Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 17


Bạn đang đọc Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu FULL – Chương 17


Hót xong Phù Ngọc Thu quay sang nhìn tiên tôn với vẻ háo hức trông mong.
Truyền thừa Phượng Hoàng!
Tiên tôn: “……”
Tiên tôn gõ nhẹ túm lông đỏ trên trán chim trắng rồi cười nhạt: “Ngươi hót cũng hay đấy.”
Phù Ngọc Thu mừng rỡ.
Nói xong tiên tôn đặt chim trắng lên tay vịn ghế rồi phất áo bỏ đi.
Phù Ngọc Thu: “???”
Phù Ngọc Thu tức giận chíp chíp: “Lông Phượng Hoàng đâu?! Chẳng phải ngươi nói ta hót thì sẽ tặng ta à!?”
Áo bào của tiên tôn đã khuất sau mây mù, nháy mắt chẳng còn thấy đâu nữa.
Phù Ngọc Thu hết sức bực mình.
Đã hứa hót xong sẽ cho lông vàng, thế mà nghe xong lại bỏ chạy!
“Chẳng lẽ……” Phù Ngọc Thu chột dạ, “Hắn hiểu mình nói gì sao?”
Nhưng cũng không đúng.
Nếu tiên tôn hiểu được bài vè y vừa hót, bị chỉ vào mũi mắng như vậy thì phải giận tím mặt chứ sao lại khen y hót hay được?
Nghĩ thế Phù Ngọc Thu trấn tĩnh lại.
Vân Quy đang chờ ngoài điện không đoán được ý tiên tôn, thấy Phù Ngọc Thu vẫn đang đứng trên ghế mây chỉ dành riêng cho tiên tôn thì do dự nửa ngày rồi đi tới định nhốt chim trắng vào lồng.
Đúng lúc này, giọng tiên tôn đột nhiên vọng tới tai Vân Quy: “Không cần nhốt y vào lồng vàng nữa.”
Phù Ngọc Thu đã quen bị nhốt nên khi nghe vậy thì hơi nghiêng đầu.
Chẳng lẽ Diêm La sống này được tiểu khúc ban nãy dỗ vui vẻ rồi à?
Phù Ngọc Thu rất bất mãn, vậy sao không cho y truyền thừa Phượng Hoàng chứ?
Lừa đảo.
Tiên tôn nói tiếp: “Đóng thang mây lại, sau này ở Cửu Trọng Thiên y muốn đi đâu cũng được, không cần ngăn cản.”
Vân Quy giật mình, ánh mắt phức tạp gật đầu vâng dạ.
Trái lại Phù Ngọc Thu vô cùng mừng rỡ.
“Ái chà, nếu biết trước hót tiểu khúc sẽ được đãi ngộ thế này thì mình đã chíp từ lâu rồi.”
Phù Ngọc Thu được một phen hả hê khi làm cáo mượn oai hùm nên đã sớm vứt bỏ tôn nghiêm thà chết không hót lúc trước.
Y co được thì giãn được.
Đã có lệnh của tiên tôn nên tất nhiên Vân Thu và Vân Quy không dám cản y.
Phù Ngọc Thu sợ Diêm La sống định cho y chạy trước ba mươi chín trượng rồi lại bổ xuống thanh đao bốn mươi trượng nên cẩn thận từng li từng tí thăm dò mấy lần, quả nhiên phát hiện không ai ngăn cản.
Phù Ngọc Thu vẫn không dám lơ là cảnh giác, thừa dịp đêm tối mới lén lút chạy đến cung điện lần trước phát hiện Phượng Hoàng.

