Đọc truyện Trùng Sinh Thành Hệ Thống – Chương 88
Trên cái kính màu xám kia đột nhiên sáng ngời, ánh mắt Mặc Yến cũng đột nhiên lóe ra quang mang, thành… gã đã thành công!
Thành công điều khiển được nam nhân kia!
Mấy ngàn năm rồi, cho tới hiện tại gã chưa từng hưng phấn như lúc này, thực sự là làm cho người ta kinh hỉ.
Gã muốn ngay lập tức có được lực lượng cường đại hơn!
Nhưng khi gã nhìn thấy bộ dạng của người trong kính.
Mặt kính giống như là mặt hồ, ban đầu có vài tia sáng lăn tăn, cuối cùng mới chậm rãi yên tĩnh trở lại, một khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên từ từ hiện rõ.
Thân hình cao gầy lại tinh tế, làn da rất trắng, đôi mắt màu đen vừa sáng vừa tròn, cái mũi khéo léo, đôi môi đỏ mềm, phi thường xinh đẹp. Mà khiến người ta đặc biệt chú ý tới chính là trên tóc ngắn mềm mềm màu đen lộ ra hai nửa vòng tròn hình lỗ tai có lông xù đang hơi hơi run rẩy, ai nhìn vào cũng không nhịn được tim đập gia tốc.
Tuy nhiên lúc này, tâm tình Mặc Yến lại trầm đến đáy cốc, rơi vào hầm băng.
Không… Không phải là Tần Mạc!
Đây… Là ai?
Vì cái gì lại nhầm người? Không có khả năng a! Gã rõ ràng nhắm ngay Tần Mạc, chính xác không có lầm, sao lại có thể bắt trúng người khác?
Nhìn dung mạo này, có lẽ là một yêu tu, tuy nhiên nơi này căn bản không có người nào khác!
Giây tiếp theo đồng tử của Mặc Yến liền co rút, gã trông thấy bóng dáng của người đang tựa vào trong ngực Tần Mạc, chính là tiểu yêu mà gã bắt được!
Thật sự thất bại, trong lòng Mặc Yến khó nén nổi thất vọng, nhưng rồi cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, đã vuột mất thời cơ tốt nhất, gã hiểu rõ tình thế, trước mắt nên nhanh chóng rút lui khỏi đây, nếu để Tần Mạc phát hiện ra gã, hậu quả thế nào thật không dám tưởng tượng.
Mặc Yến không dám dừng lại, gấp gáp triển khai pháp thuật, trong lúc điện quang hỏa thạch thì một đạo hắc nhận sắc bén thẳng tắp bắn về phía gã.
Sắc mặt Mặc Yến đại biến, gã biết mình bị phát hiện!
Tốt xấu gì gã cũng là bá chủ một phương, nhanh chóng phản ứng kịp thời mà ngăn cản công kích này, Mặc Yến cũng không dám ham chiến, chỉ nghĩ làm sao có thể an toàn rời khỏi.
Thế nhưng đối phương căn bản không cho gã có cơ hội này.
Thực lực có sự chênh lệch quá lớn khiến Mặc Yến chỉ nháy mắt đã chật vật bất kham, gã thực sự cảm nhận được áp lực lớn hơn nhiều so với Lục Cửu Uyên, loại chênh lệch này quả là khiến người ta nản lòng nhụt chí.
Cho dù lúc này gã không hề muốn đánh trả, cũng không thể nào thoát được bàn tay của y.
Mà tính nhẫn nại của Tần Mạc cũng không có nhiều đến mức sẽ tiếp gã thêm vài chiêu nữa.
Nhẹ nhàng bâng quơ giao thủ mấy chiêu, uy áp đột nhiên tăng mạnh, hóa thành cự kiếm cuồn cuộn linh khí, mang theo lực lượng không cách nào ngăn cản thẳng tắp mà vọt tới.
Trên trán Mặc Yến mồ hôi lạnh to như hạt châu không ngừng chảy xuống, gã vô cùng rõ ràng nhìn thấy được tử vong đang đến gần trước mắt gã.
Gã sẽ phải chết, cùng một dạng với Lục Cửu Uyên, một cái chết không minh bạch, thậm chí là cực kỳ buồn cười!
