Đọc truyện Trùng Sinh Thành Hệ Thống – Chương 93
*Chú thích: Chương này hơi khó hiểu nên mọi người đọc kỹ sẽ nhận ra được bạn Khanh đang nói về tôi và ‘tôi’ là hai người khác nhau. Giải thích thêm là:
– Người phục chế nếu dung hợp với chủ nhân, thì chủ nhân sẽ có được kí ức của người phục chế trong khoảng thời gian đó, và ngược lại người phục chế cũng vậy.
– Người phục chế sau khi được sinh ra, đã mang theo kí ức trước kia của chủ nhân, Khanh Khanh làm gì, đi đâu, xuyên không, yêu kí chủ … thì khi tạo ra một bản thể phục chế, nó cũng sẽ có kí ức y chang như vậy.
Cả người Thời Khanh cứng đờ, ý nghĩ xẹt qua trong nháy mắt khiến đầu óc cậu hỗn loạn.
Chẳng lẽ cậu thực sự là một cơ thể phục chế? Một cơ thể phục chế của chính mình?
Mà người kia… Chính là bản thể?
Vậy hiện tại cậu rốt cuộc là cái gì?
Tiếp theo đó, nhiều suy nghĩ mà trước kia cậu không dám nghĩ tới bỗng chốc dâng lên, giống như là đem vết sẹo đã lành dùng mọi cách moi ra khiến nó đầm đìa máu chảy.
Không thể liên lạc với Tần Mạc, bởi vì cậu không phải là Thời Khanh thực sự hay sao?
Hơn mười ngày Tần Mạc không tìm đến cậu bởi vì chính mình không phải là bản thể phải không?
Tần Mạc đã sớm tìm được Thời Khanh, chẳng qua Thời Khanh kia là Thời Khanh thật, mà không phải là cơ thể phục chế này.
Đúng rồi, xuyên qua nhiều nơi như vậy, ngay cả lần bị phong bế ký ức kia, lần nào cũng là Tần Mạc tìm được cậu trước tiên.
Thế mà lần này, thời gian đã hơn nửa tháng, chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Nếu không phải sớm đã tìm được, tại sao lại trì hoãn lâu như vậy?
Nếu cậu không phải là Thời Khanh, vậy thì cậu là cái gì?
Cậu tồn tại, cậu nhận thức rõ ràng, cậu có ký ức của chính mình, cậu có tình cảm, cậu nhớ rõ cha mẹ người thân, nhớ rõ Tần Mạc, tình yêu – tình bạn – tình thân, cậu đều có được tất cả, cậu không phải là một vật chết, lại càng không phải vào một lúc nào đó sẽ biến mất nhẹ nhàng như sương khói.
Nhưng tại sao… Tất cả những người cậu quen biết đều phủ định sự hiện diện của cậu?
Cho tới giờ phút này, Thời Khanh rốt cuộc chân thực cảm nhận được nỗi khổ của người phục chế.
Bọn họ có được ký ức loài người, có được suy nghĩ của bản thân, ký ức khi còn sống đều khắc vào trong não, người thân, người yêu, bạn bè, yêu sâu sắc, được yêu, thích thú thậm chí là chán ghét, tất cả rõ ràng đều khắc ở trong đầu.
Nhưng bỗng nhiên có một ngày tất cả đều trở nên không thuộc về mình.
Mắt mở trừng trừng nhìn ‘chính mình’ có được tất cả, mà bản thân thì lại mất đi tất cả.
Cha mẹ sẽ không yêu thương ngươi, người yêu sẽ không cùng ngươi thân mật, bạn bè sẽ không cùng ngươi chia sẻ những gì đã trải qua… Bởi vì ngươi chỉ là một người phục chế —— được sinh sản với số lượng lớn, là kết quả chế tạo của nền công nghiệp rẻ tiền.
Tất cả tương tác qua lại đại biểu cho bản thân ngươi có tồn tại, nếu không có thì chứng tỏ ngươi không còn tồn tại nữa rồi
Bởi vì tất cả đều thuộc về ‘người khác’. Hoặc uyển chuyển mà nói, đều là quá khứ của ngươi.
