phải nói nữa, học vị thạc sĩ. Như vậy là đủ rồi, điều thứ 5 thì Nhiếp Chấn Bang chưa đạt tiêu chuẩn. Nhưng mà cuối cùng không phải có câu này sao? Như vậy là được rồi. Về câu cuối cùng đó, cái gọi là đạt được yêu cầu đối với cán bộ cấp cao của Trung ương, thì lại hoàn toàn dựa vào tư tưởng chủ quan rồi.

Cấp trên coi trọng anh thì bản thân sẽ phù hợp với yêu cầu, nếu không coi trọng, thì chính là không phù hợp rồi. Đây không phải là chỉ tiêu chính.

Sở dĩ Nhiếp Chấn Bang trước giờ không dám nghĩ đến việc bản thân sẽ được thăng chức, nguyên nhân chủ yếu vì vấn đề tuổi tác. Cán bộ cấp Thứ trưởng 30 tuổi nói ra có vẻ hơi dọa người khác. Cho dù là bộ ủy hoặc đoàn thể không hiển sơn lộ thủy, cán bộ cấp phó tuổi này ở Ủy ban hay Đoàn ủy rất ít, huống chi lại là một quan to ở một chính đảng.

Lúc này, nghe Kiều Dịch Nhân nói như vậy, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút nóng lên. Nền tảng cơ bản của bản thân tốt, đến tuổi lao động là lập tức tham gia công tác, tuổi này đã là cán bộ cấp phó cục, mấy năm trước chưa ban hành điều lệ bổ nhiệm cán bộ, đây cũng là cơ hội của bản thân. Sau khi vào Ban kỷ luật Trung ương, rèn luyện hai năm, cũng coi như giữ vững chức phó phòng rồi, đến Lương Khê làm trưởng phòng, hiện nay thăng chức cũng không phải là không có khả năng, chủ yếu phải xem thái độ của cấp trên rồi.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang có vẻ vô cùng cung kính, gật đầu nói:

– Bí thư Kiều, cảm ơn Bí thư và tổ chức đã tín nhiệm và ủng hộ, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng to lớn của Bí thư Kiều.

Trong tình huống này, cũng nên thể hiện một chút lòng trung thành, nếu không, Kiều Dịch Nhân dựa vào đâu mà đề bạt mình chứ, người không hiểu thế nào là biết ơn thì chắc chắn sẽ không nhận được bất cứ sự coi trọng nào của cấp trên cả.

Kiều Dịch Nhân lúc này rất hài lòng về thái độ của Nhiếp Chấn Bang, bản thân đã sắp xếp Nhiếp Chấn Bang đến Vọng Hải, nguyên do, trong lòng cũng có chút dự định, thậm chí, nói khó nghe chút thì là có chút tính toán. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang dựa vào tư thế sét đánh lôi đình này, phá tan cục diện u tối của Vọng Hải, về lý về tình, Kiều Dịch Nhân đều phải cho Nhiếp Chấn Bang mọi lợi thế. Nếu không, trong Bắc Kinh này, hai nhà Đổng Dương đều không phải hai tên ngu, làm những việc qua cầu rút ván, thì danh tiếng của bản thân cũng coi như xong rồi. Vì cái chức phó ban, thì hiển nhiên là rất không đáng.

Nghĩ đến đây, Kiều Dịch Nhân cũng khoát tay nói:


– Chấn Bang à, hiện giờ, thảo luận những chuyện này vẫn còn sớm. Vụ tập đoàn Á Hải không phải việc chúng ta có thể quyết định, liên quan quá rộng. Cho dù là Trung ương, cũng sẽ có chút quan ngại. Ngoài ra, tình hình của Vọng Hải cũng không thể lạc quan, tập đoàn Á Hải là trụ cột kinh tế của Vọng Hải, Á Hải mà sụp đổ thì cả nền kinh tế của thành phố Vọng Hải thụt lùi 10 năm, chỉ e, Tỉnh ủy cũng có một vài lãnh đạo không đồng tình.

