Đọc truyện Trùng Sinh Thành Hệ Thống – Chương 4
Khi Tần Mạc đồng ý, khế ước liền tự động thành lập.
Một luồng sáng bạc nháy lên, một người một hồn được dịch chuyển tới không gian của hệ thống.
Thân thể của Tần Mạc vẫn yếu ớt như trước, nhưng kiên cường bất khuất, cộng thêm hàng năm tu luyện, thể chất tốt hơn người bình thường rất nhiều lần, nên không thể nhìn ra được chút yếu ớt nào.
Trường bào màu đen khoác trên người y được dệt bằng chất vải đặc biệt, như nước như sương, phủ trên da thịt trắng tuyết tương phản, lúc y đứng thẳng, liền có ý vị siêu phàm thoát tục.
Thời Khanh cảm thán một chút, không hổ là người tu tiên nhiều năm, dù sau này đổi nghề làm ma đầu, nhưng tiên khí trên người vẫn là thật, so với loại dân chợ búa nhà cậu, đúng là khác một trời một vực.
Thời Khanh không đợi Tần Mạc mở miệng đã tự giới thiệu: “Tôi là 89757, ừm, anh cũng có thể gọi tôi là Thời Khanh – hệ thống chuyên dùng của anh. Sau này tôi sẽ thông báo và thực hiện nhiệm vụ cùng anh.”
Mấy cái này có ghi sẵn trên sổ tay học làm hệ thống cấp tốc, Thời Khanh chỉ cần nhớ lại rồi đọc ra.
Nói xong cậu chỉ về phía tường đối diện, trong lòng nghĩ ‘hiện’.
Trên bức tường trống rỗng xuất hiện một cái màn hình lớn.
Ánh mắt Tần Mạc bị màn hình thu hút, y hơi nghiêng đầu nhìn qua. Khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp, đường cong hoàn mỹ từng li từng tí, mắt sâu mũi cao, đôi môi mỏng tạo cảm giác lạnh lùng. Gương mặt trông có vẻ nữ tính, nhưng sự kiên nghị ẩn hiện lại làm người ta không thể nào nhầm lẫn giới tính của y được.
Thời Khanh nhìn thoáng qua, không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, một dòng suy nghĩ đáng khinh nảy ra … sinh được một đứa con như vậy, Nguyệt Nương kia chắc đẹp dữ dội lắm ha… Khụ khụ, Thời Khanh nhanh chóng xua ý nghĩ xấu xa này đi, quay về chính đạo.
Cậu hắng giọng một cái, tiếp tục giới thiệu: “Chỗ này là bảng thao tác của anh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được điểm thưởng, có điểm thưởng có thể đổi được đồ. Tóm lại có ba hướng lớn để anh chọn, thứ nhất là tăng cường sức mạnh, thứ hai là các vũ khí, phương tiện, thứ ba là phục vụ giải trí. Mỗi hướng lại chia ra nhiều nhánh nhỏ, tôi không nói hết được, anh có thể tự nghiên cứu.”
Hệ thống đưa ra loại điểm này rất giống phong cách công nghệ cao của tương lai, tuy nhiên đồ bên trong lại khá toàn diện. Võ lâm bí tịch, bí kiếp tu chân, còn có thể chất đặc biệt, thể chất khó tìm, cả các loại huyết thống… Đương nhiên mấy thứ vũ khí như súng ống, đạn pháo gì cũng đều có.
Thời Khanh đã sớm xem qua trước, cậu còn có thể nhìn được nhiều hơn cả Tần Mạc nữa kìa. Dù sao bây giờ Tần Mạc chưa đủ cấp, chỉ có thể nhìn tới mấy thứ cấp thấp gần đó. Mà cậu lại không bị hạn chế, có thể ngó qua tất thảy. Chỉ tiếc là, nhìn được thì sao, thân thể thiên thần có thể xưng là nghịch thiên, đòi tới cả triệu điểm, đừng nói tới chuyện mua, cậu là một gã mù toán học, nhiều số không như vậy đếm còn không đếm nổi…
Thời Khanh để Tần Mạc nhìn cho quen một chút, chợt thấy y không hỏi gì nữa. Cậu vốn hoạt bát nhiều lời không thích ứng được, vì vậy chủ động giải thích. “Những vật anh nhìn thấy chỉ chiếm khoảng 1%, những thứ khác bị giới hạn cấp bậc, chờ anh hoàn thành nhiệm vụ, có thể mở ra thêm.”