Y vừa lăn vừa chạy nửa ngày nhưng vẫn không thấy rồng hay mây ngăn cản.
Lúc này Phù Ngọc Thu mới yên tâm, vui vẻ xòe cánh leo lên bậc thang đi tìm Phượng Hoàng.
Chung quanh cung điện không có đám mây nào, mấy sợi dây đỏ lần trước bị đứt cũng đã thay mới, trên đó treo vô số chuông gió làm dây đỏ trĩu xuống thành hình vòng cung.
Gió đêm thổi qua phát ra tiếng chuông kỳ ảo êm tai.
Thang mây Cửu Trọng Thiên đã đóng, dù hai người có trốn ra cũng chỉ đi lòng vòng quanh Cửu Trọng Thiên, vì vậy cổng cung điện cầm tù Phượng Hoàng mở toang, hoàn toàn không sợ có người tới cứu hắn.
Phù Ngọc Thu thuận lợi chạy vào.
Trong cung điện thênh thang, Phượng Hoàng yên lặng đứng giữa pháp trận, cổ chim thon dài cúi xuống nhìn chăm chú một đóa hoa khô héo trên mặt đất, chẳng biết đang nghĩ gì.
Khác với lần trước, chung quanh không còn nước trút xuống Phượng Hoàng nữa.
Trận pháp đóng kín, Phù Ngọc Thu giơ chân thăm dò mép ngoài, thấy không có phản ứng gì mới hớn hở chạy vào, xòe cánh bay nhảy về phía Phượng Hoàng.
“Chíp! Chíp chíp!”
Phượng Hoàng định thần lại, thấy cục bông trắng lăn về phía mình thì trong mắt toát ra vẻ lạnh lẽo.
Phù Ngọc Thu vui vẻ chạy tới nhưng khi bắt gặp vẻ mặt này của Phượng Hoàng thì thoáng sửng sốt, sau đó lập tức nổi quạu.
Y lấy đà chạy nhanh tới rồi bay lên không, “chíp” một tiếng, xem mình như vũ khí đâm sầm vào người Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng: “……”
Phượng Hoàng bất thình lình bị đụng một cái lảo đảo.
“Ngươi……”
“Ta đã bảo ngươi chạy mà sao lại bị bắt về thế hả?” Khó khăn lắm Phù Ngọc Thu mới gặp được người cùng cảnh ngộ với mình, giọng nói vừa tức vừa tủi thân: “Ta còn chưa giận mà ngươi giận cái nỗi gì chứ?”
Phượng Hoàng: “……”
Phượng Hoàng lặng im hồi lâu rồi thấp giọng nói: “Đâu có giận.”
Phù Ngọc Thu không tin hắn: “Ngươi có giận, lúc nãy ta thấy rõ ràng mà.”
Phượng Hoàng đành phải nói: “Ừ ta giận.”
“Hừ.” Phù Ngọc Thu lại nhảy lên huých hắn một cái rồi lạnh lùng nói: “Giờ thì hay rồi, Diêm La sống kia đã đóng thang mây, chúng ta có chạy cũng không thoát đâu.”
Chim trắng còn chưa cao đến chân Phượng Hoàng, cứ ríu ríu không ngừng, theo bản năng quơ cánh lia lịa, cứ như trói lại hai cánh thì y không thể nói chuyện được nữa.
Phượng Hoàng rũ mắt nhìn y nói dông dài nửa ngày, ngữ điệu hơi lạnh nhạt: “Ngươi vẫn muốn chạy trốn à?”
Phù Ngọc Thu lại nhảy dựng lên, suýt nữa thì đụng vào cằm Phượng Hoàng, tức khí nói: “Ta muốn ngươi trốn đấy chứ!”
Phượng Hoàng khẽ giật mình, ánh mắt dịu lại: “Ta không sao.”
Phù Ngọc Thu liếc hắn rồi ngưng lải nhải.
Việc đã đến nước này có nói thêm cũng vô ích.
Phù Ngọc Thu nơm nớp lo sợ chạy một đoạn đường dài tới đây, rốt cuộc giờ mới thấy mệt mỏi.
Y đặt mông ngồi phịch xuống đất, tựa đầu vào chân Phượng Hoàng líu ríu hỏi: “Linh lực ở Cửu Trọng Thiên dày đặc như vậy mà không thể chữa thương cho ngươi sao?”
Phượng Hoàng vốn đang đứng ung dung, bỗng nhiên bị một cục bông xù dựa sát vào làm thân hình hơi rung rinh, cúi đầu nhìn Phù Ngọc Thu.

Hồi lâu sau hắn mất tự nhiên dời mắt đi rồi nói khẽ: “Không, không được đâu.”
“Ồ.”
Phù Ngọc Thu thầm nghĩ cũng đúng, nếu Phượng Hoàng có thể chữa khỏi cánh thì đã bay đi từ lâu chứ còn ở đây để Diêm La sống tra tấn làm gì?
“Nghe nói hôm nay có rất nhiều người tới Cửu Trọng Thiên.” Phượng Hoàng nói, “Ngươi đã gặp người mình muốn tìm chưa?”
Nhắc đến chuyện này Phù Ngọc Thu lập tức tỉnh ngủ, ngẩng đầu chíp chíp nói: “Gặp rồi, còn hành hắn một trận nữa.”
“Ồ? Hành thế nào?”
Phù Ngọc Thu nhớ lại gương mặt quan tài tái nhợt của Phong Bắc Hà khi quỳ dưới đất nôn ra máu thì lại vui không chịu được, thế là ríu rít kể lại chuyện mình giả khóc hãm hại Phong Bắc Hà.
Phượng Hoàng mỉm cười nhìn y: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Diêm La sống bảo ta hót một bài.” Phù Ngọc Thu nói, “Ta hót bài vè người khác dạy ta để mắng hắn một trận.”
Phượng Hoàng: “……”
Phù Ngọc Thu càng nói càng vui, cười chíp chíp không ngừng.

