Bạn đang đọc Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn FULL – Chương 98: Ta Vẫn Còn Nhớ
“Luyện hồn thế nào?” Phượng Ương hỏi.
Sở Ngộ do dự: “E là phải dùng lửa Niết Bàn Phượng Hoàng đấy.”
Ánh mắt Phượng Ương thoáng dao động rồi cúi nhìn tàn hồn mờ nhạt trong ngực mình.
Sở Ngộ cứ tưởng hắn sẽ do dự, ai ngờ Phượng Ương ngẩng đầu hờ hững nói: “Chỉ cần lửa Niết Bàn là có thể luyện hồn y để vào luân hồi lần nữa đúng không?”
Sở Ngộ không ngờ hắn dứt khoát như vậy nên suy nghĩ giây lát rồi nói: “Không được, tàn hồn y quá yếu nên phải ôn dưỡng bằng máu Phượng Hoàng mới chịu nổi lửa Niết Bàn của ngươi.”
Phượng Hoàng đứng dưới tàng cây hoè bưng thần hồn vỡ vụn như pha lê, cả người chìm ngập trong tuyệt vọng.
Thật khó tin được nam nhân sát phạt quyết đoán, hỉ nộ vô thường này sẽ để lộ dáng vẻ yếu ớt như vậy, Phượng Ương bần thần hồi lâu mới sực tỉnh rồi chẳng chút do dự ghim sâu năm ngón tay vào ngực làm máu Phượng Hoàng đen thẫm trào ra.
Hắn hoàn toàn chẳng biết đau là gì, nhỏ máu mình lên thần hồn vỡ vụn kia để mong lành lại như cũ.
Ngay cả người đã quen thấy sống chết như Sở Ngộ cũng giật mình, vội vã ngăn cản hắn: “Phượng Ương!”
Phượng Ương cực kỳ căm ghét cái tên này nhưng giờ lại không màng Sở Ngộ gọi mình là gì, chỉ mở to đôi mắt vàng trống rỗng nhìn hắn.
“Thế này đã đủ chưa?”
Hắn có rất nhiều máu Phượng Hoàng để ôn dưỡng tàn hồn.
Sở Ngộ âm thầm thở dài rồi nhấn mạnh: “Ý ta nói máu Phượng Hoàng thuần khiết kìa.”
Phượng Ương thẫn thờ nhìn hắn, tim như đã chết không còn chút sức sống nào.
Hắn là Phượng Hoàng duy nhất giữa trời đất, chẳng lẽ máu vẫn chưa đủ thuần khiết sao?
“Tuy ngươi là Phượng Hoàng thuần huyết nhưng từ nhỏ đã bị Chu Tước hạ độc quá nhiều nên máu nhiễm bẩn rồi.” Sở Ngộ nói, “Ngay cả nguyên hình Phượng Hoàng ngươi cũng đâu biến về được —— Máu này chẳng cứu nổi y đâu.”
Lúc này Phượng Ương mới có phản ứng, bàn tay như bị gỉ sét bỗng nhiên cử động, vội vã lau sạch máu trên tàn hồn như sợ thần hồn sáng trong kia sẽ bị máu mình vấy bẩn.
Phượng Ương nhìn thần hồn linh thảo vỡ vụn không chớp mắt rồi lẩm bẩm: “Niết bàn……”
“Gì cơ?”
“Lửa Niết Bàn có thể thiêu hủy mọi ô uế trong người ta.”
Sở Ngộ nhíu mày: “Nhưng luyện hồn cũng cần lửa Niết Bàn mà, ngươi đâu thể niết bàn hai lần được……”
Phượng Ương nói ngay: “Ta có thể.”
Sở Ngộ nhìn Phượng Ương với vẻ khó tin, cảm thấy người này điên rồi.
“Ngươi luyện tàn hồn chỉ cần niết bàn một lần là có thể thành công.
Nhưng niết bàn liên tiếp đồng nghĩa với việc ngươi phải đi đi lại lại trong cõi sinh tử đến mấy lần đấy.”
Phượng Ương hờ hững nói: “Ta không quan tâm.”
Giờ hắn chẳng màng bất cứ điều gì, dù niết bàn một lần rồi tan biến giữa trời đất cũng chẳng làm hắn nao núng.