Tần Mạc vẫn luôn im lặng bây giờ mới mở miệng, y nhìn qua, ánh mắt chính xác mà dán vào Thời Khanh, hỏi rõ ràng, “Ta phải làm thế nào?”
Thời Khanh không quen bị nhìn như vậy, cậu cảm thấy có chút may mắn vì mình không có hình dạng, nếu như có thân thể, bị y nhìn thế này nhất định sẽ rụng rời tay chân. Ánh mắt có thể giết người gì đó, bây giờ cậu đã thấu hiểu rồi.
“Nhiệm vụ là ngẫu nhiên, anh nhận nhiệm vụ sẽ được dịch chuyển đến một thế giới khác, dựa vào đầu mối nhiệm vụ, cố gắng hoàn thành yêu cầu được đưa ra. Sau khi anh làm xong, hệ thống sẽ xem xét phán đoán, từ đó anh có thể đạt được số điểm tương ứng.”
“Nguyên thần của ta ở đây, vậy thân thể thì sao?”
Quả nhiên là người tu chân, khả năng tiếp nhận quá mạnh, hỏi câu nào cũng ngay chóc trọng tâm.
Thời Khanh không dám khinh thường, ngược lại cậu cảm thấy khá thoải mái. Tần Mạc nhìn qua có vẻ lạnh lùng, khó ở chung, nhưng tuyệt đối là một người làm việc có hiệu suất cao, đối với cậu là chuyện tốt. Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng tốt đẹp, cậu cũng có thể có nhiều điểm hơn.
“Có lẽ anh đã cảm nhận được, nơi đây là một không gian độc lập, dù nguyên thần của anh đã tách rời cơ thể, nhưng vì ở trong không gian khác, nên thời gian sẽ ngưng lại. Nói cách khác, khi anh bắt đầu nhiệm vụ, thân thể trong không gian cũng sẽ ngưng lại.”
Tần Mạc gật đầu, cuối cùng nói ra ba chữ: “Bắt đầu đi.”
Thời Khanh ngẩn người, trong lòng cậu khẽ chớp mắt, bắt đầu? Đại ca, anh không hỏi nữa sao? Không nói chuyện một chút sao? Chúng ta mới tám chuyện có năm phút thôi mà, hơn nữa bốn phút ba mươi giây là tui đọc bản thuyết minh… Không cần bồi đắp chút tình cảm hả?
Thời Khanh thăm dò: “À… Anh không có gì cần hỏi?”
Tần Mặc không thèm giữ thể diện giùm cậu, “Không có.”
Thời Khanh nghẹn muốn chết, xoay người nhìn về phía sổ tay-kun khóc hức hức hức, lẽ ra cậu nên chờ năm trăm năm sau nữa… Ma đầu là chuyện nhỏ, trả thù xã hội cũng thôi đi, nhưng mấu chốt ở chỗ — mấy đứa nói xem làm thế nào để một tên hoạt bát như cậu ở chung với một kẻ mặt than như ai kia được? Giữa hai người quả thực bị ngăn cách bởi đỉnh Everest cao chót vót mà.
Thời Khanh ấm ức trong lòng, nhưng cậu là một người thức thời, làm nhiệm vụ nhanh cũng tốt, sẽ được nhiều điểm, cậu cũng có thể mua cho mình một thân thể thích hợp hơn một chút.
Nghĩ vậy, Thời Khanh máy móc nói: “Xin đặt tay trái lên nút ấn màu đỏ trên bảng điều khiển.”