Nếu quá khứ ngươi là chính ngươi, vậy bây giờ ngươi rốt cuộc là cái gì?
***
Trước đây Thời Khanh còn có thể thản nhiên đối mặt, nhưng khi tận mắt thấy được Tần Mạc và ‘chính mình’ cùng một chỗ, cậu nhanh chóng bị đánh bại.
Cậu cho rằng cậu vĩnh viễn không có khả năng rời bỏ Tần Mạc, cậu cho rằng Tần Mạc cũng vĩnh viễn sẽ không buông tay cậu.
Cậu là hệ thống của y, y là kí chủ của cậu.
Bọn họ sẽ vĩnh viễn trói buộc cùng nhau, bọn họ chỉ có lẫn nhau.
Nhưng hiện tại, cậu bị tách ra .
Mà đối thủ cũng là chính mình.
Vớ vẩn biết nhường nào. Buồn cười biết nhường nào.
Thời Khanh cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Nếu cậu thực sự không phải là chính mình, cậu còn có thể làm như thế nào?
Cậu hoàn hoàn toàn lý giải được tại sao những người đó lại an phận làm công việc phục chế trong mỏ quặng.
Bọn họ không phải là không muốn phản kháng, chỉ là nếu phản kháng, thì phản kháng cái gì? Phản kháng với ai?
Tiến lên giằng co với chính mình? Hơn nữa lại đối đầu với người mình yêu sâu đậm?
Không cần bàn đến chuyện của bọn họ, Thời Khanh chỉ cần vừa nghĩ tới bản thân cùng với Tần Mạc phản bội nhau thì cảm thấy trời đất sụp đổ, cả người như rơi vào hầm băng.
Làm không được, căn bản là không có khả năng làm thế. Cho nên… Chỉ có thể ở lại nơi đó.
Làm việc, làm việc, ngày qua ngày, mệt mỏi bất kham, thể lực cạn kiệt khiến đại não không thể suy nghĩ cũng từ từ chết lặng, cuối cùng, cứ như vậy cho đến khi chết.
Thời Khanh không khỏi rùng mình một cái, đáy lòng sợ hãi đến tột đỉnh khiến tinh thần cậu không khỏi bị hỏng mất rồi.
Hơn mười ngày không ngừng tìm kiếm, trong thời gian dài liên tục phóng ra thần thức làm tiêu hao rất nhiều linh lực.
Tu vi của cậu rất cao, tuyệt đối giỏi hơn mọi người ở thế giới này, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu vĩnh viễn không bị kiệt sức.
Linh lực cạn kiệt nhiều như vậy khiến thân thể cậu đã bắt đầu mệt mỏi, mà lúc này lại thấy được một màn như vậy, xác nhận một chuyện như vậy, cậu thực sự chống đỡ không nổi.
Thân thể lắc lư lắc lư, Thời Khanh miễn cưỡng tiếp tục chống đỡ, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía đối diện.
Nhìn ‘Thời Khanh’, rồi sau đó lại nhìn về phía Tần Mạc.
Tần Mạc theo thói quen vuốt ve cổ ‘Thời Khanh’, thiếu niên hơi hơi rụt cổ, sau đó ngẩng đầu lên, hướng về phía y cười cười.
Thời Khanh chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ đứng nhìn mình ở góc độ như vậy.
Cậu cũng không biết rằng, thì ra ánh mắt mình nhìn về phía Tần Mạc chính là như vậy.
Như là cả thế giới chỉ có người này.
Mi mắt cậu hơi hơi rũ xuống để che đi cảm xúc trong mắt, Tần Mạc đã phát hiện sự xuất hiện của cậu.
Mà ánh mắt y từ đầu đến cuối đều là xa lạ cùng lạnh nhạt khiến Thời Khanh trong lòng lạnh buốt.
Cậu đã từng gặp qua ánh mắt như thế của Tần Mạc, khi kí chủ của cậu nhìn mọi người, trừ cậu ra, đều là thần thái này.
Lạnh lùng, bất hòa, trong đôi mắt đen không có chút tình cảm nào.
Thời Khanh đã từng bởi vậy mà đắc chí, cho rằng mình là đặc biệt, là duy nhất ở trong lòng Tần Mạc.