Một khi tàn hồn trong ngực tan biến, có lẽ Phượng Ương cũng sẽ hồn bay phách tán theo.
Sở Ngộ ở Hoàng Tuyền bao năm đã thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, nhưng xưa nay chưa có ai làm hắn rùng mình như Phượng Ương.
Hắn hoàn toàn chưa biết hậu quả của niết bàn liên tiếp là gì mà đã dám đáp ứng tùy tiện như vậy.
Sở Ngộ cố giữ bình tĩnh nói lý với hắn: “Quan trọng nhất là sau lần niết bàn đầu tiên ngươi sẽ quên hết mọi thứ, thậm chí không nhớ rõ mục đích niết bàn của mình nữa.”
Phượng Ương quay sang nhìn hắn.
Sở Ngộ thấy hắn có vẻ chịu nghe mình nên nói tiếp: “Mặc dù sau khi niết bàn có thể đốt hết máu độc toàn thân nhưng ký ức của ngươi cũng sẽ biến mất.
Đến lúc đó dù ngươi có biết trong ngực mình là tàn hồn thì cũng sẽ ném đi như rác thôi.”
Hắn sẽ không nhớ được sở dĩ mình niết bàn là để luyện hồn cho “mớ rác” kia vào luân hồi.
Vứt bỏ người trong lòng như đôi giày rách thật quá đáng buồn.
Phượng Ương bình tĩnh nhìn Sở Ngộ rồi bình thản nói: “Ta sẽ nhớ.”
Sở Ngộ: “……”
Khóe môi Sở Ngộ co rúm: “Nhưng lửa Niết Bàn sẽ thiêu hủy ký ức của ngươi, ngươi sẽ không còn nhớ gì nữa.”
Phượng Ương vẫn nói: “Ta sẽ nhớ.”
Nhất định hắn sẽ nhớ rõ.
Một luồng linh lực êm ái bao trùm lên tàn hồn Phù Ngọc Thu, Phượng Ương rũ mắt thúc giục linh lực toàn thân và nội đan như đang làm một chuyện nhỏ nhặt.
Lửa Niết Bàn đột nhiên bốc cháy suýt thiêu rụi áo choàng Sở Ngộ.
Sở Ngộ không sợ chết nhưng cũng bị lửa này ép lùi lại nửa bước.
Đường Hoàng Tuyền tràn ngập âm khí lạnh lẽo chưa bao giờ có thứ gì nóng bỏng như lửa Niết Bàn Phượng Hoàng, ngay khi ngọn lửa bùng lên, vô số tàn hồn chìm nổi trong Hoàng Tuyền như sôi trào đồng loạt phát ra tiếng hét thảm tê tâm liệt phế.
Sở Ngộ suýt không trấn áp nổi lệ quỷ trên người mình, chúng chen chúc xô đẩy hòng thoát khỏi ngọn lửa này.
Vạn quỷ khóc lóc đau khổ trên đường Hoàng Tuyền.
Trong khung cảnh hệt như luyện ngục kia, Phượng Ương cưỡng ép triệu ra lửa Niết Bàn Phượng Hoàng để mặc nó từ từ nuốt chửng mình.
Lửa nóng len lỏi vào kinh mạch rồi lan rộng toàn thân khiến mọi chất độc trong người hắn tháo chạy tứ tán.
Phù Ngọc Thu nhìn sững.
Y đâu ngờ Phượng Hoàng niết bàn đến mấy lần là để luyện hồn cho mình?!
Nhìn Phượng Ương hờ hững đứng yên trong lửa Niết Bàn, Phù Ngọc Thu chỉ hận không thể lao tới ngăn cản hắn.
“Phượng Hoàng! Phượng Hoàng……”
Phù Ngọc Thu cố hét thật lớn nhưng lại bàng hoàng phát hiện mình như bị giam trong tàn hồn kia.
Thậm chí y có thể mơ hồ cảm nhận được vòng tay ấm áp của Phượng Hoàng ôm mình.
Cứ thế bị nhốt trong tàn hồn nhìn Phượng Ương chịu đựng thống khổ vì bị lửa Niết Bàn thiêu đốt ngay trước mắt y.
Toàn thân Phù Ngọc Thu run rẩy, nghẹn ngào khóc nấc không dám nhìn tiếp.