Tần Mạc bước tới làm theo lời cậu, Thời Khanh nghe theo hướng dẫn của sổ tay, bay lờ lửng qua. Một làn sương mù màu đen phủ lên bàn tay trái tiêm dài trắng nõn của Tần Mạc.
Sau đó Thời Khanh nói, “Dùng lực, đúng, dùng lực… nữa, ừm, vậy đó…”
Sổ tay-kun vây xem bên cạnh: Tuôi, tuôi tuyệt đối tuyệt đối không có nghĩ bậy đâu…(Sagi: tui cũng phi thường mún nói câu giống sổ tay-kun TTvTT)
Dưới sự hợp tác ăn ý khắng khít của hai người, nút ấn màu đỏ hạ xuống, màn hình lớn tối sầm lại, khi nó sáng lên lần nữa đã hiển thị nội dung tóm tắt trọng tâm của nhiệm vụ.
Thời Khanh nhìn thoáng qua liền hít vào một hơi, số Tần Mạc không tệ, hình như là cổ đại, hẳn là cũng dễ xơi.
Sau đó cậu nhìn phần gợi ý.
Bối cảnh là một triều đại hư cấu trong lịch sử — Đại Khánh triều. Nhiệm vụ đặt ra trong hoàng cung ở kinh thành.
Hoàng đế đời thứ ba của Đại Khánh là một kẻ bảo thủ, tuy không được trăm họ tán dương nhưng cũng không phải một tên hôn quân, thế mà tuổi tác càng cao, thì càng có vẻ hồ đồ đi.
Vì bản thân càng lúc càng già, mà thái tử càng ngày càng trưởng thành chín chắn, sủng phi ở bên gối không ngừng châm ngòi thổi gió, hoàng đế càng ngày càng cảm thấy thái tử chướng mắt, sinh lòng muốn phế y. Thái tử là con trai hoàng hậu, lại là con trưởng, vô cùng danh chính ngôn thuận. Khuyết điểm duy nhất là y ham mê nam sắc, thích nuôi luyến đồng. Không đến mức chẳng màng nữ sắc, mà ngược lại năng lực của y khá mạnh, dù ít khi sủng hạnh nữ nhân, nhưng lăn giường một lần là lập tức hai vạch. Ba mươi hai tuổi đã có năm nam hai nữ, có thể nói là chuẩn ngựa nọc trong bầy ngựa chiến.
Lão hoàng đế bây giờ đã quá sáu mươi, dưới gối cũng có bảy người con, nhưng chỉ có hai đứa là con trai.
Trưởng tử do hoàng hậu sinh hạ là Vinh Thành, thứ tử là con trai Lệ phi tên gọi Vinh Tường.
Tuy rằng đã sớm lập ngôi thái tử, nhưng Lệ phi được sủng ái nhiều năm, dã tâm càng ngày càng lớn, lão hoàng đế lúc này có tư tâm, càng khiến nàng có thêm nhiều hi vọng, không tranh được ngôi hoàng hậu, thì cũng đoạt ngôi thái hậu.
Một trận tranh đấu đoạt vị quyết liệt ngầm khởi, chỉ cần một mồi lửa nhỏ sẽ bùng lên thành một đám cháy rực trời.
Mà nhiệm vụ lúc này, Tần Mạc sẽ xuyên vào thái tử Vinh Thành, bổn phận của y là —đăng cơ vi đế.
Thời Khanh nhìn nội dung nhiệm vụ, nhất thời ngơ ngác, đăng cơ làm hoàng đế cái giề… Nhiệm vụ đầu tiên đã thâm như vậy, Tần Mạc anh là may mắn hay xui xẻo đây!
Thời Khanh thổn thức không thôi, kế tiếp màn hình lại hiện thêm một dòng làm cằm cậu rớt xuống đất.
“Giới hạn thời gian: bảy ngày.”
Không phải thứ cậu đang nghĩ chứ? Trong vòng bảy ngày leo lên ngai vàng?
Móa… Đùa nhau à!!!