Thậm chí còn có một loại cảm giác hạnh phúc kì diệu.
Nhưng hiện tại đã thành chê cười rồi.
‘Thời Khanh’ cuối cùng phát hiện ra cậu.
Thiếu niên bước nhanh tới nhìn Thời Khanh, lòng đầy hứng thú mà đánh giá một cách tỉ mỉ.
Nhìn kĩ đến từng xăng-ti-mét thì ‘cậu’ mới thu hồi tầm mắt, xoay người cười nói với Tần Mạc: “Thật bất khả tư nghị, tuy biết thế giới này có thể phục chế, nhưng không nghĩ rằng sẽ giống tới như vậy, quá giống.”
Tần Mạc không liếc mắt nhìn Thời Khanh một cái, tầm mắt của y từ đầu đến cuối đều dừng ở trên người thiếu niên.
‘Thời Khanh’ quay đầu nhìn Thời Khanh, ánh mắt cong lên cười hỏi: “Sao cậu lại đi đến đây? Là đang tìm tôi sao?”
Thời Khanh nhìn ‘cậu’, không muốn trả lời, cậu không khống chế được bản thân, tầm mắt như là tự có ý thức, không ngừng chuyển đến trên người Tần Mạc, cậu muốn nhìn y, y rời đi đã lâu lắm rồi, cậu thực sự rất muốn y.
Nhưng Tần Mạc không hề liếc nhìn cậu một cái.
Vẻ mặt này của cậu không giấu diếm được ‘Thời Khanh’, ‘Thời Khanh’ nhìn cậu, chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt.
“Tôi biết, cậu muốn tìm Tần Mạc.”
Thời Khanh vẫn không hé răng, cậu căn bản là không thể tưởng tượng, cùng chính mình … Cùng chính mình muốn nói chuyện với nhau sẽ như thế nào?
Còn nữa… Bản thân cậu, bản thân cậu hiện tại đang suy nghĩ gì?
Thân thể cực kì mệt mỏi, hơn nữa tinh thần lại bị đả kích như vậy, Thời Khanh thực sự không thể hỏi được gì, thậm chí xem nhẹ rất nhiều chi tiết vốn nên chú ý tới.
Cậu chỉ muốn trở lại bên cạnh Tần Mạc, chỉ muốn cùng Tần Mạc trò chuyện, hoặc là, chỉ cần Tần Mạc có thể nhìn cậu.
Nhưng cậu không thể quay về, bên cạnh Tần Mạc đã có ‘cậu’.
Cậu không phải là Thời Khanh, cậu cũng không phải là hệ thống của Tần Mạc, cậu lại càng không phải là người trong lòng Tần Mạc.
Vậy cậu… Rốt cuộc là cái gì?
Ý nghĩa tồn tại ở kiếp trước đã hoàn toàn rời xa cậu.
Cậu không thể ở bên cạnh cha mẹ và người thân, không còn được gặp lại tri kỉ và bạn tốt, cậu đã chết, đã chết.
Rồi sau đó, cậu may mắn có được thế giới mới.
Mà trong thế giới này chỉ có một người.
Tần Mạc, cậu chỉ có Tần Mạc .
Nhưng hiện tại, cậu ngay cả chính mình cũng không phải.
Suy nghĩ của Thời Khanh là một mảnh hỗn loạn, không biết có bao nhiêu suy nghĩ khác nhau, rất bất đồng, cảm giác tuyệt vọng đột nhiên ập tới, bên tai truyền đến một thanh âm thanh thúy, trong nháy mắt bóp chặt trái tim của cậu.
“Thực hoang mang, thực bất lực phải không? Bây giờ cậu không phải là tôi, cậu đã mất đi tất cả những gì cậu có.”
“Cậu muốn biến trở về chính mình? Không phải là người phục chế, không bị trói buộc vứt bỏ, mà là một con người.”
“Biến trở về Thời Khanh, biến trở về chính mình, một lần nữa đạt được những thứ cậu có được .”
Thanh âm vốn quen thuộc đột nhiên bị đè thấp, mang theo một sự xa lạ: “Tự sát đi, nếu chết, cậu có thể trở lại, có thể cùng tôi dung hợp, sẽ trở thành tôi!”