Có lẽ vì lần đầu tiên triệu ra lửa Niết Bàn hoặc vì Chu Tước hạ độc hắn quá nhiều nên lửa Niết Bàn cháy hừng hực nửa ngày mới dần tắt ngấm.
Phượng Ương đứng giữa đống tro tàn như chưa từng chịu đựng cơn đau xẻ thịt róc xương kia, hờ hững cúi nhìn tàn hồn trong ngực.
Trên mặt hắn vẫn còn vết tích do độc để lại.
Sở Ngộ thử gọi: “Phượng Ương?”
Phượng Ương nói khẽ: “Ta vẫn còn nhớ.”
Lửa Niết Bàn thiêu đốt thần chí hắn mơ hồ nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ.
Sở Ngộ vô thức hít sâu một hơi.
Trải qua niết bàn mà vẫn còn ký ức sao?
Hắn chưa hết kinh ngạc thì lại thấy lửa Niết Bàn bùng lên lần nữa.
Sở Ngộ ở Hoàng Tuyền quá lâu nên trái tim đã sớm chai sạn nhưng vẫn bị sự điên cuồng của Phượng Ương làm cho ngỡ ngàng.
Lửa Niết Bàn thiêu đốt từng phần nhưng từ đầu đến cuối Phượng Ương vẫn không hề biến sắc, ngay cả mày cũng chẳng nhíu lại.
Cứ như hắn đang chìm trong cơn điên vì tuyệt vọng.
Lần niết bàn thứ hai vẫn chưa thể đốt sạch độc trong người Phượng Ương.
Cuối cùng lửa Niết Bàn phải đốt ba lần thì độc của hắn mới bị thiêu hủy sạch sẽ.
Phượng Ương đứng giữa tro tàn, tay vẫn ôm đống thần hồn vỡ vụn kia, rũ mắt chẳng biết đang nghĩ gì.
Sở Ngộ nhìn lửa cháy ê cả răng, thử tiến lên một bước.
“Phượng Ương.”
Chẳng hiểu sao Phượng Ương chợt cười một tiếng.
Hắn hơi ngẩng đầu lên, lửa Niết Bàn đã thanh trừ độc toàn thân để lộ tướng mạo tuấn mỹ vốn có của hắn, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ cao quý khiến người ta trầm trồ.
Phượng Ương nhìn Sở Ngộ rồi lạnh nhạt mở miệng.
“Ta vẫn còn nhớ.”
Niết bàn ba lần mà hắn vẫn nhớ rõ mục đích cuối cùng của mình là gì.
Sở Ngộ run sợ trong lòng.
“Nhưng nếu niết bàn thêm lần nữa có lẽ ta sẽ không nhớ được.” Phượng Ương tỏ vẻ hờ hững lạ thường, “Đến lúc đó ngươi giúp ta đưa y vào luân hồi đi.”
Sở Ngộ do dự: “Nếu ngươi luyện hồn thành công, y vẫn là linh vật được thiên đạo ban ơn nên lẽ ra không thể từ Minh phủ vào luân hồi —— Ta sẽ thử đưa y đi một lần nhưng chưa chắc y sẽ vào được luân hồi đâu.”
Phượng Ương thản nhiên nói: “Ừ.”
Chỉ cần thần hồn nguyên vẹn thì dù được thiên đạo thu nhận hay vào luân hồi thì ít nhất vẫn còn chút hy vọng sống.
Sở Ngộ nhìn u hồn lệ quỷ hung hãn chung quanh rồi nói: “Nhưng đổi lại ngươi phải cho ta một đám lửa Niết Bàn Phượng Hoàng.”
Phượng Ương càng thêm lạnh nhạt: “Lần cuối cùng niết bàn ngươi cứ lấy đi.”
Sở Ngộ nín thở gật đầu: “Được thôi.”
Phượng Ương bỏ đi linh lực bảo vệ tàn hồn Phù Ngọc Thu rồi đâm móng tay sắc nhọn vào tim để máu Phượng Hoàng không còn chút độc tố nào từ từ ôn dưỡng thần hồn vỡ nát kia.
Đến khi tàn hồn thấm đẫm máu Phượng Hoàng, ngọn lửa Niết Bàn cuối cùng lại cháy hừng hực.
Phượng Ương để mặc ngọn lửa kia xâm chiếm ký ức của mình.