Không cam lòng! Thực sự không cam lòng!
Gã không thể chết được, gã sao lại có thể chết?
Đúng rồi! Gã còn một cơ hội cuối cùng! Gã có thể liều mạng một phen!
Mặc Yến đột nhiên giơ Khóa hồn kính lên, hạ lệnh với thiếu niên trong kính kia: Bảo vệ ta!
Tỏa nhân hồn phách, vi ngã sở khu.[Khóa hồn phách của người, vì ta mà làm việc]
Tuy rằng không biết ngươi là ai, nhưng hiện tại ngươi thuộc về ta!
Mặc Yến đối với một tên tiểu yêu phụ thuộc vào Tần Mạc cũng không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng màn kế tiếp lại khiến cho gã biết bản thân đã đánh cuợc thắng!
Tiểu yêu không có gì nổi bật này thế nhưng dùng tốc độ cực nhanh công kích Tần Mạc, nháy mắt đã chắn phía trước bảo vệ gã.
Liều mạng đánh đổi tính mạng của mình cũng phải ngăn lại một đòn trí mệnh này.
Bởi vì cậu nhận được chỉ thị truyền đến từ sâu trong linh hồn: bảo vệ gã, liều lĩnh hết thảy cũng phải bảo vệ gã.
Mặc Yến cũng không trông cậy vào tiểu yêu này có thể tiếp nhận một đòn kia, gã chỉ hy vọng giảm xóc để đổi lấy một tính mạng, trong nháy mắt có thể có cơ hội chạy trốn.
Thế mà mọi việc kế tiếp hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của gã.
Nguyên bản lôi đình nhất kích trong nháy mắt sắp đánh xuống người tiểu yêu kia, lại mạnh mẽ thu lại, linh khí màu bạc to lớn như trời giáng bỗng dưng biến mất vô tung vô ảnh.
Một màn mạo hiểm tử vong cận kề, giống như là ảo giác mà biến mất.
Mặc Yến ngây ngẩn cả người, tiếp theo sau đó, cảm giác vui sướng điên cuồng lan tỏa trong lòng.
Gã cho rằng chết là cái chắc, không nghĩ tới thế nhưng tuyệt địa phùng sinh!
Còn chưa kịp vui mừng thì uy áp nghịch thiên kia lại xuất hiện, Mặc Yến bị áp đến mức sắc mặt tái nhợt, tuy nhiên gã vẫn cố gắng ngẩng đầu, rốt cuộc có thể nhìn thẳng vào nam nhân đó.
Trong đôi mắt đen kia là sắc lửa cuồn cuộn, môi mỏng khẽ nhếch, thanh âm khàn khàn ẩn chứa tức giận ngập trời: “Ngươi đã làm gì?”
Mặc Yến chấn động, thế nhưng gã không sợ , gã đang có trong tay thứ có thể uy hiếp y, gã đang cầm trái tim của y.
Mặc Yến dùng sức kéo tiểu yêu tinh nhỏ tuổi tới gần, miệng nở nụ cười: “Thì ra là như thế này ah~”
Gã sờ sờ khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên, thành công nhìn thấy đôi mắt của nam nhân đứng đối diện càng thêm sâu hoắm, trong lòng gã vừa hưng phấn vừa khẩn trương, rồi sau đó tàn nhẫn hạ lệnh: “Giết y, giết Tần Mạc.”
Nhận được mệnh lệnh, thiếu niên nhanh như chớp tấn công về phía Tần Mạc, không hề do dự chút nào, không có nửa điểm ngập ngừng, thanh kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ, linh khí nặng nề tản ra khắp nơi, mang theo đường cong màu xanh thẳng tắp hướng về phía nam nhân đối diện.
Dùng chiêu số mà y dạy, dùng vũ khí mà y đưa ra, dùng hai tay mà y yêu thương, đem sát ý vừa vô tình vừa lạnh lẽo hướng về phía trái tim của y.
Mặc Yến đứng một bên nhìn thấy, ý cười trên khóe miệng càng ngày càng sâu, gã không nghĩ là tiểu yêu này có thể giết Tần Mạc, gã đưa ra mệnh lệnh như vậy, chỉ vì muốn nhìn xem tiểu yêu này đối với Tần Mạc có bao nhiêu quan trọng.