Chết sao?
Chết thì sẽ trở lại như trước sao? Chết là có thể biến trở về chính mình sao?
Nhưng nếu chết… Cậu còn tồn tại sao?
Càng huống chi…
Tự sát?
Thời Khanh bỗng sợ hãi, cậu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về người phía trước mắt.
Tóc đen và đôi mắt đen, giống như là đang soi gương.
Đây là cậu, chắc chắn là cậu, nhưng cậu… Tại sao lại nói ra những lời như vậy?
Tại sao cậu lại xui khiến một người đi tự sát? Tại sao cậu lại có tâm tư ngoan độc như vậy?
Trước đó bởi vì quá sốc mà không nắm bắt được những chứng cứ rõ ràng này.
Cậu là người phục chế, nhưng cậu vẫn là Thời Khanh, bản thân cậu là cậu, ý nghĩ của cậu không thể thay đổi.
Nếu cậu thật sự bị phục chế thì bản thân Thời Khanh cũng sẽ tuyệt đối không làm cho người phục chế của mình tuyệt vọng chết đi.
Cho dù là người phục chế màu đen thì có sao? Nếu cậu sáng tạo và sản xuất ra ‘cậu’, thì sẽ tuyệt đối không vứt bỏ ‘cậu’!
Trải qua những cực khổ, công việc buồn tẻ chán ngán, thì như thế nào đây? Nếu cậu ngay cả gánh thêm một phần ký ức như thế cũng không dám, thì có còn là chính cậu hay không?
[ý là nếu người phục chế màu đen làm việc cực khổ, khi dung hợp với bản thể thì bản thể sẽ có những ký ức đó]
Ánh mắt hoang mang dần dần thanh tỉnh, Thời Khanh đột nhiên tỉnh táo, đây không phải là cậu!
Người này, tuyệt đối không phải là cậu!
Chỉ cần suy nghĩ kỹ càng, cậu sẽ nhanh chóng phát hiện ra có nhiều chỗ bất đồng, người có thể phục chế, nhưng vòng tay thì sao?
Vòng tay chứa đựng thực vật cậu mang theo sao lại có thể ra chứ? Cho dù là trong cửa hàng của hệ thống có bán thì thứ này cũng là có một không hai!
Với trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này thì tuyệt đối không có khả năng chế tạo ra.
Cậu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Mạc.
Tần Mạc bị lừa rồi, cậu muốn nói cho y biết rằng người này không phải là Thời Khanh, cậu mới là Thời Khanh!
Nhưng mà cậu còn chưa kịp mở miệng, thì mảnh đất trống trải của đình viện bỗng chốc thiên hôn địa ám, mây đen dày đặc, gió thổi cát bay, nắng hè chói chang ban ngày nháy mắt trở nên tối tăm như mực.
Ngay sau đó, một cỗ uy áp cuồn cuộn phô thiên cái địa đánh úp lại, sắc mặt ba người ở đây đều nháy mắt đại biến.
Vẻ mặt ‘Thời Khanh’ và Tần Mạc tràn đầy kinh ngạc và bất ngờ, còn trong lòng Thời Khanh là kinh hoàng.
Không phải là đơn thuần một ‘tia’ quen thuộc, mà cậu cảm thấy vô vàn quen thuộc, thần thức cường hãn quen thuộc đến không có khả năng ngụy trang.
Trong nháy mắt bị ôn nhu và cường thế bao bọc, Thời Khanh biết, đây mới chính là kí chủ của cậu, Tần Mạc thực sự.
Thời Khanh chưa kịp quay đầu thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm vào trong ngực, dính sát vào lồng ngực khỏe khoắn, hơi thở quen thuộc bao quanh cậu, Thời Khanh vươn tay dùng sức ôm lấy người đó, không cần nhìn thì cậu cũng biết, đây là kí chủ của cậu, Tần Mạc của cậu!
Tần Mạc ôm lấy thắt lưng cậu, chậm rãi vuốt ve chiếc lưng nhỏ của cậu, thanh âm từ phía trên truyền xuống, đã lâu chưa mở miệng nên giọng nói có hơi khàn khàn: “Tìm được em rồi.”