Kiều Dịch Nhân không hổ là người kế nhiệm tương lai, góc độ và mức độ nhìn nhận sự việc đều rất sáng tạo. Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu, trên thực tế, ban Thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Mân Nam đúng là có một vài lãnh đạo không đồng tình cho lắm, ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Trần Nhân Thanh cũng bị liên lụy. Cuối cùng, Hội đồng nhân dân điều nhiệm chủ nhiệm về hưu. Nếu không thì trong ban Thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Mân Nam, xuất hiện một chủ tịch Giả, lại còn thêm một Bí thư Kiều, đứng đầu bộ máy, Trần Nhân Thanh tất nhiên quyết không ẩn lui như thế.

Sau khi Nhiếp Chấn Bang báo cáo với Kiều Dịch Nhân xong, Nhiếp Chấn Bang cũng biết ý đứng dậy, có lời hứa hẹn của Kiều Dịch Nhân là được rồi. Lúc này, muốn Kiều Dịch Nhân tỏ thái độ nên làm như thế nào, rõ ràng là không thực tế. Ra khỏi văn phòng của Kiều Dịch Nhân, đi vào thang máy, lúc xuống đến tầng 9, cửa thang máy mở ra, Tề Tư Nguyên đi vào.

– Bí thư Tư Nguyên, tình hình thế nào rồi?

Nhiếp Chấn Bang nhanh lời mở miệng hỏi trước. Tề Tư Nguyên lúc này có vẻ mặt rất bình tĩnh, làm công tác trong ủy ban Kỷ luật, nhất là kiểu người như Tề Tư Nguyên này, đã đạt đến cảnh giới vui buồn không thể hiện ra ngoài rồi. Nghe Nhiếp Chấn Bang hỏi, cũng trả lời:

– Chủ tịch Nhiếp, tình hình không mấy lạc quan, ý của Bí thư Gia Thụ, việc này, rất có thể Tỉnh ủy sẽ triệu tập cuộc họp thường vụ tiến hành thảo luận, thống nhất ý kiến nhận thức một chút.

Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười, trong trí nhớ của mình, trong vụ án tập đoàn Á Hải, bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Mân Nam Đinh Gia Thụ không có vai trò gì. Điều này cũng chứng tỏ, cái người Đinh Gia Thụ này là kiểu cán bộ trung lập, cũng là người không cầu lập công, chỉ cầu không sai lầm.

Nhưng, việc này, Nhiếp Chấn Bang lại biết rất rõ. Kiếp trước, vào khoảng tháng 4, sau khi mở cuộc họp Mặt trận tổ quốc và Hội đồng nhân dân, Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Trung ương Trang Ái Quốc đích thân ký lệnh, thành lập tổ chuyên án Á Hải, toàn bộ tổ chuyên án, tập trung thành viên của các ban ngành thuế quốc gia, hải quan, công an, quân đội, công thương, ủy ban kỷ luật, dầu mỏ và cả ngân hàng, cả tổ chuyên án toàn những thành viên khủng. Khoảng chừng 700 người.


– Bí thư Tư Nguyên, chúng ta vẫn là nên làm tốt việc của mình thì hơn. Vụ Á Hải, anh cứ yên tâm, trong tình hình này, không phải Tỉnh ủy muốn che đậy là che đậy được đâu.

Nhiếp Chấn Bang đã nói ra lời đảm bảo rồi.

Bên cạnh, Tề Tư Nguyên hơi sửng sốt, ngay lập tức cũng hiểu được ý của Nhiếp Chấn Bang. Người trước mắt mình, đã từng là chủ nhiệm phòng giám sát số 5 ủy ban kỷ luật Trung ương.

Nhân vật cỡ này mà nói vậy, chắc chắn là đã biết được chút tin tức gì rồi.

Liền gật đầu nói:

– Chủ tịch Nhiếp nói phải, sự việc lần này có không ít cán bộ cũng bị lộ ra, thư khiếu nại bên Uỷ ban Kỷ luật Thành ủy chúng ta nhận được cũng nhiều thêm, thậm chí còn nhận được mấy bức thư khiếu nại thực danh, Đã đến lúc rồi. Hiện giờ, tôi thấy chủ yếu vẫn là phải ứng phó với sự kiểm sát của Thứ trưởng bộ công an Lý, đây chính là người đến thì không tốt, người tốt thì không đến.