Tiếng cười của y rất trầm bổng du dương khiến người ta nghe xong có thể cảm nhận được niềm vui sướng.
“Diêm La sống không hiểu ta hót cái gì, còn khen ta hót hay nữa kìa.”
Phượng Hoàng: “……….”
Thấy Phượng Hoàng câm như hến, lúc này Phù Ngọc Thu mới nhớ ra con chim ngốc này vẫn đang nhớ nhung Diêm La sống.
Y bĩu môi, đành phải miễn cưỡng đổi đề tài: “Hôm nay ta thấy Diêm La sống cầm truyền thừa Phượng Hoàng gỉ đó, là vật của ngươi phải không?”
Phượng Hoàng hờ hững nói: “Đó là truyền thừa Phượng Hoàng Khư để lại.”
Phù Ngọc Thu cái hiểu cái không gật đầu rồi trầm ngâm suy tư.
Phượng Hoàng thấy đôi mắt đen láy của chim trắng đảo tới đảo lui như đang tính kế lấy chiếc lông vàng kia thì hơi cau mày, ánh mắt nhìn Phù Ngọc Thu cũng lạnh lùng hơn.
Bất kỳ chim chóc nào có mang huyết mạch Phượng Hoàng đều mưu toan giành lấy truyền thừa Phượng Hoàng để một bước lên trời.
Chim trắng này……!cũng thế thôi.
Chẳng biết Phượng Hoàng nghĩ gì mà đột nhiên dời chân đi làm cục bông trắng đang dựa vào chân hắn ngã ngửa ra sau lăn một vòng.
Phù Ngọc Thu mờ mịt đứng dậy, dường như không hiểu tại sao mình lại lăn ra đây.
Phượng Hoàng thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng Phù Ngọc Thu thường xuyên lăn nên cũng chẳng nghĩ nhiều.
Ánh mắt y rơi vào đôi cánh gãy của Phượng Hoàng rồi ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Vậy nếu ta lấy được truyền thừa Phượng Hoàng thì có phải cánh ngươi sẽ lành lại không?”
Phượng Hoàng giật mình.
“Chắc sẽ được thôi.” Phù Ngọc Thu vội vàng nói, “Ba thiếu tôn kia rất coi trọng chiếc lông vũ này, nhất định phải là đồ tốt rồi.”

Phượng Hoàng có vẻ không tin, hơn nửa ngày mới thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn……!cho ta à?”
“Ừ!”
Đôi cánh này bị gãy lâu lắm rồi nhưng nỗi đau đớn khi bị bẻ cánh hệt như một cơn ác mộng bao trùm toàn thân.
Phượng Hoàng kinh ngạc cúi đầu nhìn chim trắng, khi đối diện với đôi mắt trong trẻo nghiêm túc kia thì con ngươi màu vàng hơi co lại:
“Hả? Hả?” Phù Ngọc Thu sốt ruột vẫy cánh huých hắn: “Có chữa được không?”
Phượng Hoàng hơi há mỏ ra như muốn nói gì đó.
Hắn ngập ngừng hồi lâu mới gật đầu.
Phù Ngọc Thu lập tức vui vẻ lại, còn vui hơn cả khi mình thoát khỏi Cửu Trọng Thiên.
Phượng Hoàng nhìn y vui tươi hớn hở bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn có thể nhìn ra chim trắng này thật sự muốn lấy truyền thừa Phượng Hoàng cho mình chữa cánh……
Nhưng chính vì có thể nhìn ra nên mới làm hắn bối rối……
Truyền thừa Phượng Hoàng……
Y thật sự không cần sao?
Sau khi Phù Ngọc Thu biết chắc như vậy thì không nán lại cung điện giam cầm Phượng Hoàng nữa.
Trời dần sáng, y vẫy cánh với Phượng Hoàng: “Vậy đêm mai ta lại tới nhé.”
Phượng Hoàng gật đầu.
Phù Ngọc Thu chạy đi.
Phượng Hoàng nhìn theo bóng chim tròn vo dần đi xa, trong đôi mắt vàng lóe lên một tia sáng chói lọi hiếm thấy.
***
Trời đã sáng hẳn.
Phù Ngọc Thu chạy về thiên điện, chưa kịp thở dốc thì đã bị Vân Thu bưng đến đại điện Cửu Trọng Thiên.
Tiên tôn đang ngồi trên ghế mây, áo bào tầng tầng lớp lớp trắng như mây toát ra khí chất tôn quý.
Thấy chim trắng đến gần, hắn vẫy tay một cái rồi bế chim trắng lên đầu gối hờ hững xoa đầu y.
Phù Ngọc Thu giả vờ ngoan ngoãn nghiêng đầu nhìn hắn.
So với lúc trước hình như tâm trạng Diêm La sống……!tốt hơn thì phải?
Chỉ hót một bài mà có tác dụng lớn vậy sao?!
Phù Ngọc Thu kinh ngạc.
Tiên tôn thản nhiên nói: “Hót thêm một bài đi.”
Phù Ngọc Thu vội vàng há mỏ ra hót:
“Diêm La sống…Ưm!”
Tiên tôn đột nhiên đưa tay bịt mỏ y lại: “Không nghe bài hôm qua nữa, đổi bài khác đi.”
Phù Ngọc Thu bĩu môi, đành phải nghe lời hắn đổi bài khác.
Y chíp chíp chíp.
“Cây ăn thịt người bị vẹo cổ, cực kỳ hung ác không ăn chay.”
“Cứ nhìn Diêm La sống mà xem, cả ngày toàn tức giận cáu kỉnh.”
“Đáng ghét đáng ghét!”