Ngọn lửa từ từ thiêu đốt những ký ức vốn đã rạn vỡ vì mấy lần niết bàn trước.
Sau khi hắn phá vỏ bị Chu Tước giết hại rồi nhốt ở Phượng Hoàng Khư;
Pháo hoa rực rỡ nhìn thấy trong màn mưa tầm tã;
Lúc hấp hối rơi xuống Văn U Cốc, lần đầu tiên nhìn thấy ánh nắng ấm áp thuộc về mình;
Ký ức cuối cùng còn sót lại là một khung cảnh tĩnh mịch.
Sau khi Phượng Ương giết tới Cửu Trọng Thiên thì cảm thấy chung quanh mình toàn hổ lang nên đột nhiên muốn xuống hạ giới một chuyến.
Hắn nhanh nhẹn cưỡi gió đến dãy núi Hi Lễ, kìm lòng không nổi muốn đến Văn U Cốc.
Nhưng mảnh gương vỡ trong tay lại khiến hắn từ bỏ ý định này.
Trong mảnh gương thiếu tộc chủ Uyên Sồ để lại hiện ra kết cục Phù Ngọc Thu chết vì hắn.
Phượng Ương dừng chân nhìn Văn U Cốc gần trong gang tấc, cuối cùng quay người trở về Phượng Hoàng Khư đổ nát.
Hắn lẻ loi ngồi ở Phượng Hoàng Khư bứt một cọng cỏ khô phóng lên trời thả pháo hoa thật hoành tráng.
Lửa Niết Bàn từ từ nuốt chửng trận pháo hoa rực rỡ này.
Khi mảnh ký ức cuối cùng tan biến, tàn hồn trong ngực chợt phát ra một tiếng thì thầm.
“Kẻ xấu xí……”
Phượng Ương sững sờ.
Trong tàn hồn vang lên thanh âm vừa non nớt vừa ngây ngô như đang nói mớ.
“Nhìn kìa……”
“……!Đi xem pháo hoa.”
“Tìm……!ngươi.”
Mắt vàng Phượng Ương co lại.
Hắn chợt hiểu ra ý nghĩa những lời này.
Vì trận pháo hoa mình thả mà Phù Ngọc Thu mới hồn bay phách tán sao?
Nhưng chớp mắt tiếp theo, lửa Niết Bàn thiêu rụi tất cả ký ức thành tro tàn, cuối cùng trong lòng Phượng Ương chỉ còn nỗi hối hận vô vàn, thống khổ và tuyệt vọng mà làm thế nào cũng không thể nguôi ngoai.
Phượng Ương đứng trong lửa cháy ngút trời, đột nhiên đầm đìa nước mắt.
Hắn không biết tại sao mình đau đớn đến thế, tại sao lại hận mình đến nỗi muốn tự sát.
Cảm xúc kia không thể giải thích được nhưng cứ như đã bén rễ trong lòng rồi giày vò hắn rơi vào địa ngục thống khổ.
Nhưng tuyệt vọng nhất là hắn hoàn toàn không biết nguồn cơn của tất cả những điều này là gì.
Đau thương lênh đênh trôi giạt.
Không biết mình từ đâu đến, cũng chẳng biết đi về đâu.
Lửa Niết Bàn cuối cùng lịm tắt.
Phượng Ương chậm chạp mở mắt rồi theo bản năng cúi xuống nhìn ngực mình.
Nhưng trong vòng tay hắn trống rỗng chẳng có gì cả.
Mắt vàng của hắn lóe lên rồi mờ mịt chớp mắt.
Sở Ngộ đi tới gọi: “Phượng Ương.”
Phượng Ương ngẩng đầu vô thức thốt ra.
“Ta vẫn còn nhớ.”
Sở Ngộ sững sờ nhìn hắn với vẻ thương hại.
Phượng Ương nói xong cũng ngẩn ngơ.
Nhớ……!gì cơ?
Trong lòng hắn chỉ có nỗi đau vô tận và căm hận chán ghét, ước gì mình chưa từng sinh ra trên đời này, tinh thần suy sụp.
Nếu hắn không xuất hiện thì đã chẳng……
Đã chẳng cái gì?
Ngay cả câu này Phượng Ương cũng không thể nghĩ trọn vẹn.
Bởi vì hắn không còn nhớ gì nữa..