Tình hình này, Nhiếp Chấn Bang sớm đã đoán trước được, Vọng Hải luôn yên tĩnh như mặt nước, không có nghĩa là bền chắc như thép. Ngược lại, bên trong chắc chắn có một số người biết và nắm giữ một vài thứ gì đó, sở dĩ không bị lộ ra ngoài, chủ yếu là vấn đề thế cục thành phố Vọng Hải. Hiện nay, trong tình trạng này, những người sáng suốt đều rõ ràng, chỉ e là mưa bão đến, sợ rằng sóng gió sắp nổi lên rồi. Một vài cán bộ cực đoan đương nhiên sẽ không chịu nổi. Mấy bức thư khiếu nại thực danh là ví dụ.

Nhiếp Chấn Bang và Tề Tư Nguyên đều không dừng lại ở Mân Châu. Buổi chiều, cả hai đều trở về Vọng Hải, 8h tối. Hai chiếc xe một trước một sau lần lượt đi vào địa phận Vọng Hải.

Mấy tháng nay, bên khu nhà ở của cán bộ Ủy ban Nhân dân thành phố Thành ủy cũng chưa phân nhà cho mình. Cũng do khu phía trước, mấy ngôi nhà đều đã có người đang ở. Ví dụ như, ngôi nhà số 5, người nhà của Phó chủ tịch thành phố thường vụ nhiệm kỳ trước vẫn còn ở đấy. Lúc này, tuy là đã nghỉ hưu, nhưng người hưởng hương hỏa vẫn còn, đương nhiên ngại đuổi người ta đi. Cứ như vậy, vấn đề phòng ốc của Nhiếp Chấn Bang đành hoãn lại.

Vừa vào cửa, phó Chủ nhiệm Mã Phi đã ra đón:


– Chủ tịch Nhiếp, anh về rồi ạ. Hai đồng chí này ở đây đợi anh cả buổi chiều rồi.

Đối với tính cách phong thái của Nhiếp Chấn Bang, Mã Phi đã nghiên cứu hết thảy. Loại người này, không phải loại có thể dùng sắc đẹp mê hoặc được. Mã Phi cũng điều chỉnh lại cách thức làm việc của mình. Tuy rằng cực kỳ quyến rũ, nhưng trước mặt Nhiếp Chấn Bang, Mã Phi lại tỏ ra vô cùng quy củ.

Nhìn theo hướng Mã Phi chỉ, hai người trẻ tuổi đang ngồi ở ghế sofa. Tuy mặc thường phục, nhưng vừa nhìn liền biết là quân nhân.

Nhiếp Chấn Bang liền nói:

– Hai đồng chí lên đây đi.

Vừa vào cửa, một người liền đóng cửa lại, người kia cúi đầu chào nói:

– Thủ trưởng, Phó tư lệnh Nhiếp phái chúng tôi đến đây thông báo với thủ trưởng, bên phía quân đội, cấp trên ra lệnh, phải biết giữ bổn phận quân đội, phải giao cho bên phía Thành ủy thành phố Vọng Hải toàn bộ những nghi phạm đã bắt giữ và toài liệu có liên quan.

Bên quân đội ra tay rồi, nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày, trầm tư, nếu giao ra thì coi như xong, chỉ cần cho một cơ hội, cấu kết thông đồng lẫn nhau, định tội danh, thì việc này coi như xong. Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

– Hai đồng chí, nhờ hai đồng chí chuyển lời đến Phó tổng tư lệnh Nhiếp, bất luận thế nào, kể cả bị đuổi khỏi quân đội nữa, cũng phải giúp chúng tôi kiên trì thêm trong thời gian 3 ngày, chỉ cần 3 ngày.

Thời gian 3 ngày. Buổi chiều, Hội nghị Thường vụ Tỉnh ủy chắc chắn đã triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Tối nay hoặc ngày mai, Kiều Dịch Nhân và Giả Dân Phú đều sẽ báo cáo công tác với cấp trên. Bên phía Trung ương, phỏng chừng cũng cần thời gian 2 ngày mới có thể đưa ra quyết định. Thời gian 3 ngày, tuyệt đối không thể ít hơn. Tuy nhiên về việc trong 3 ngày có quyết định hay không, thì Nhiếp Chấn Bang không quan tâm nhiều như vậy. Hiện giờ, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.