Tiên tôn: “………”
Tiên tôn lại bịt cái mỏ đang ríu rít của Phù Ngọc Thu rồi cười ôn hòa nhưng hết sức đáng sợ: “Lần này hót cũng không tệ, thưởng cho ngươi nhé.”
Phù Ngọc Thu hớn hở nhìn hắn, dù bị bịt mỏ cũng cũng không tức giận.
Thưởng?
Muốn tặng truyền thừa Phượng Hoàng đúng không?
Tiên tôn thò tay vào hũ sành bên cạnh lấy ra một con tuyết tằm đưa đến trước mặt Phù Ngọc Thu rồi thản nhiên nói: “Tuyết tằm trăm năm là vật đại bổ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, ăn đi.”
Phù Ngọc Thu: “……”
Phù Ngọc Thu: “Chíp—— “
Y bị cơn buồn nôn làm run rẩy dữ dội, suýt nữa lại phun nước đầy mình tiên tôn.
Tiên tôn cười nhạt nhìn chim trắng ủ rũ nằm gục trên đầu gối mình, tâm tình có vẻ tốt hơn nhiều.
Vân Thu im lặng đứng bên cạnh, luôn cảm thấy tiên tôn đối xử với chim trắng này….
Quá mức đặc biệt.
***
Ban đêm.
Phượng Hoàng nghe tiếng chuông gió bên tai, ước tính thời gian chim trắng sẽ đến.
Ai ngờ hắn chờ mòn mỏi, dù chim trắng có bò thì cũng phải đến rồi mới đúng, nhưng bên ngoài lại chẳng thấy bóng dáng y đâu.
Phượng Hoàng khẽ nhíu mày.
Đúng lúc này, ngoài điện vang lên một âm thanh rất nhỏ.
Phù Ngọc Thu rã rời đi vào, bước chân nặng nề.
Kỳ quái hơn là trên cổ y đeo một sợi dây, sau đuôi còn kéo theo một vật nho nhỏ.
Vật kia to bằng ngón tay út được bọc trong nhiều lớp giấy, bên ngoài cột chặt bằng dây thừng, bị chim trắng dùng sức kéo đi.
Phượng Hoàng hỏi: “Ngươi đem theo gì vậy?”
Phù Ngọc Thu chậm chạp tới gần Phượng Hoàng rồi ủ rũ nói: “Cho ngươi đó.”
“Cho ta?”
Phù Ngọc Thu gật đầu, đang định mở miệng thì vật phía sau bỗng nhiên giãy dụa, suýt nữa đã kéo theo thân hình tròn vo của Phù Ngọc Thu chạy trốn.
Phượng Hoàng giơ chân đè lại giây thừng để Phù Ngọc Thu khỏi bị kéo ngã.
Nhìn vật kia bị bọc trong giấy mà vẫn nhảy nhót tưng bừng, Phượng Hoàng cảm thấy có gì đó sai sai.
Quả nhiên Phù Ngọc Thu vứt dây thừng đi rồi dang cánh ôm chặt chân Phượng Hoàng.
Y run rẩy nói: “Đó, đó đó, đó đó là tuyết tằm Diêm La sống thưởng cho ta, nghe nói bổ dưỡng lắm.

Ngươi bị thương nên ta kéo, kéo tới đây.

Á……!ngươi mau ăn nó đi!”
Phượng Hoàng: “…….”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.