Gã chỉ muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu con bài chưa lật.
Kết quả quả nhiên khiến người kinh ngạc.
Chiêu thức của thiếu niên tuy rằng sắc bén tuy nhiên rất ngây ngô, vũ khí tuyệt diệu tuy nhiên lại thiếu khuyết thiếu độ thành thục, đây là một tân thủ có đầy đủ tu vi, tuy nhiên cơ hồ không có bất luận kinh nghiệm thực chiến gì.
Loại trình độ này, cho dù là Mặc Yến cũng có thể đem cậu ta thoải mái gạt bỏ, nhưng nam nhân mạnh mẽ này lại chỉ có thể trốn tránh.
Cái nam nhân lãnh khốc kiêu ngạo hủy thiên diệt địa đều không hề sợ hãi, lại không thể gây thương tổn cho thiếu niên mỏng manh này.
Mặc Yến cực kỳ ngoài ý muốn, đồng thời cũng cực kỳ cao hứng.
“Dừng tay!”
Thiếu niên ngoan ngoãn dừng lại.
“Trở về!”
Thiếu niên nhanh chóng trở lại bên cạnh Mặc Yến.
Tần Mạc lạnh lùng nhìn, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, chảy ra mùi máu tươi nồng đậm.
Thì ra là Khóa hồn kính.
Tỏa nhân hồn phách, vi ngã sở khu.
Vô luận ngươi là ai, giờ phút này ngươi thuộc về ta.
Thời Khanh, Thời Khanh của riêng y bị người khác đoạt đi mất rồi, từ trong ngực y, từ bên cạnh y, từ trong lòng bàn tay y cứ như vậy bị người ta ngang nhiên đoạt đi.
Đau đớn trống rỗng của con tim nhanh chóng lan tỏa toàn thân, bóp chặt lấy can phế của y, hô hấp ngưng trệ, vực sâu đen tối không ánh sáng, giờ phút này đều cuồn cuộn trào dâng đủ để đốt cháy hết tất cả.
Không có cách nào tha thứ, không thể nào tha thứ!
Khẽ ngẩng đầu, con ngươi đen tĩnh lặng giống như một ao nước yên bình, Tần Mạc nhìn gã, thanh âm vừa lý trí vừa điên cuồng bồi hồi: “Ngươi muốn cái gì?”
Mặc Yến nâng cằm: “Ngươi, ta muốn ngươi, muốn thân thể tràn đầy tu vi này của ngươi!”
“Được.” Tần Mạc đáp ứng không chút do dự, “Cho ngươi.”
Ánh mắt Mặc Yến đột nhiên sáng ngời, nhưng ngay sau đó, con ngươi của gã lại sắp sửa rớt ra ngoài.
Tần Mạc dùng lưỡi dao sắc bén nhanh nhẹn rút ra khỏi vỏ, với tốc độ cực nhanh tấn công tới! Mặc Yến chỉ kịp gấp gáp ra lệnh: “Bảo vệ ta!”
Thiếu niên lập tức xuất hiện, nghênh diện trước mặt Tần Mạc!
Trường kiếm trong tay thiếu niên mang theo sát khí lẫm lẫm, tinh chuẩn không hề sai lầm hướng về phía nam nhân kia cấp tốc bay tới, Mặc Yến đang muốn đắc ý, đã thấy Tần Mạc không hề có ý dừng lại!
Trường kiếm nháy mắt xuyên thấu vai y, máu tươi ồ ồ chảy ròng, nhưng y không ngừng tay lại! Đôi mắt đen tập trung nhìn con mồi, tình thế này cho thấy dù có chết y cũng không buông tay!
Mặc Yến lần thứ hai bị cường thế uy áp này làm cho kinh sợ, không dám mảy may động đậy, mắt thấy nam nhân đã cấp tốc tới gần trước mắt, máu tươi nhiễm đỏ cả người cũng không hề nhăn mày, chỉ chấp nhất mà kháp trụ yết hầu của gã.
Bị lực đạo mạnh mẽ đánh tới, cả khuôn mặt Mặc Yến nháy mắt tụ huyết, nhưng gã sẽ không buông tay, gã không muốn chết, khàn cổ họng hạ lệnh: “Giết… y, giết… y.”
Sắc mặt thiếu niên không hề đổi, nhanh chóng phát ra chiêu thức, tiếp nhận mệnh lệnh, một kiếm xuyên qua lồng ngực.
Tần Mạc không trốn tránh, sau lưng bị xé rách, đau đớn kịch liệt hòa với mùi máu kích thích đầu óc của y, khiến đôi mắt của y càng phát ra huyết khí.
Lửa giận thiêu đốt ở trong đó, lòng bàn tay mạnh mẽ phát lực, xé rách yết hầu của Mặc Yến thành hai nửa, máu văng tung tóe, phần cằm dường như nát vụn, Mặc Yến bởi vì đau đớn tột độ mà trừng lớn mắt, bộ mặt vô cùng ghê tởm.
Gã không thể nào nói ra tiếng, cho nên không thể đưa ra mệnh lệnh. Gã không thể khống chế thiếu niên thêm lần nào nữa, nhưng thiếu niên cũng dừng lại không được.
Tuy nhiên chỉ cần giết chết Mặc Yến, hiệu quả của khóa hồn kính sẽ lập tức biến mất.
Tần Mạc lại nở nụ cười quỷ dị: “Em ấy sẽ không giết ta, mà ta sẽ không để cho ngươi chết nhanh như vậy.”
Cho tới giờ khắc này, Mặc Yến mới biết, bản thân đã trêu vào một ác quỷ cực kỳ khủng bố.
Gã nói không nên lời, không có điều kiện để nói, gã thậm chí không thể giải trừ thần chú trên người thiếu niên.
Tần Mạc vẫn luôn bị Thời Khanh tập kích, song song đó y cũng tăng thống khổ gấp ngàn lần lên người Mặc Yến.
Tra tấn vô cùng tận, lăng ngược nhìn không tới cuối, Mặc Yến cảm thấy người nam nhân này điên rồi, y là người điên, một kẻ điên chân chân chính chính.
Gã muốn chết, khát vọng vô cùng mãnh liệt là có thể chết, bởi vì chỉ có chết mới có thể chấm dứt hết tất cả khổ hình tuyệt vọng đang xảy ra này.
Hỏng mất, tinh thần Mặc Yến sẽ hoàn toàn hỏng mất, thế mà tàn sát vẫn còn tiếp tục.
Thẳng đến… khi hô hấp của tên yêu tu kia hỗn loạn, sắp trở về thú thái, Tần Mạc mới khẽ nhíu mày.
Khóa hồn kính khóa hồn, chứ không quan tâm tới nhân tố thân thể ra sao, cho dù mỏi mệt bất kham, cũng chẳng liên quan, cho dù bị đánh ngất xỉu, thậm chí là mất đi năng lực hành động, chỉ cần có mệnh lệnh, người đó vẫn sẽ chấp hành theo, cho dù là cái xác không hồn, cũng không có thể nào gỡ bỏ xiềng xích khóa chặt này.
Thế nên, dù bản thân Thời Khanh không còn sức lực, cũng vẫn vung trường kiếm lên, vô pháp đình chỉ.
Đến cuối cùng, Thời Khanh sẽ kiệt sức mà chết.
Suy nghĩ này xẹt qua trong đầu, Tần Mạc rốt cuộc hồi phục một tia lý trí, y nhìn về phía Mặc Yến chỉ còn một tia thoi thóp mỏng manh, rốt cục cho gã như ý mà chết đi.
Khổ hình chấm dứt, chú ngữ cũng theo đó được giải trừ.
Giây tiếp theo, Thời Khanh ngã ra ngất xỉu.
Tần Mạc tiếp được cậu, trường bào màu đen đã ướt đẫm, trên đó toàn là huyết tinh, mất máu quá nhiều khiến cho sắc mặt của y trắng bệch quỷ dị, nhưng đôi mắt đen lại sáng ngời, hơi hơi cúi đầu, khẽ hôn nhẹ một cái lên cổ thiếu niên, trong thanh âm là một bệnh thái si mê điên cuồng: “Khanh Khanh, Khanh Khanh của ta, em chỉ có thể là của ta.”