Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn

Chương 7: Cáo Mượn Oai Hùm


Bạn đang đọc Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn FULL – Chương 7: Cáo Mượn Oai Hùm


Nếu nửa khắc trước Phù Ngọc Thu bị nâng trên tay vuốt ve như vậy chắc đã tức sôi gan, nhưng lúc này cảm giác hú vía sau khi vượt qua kiếp nạn xông lên đầu, y nghẹn ngào kêu một tiếng nhỏ đến mức không nghe thấy rồi liều mạng vùi móng vào giữa kẽ tay tiên tôn.
“Hai chân” được bọc kín cũng chẳng làm y an tâm hơn là bao, Phù Ngọc Thu ngẩn ra rồi xòe đôi cánh ngắn ngủi ôm chặt ngón trỏ tiên tôn.
Tiên tôn rũ mắt nhìn y: “Sợ thế cơ à?”
Phù Ngọc Thu không nghe hắn nói gì, vì đang ở rất gần nên y có thể ngửi được mùi hương rừng mưa trên người tiên tôn, cuối cùng trái tim đang đập loạn xạ cũng dần bình tĩnh lại.
Đến khi thính giác của y khôi phục, tiên tôn và Tuyết Lộc Y đang nói chuyện.
“Ngươi cho nó ăn gì?”
“Chỉ là chút thóc linh trong phòng thuốc thôi ạ.”
Tuyết Lộc Y thầm nghĩ dù sao chim trắng này cũng đã bị câm, muốn tố cáo mình cũng không được.
Phù Ngọc Thu: “……”
Phù Ngọc Thu bị hành vi vừa ăn cướp vừa la làng của y sư đáng chết này làm cho tức điên, y bấu chặt vào tay tiên tôn căm phẫn trừng Tuyết Lộc Y.
Dù lửa giận đang bốc lên ngút trời nhưng y vẫn nhớ giờ mình là “chim câm” không thể chíp.
Huống chi chim trắng này cứ mở miệng ra thì lại chíp chíp chíp hết sức đáng ghét, có khi tiên tôn không hiểu y nói gì mà còn tưởng y đang hót cũng nên, chỉ tổ phí công vô ích thôi!
Trước kia mỗi lần Phù Ngọc Thu tức giận chỉ muốn nổ tung để đồng quy vu tận, miễn sao mình hả dạ là được.
Nhưng giờ không thể nổ làm y tức đến suýt khóc.
Tiên tôn thấy chim trắng phẫn nộ trừng mắt, có lẽ vì uất ức không chịu được nên đôi mắt đen láy ngấn lệ, hắn im lặng hồi lâu rồi nói: “Nếu nó không ăn thì khỏi trị nữa.”
Dứt lời hắn ôm chim trắng phất vạt áo bồng bềnh quay người đi.
Tuyết Lộc Y vẫn chưa hoàn hồn, hai chân bủn rủn suýt ngã khuỵu xuống đất.
Hắn sợ hãi cực điểm, không ngờ tiên tôn lại âm tình bất định đến thế, rốt cuộc Phượng Bắc Hà làm thế nào đoán ra được.
Vả lại mọi khi tiên tôn chưa bao giờ đặt chân đến phòng thuốc, nhưng hôm nay……
Chẳng lẽ hắn biết sẽ xảy ra chuyện nên cố ý đến cứu chim trắng kia?
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tuyết Lộc Y giật mình, vội vàng giữ vững tinh thần ngẩng đầu nhìn.
Vân Thu thò đầu ra cửa nói: “Hôm nay tiên tôn không khỏe, chẳng phải ngươi nói đem theo sen huyết hỏa làm thuốc cho tôn thượng à, mau đem đến đi.”
Tuyết Lộc Y vội nói: “Ừ.”
Vân Thu hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Người ở Cửu Trọng Thiên đều biết rõ Tuyết Lộc Y và thiếu tôn Đồng Hạc Phượng Bắc Hà thông đồng với nhau, chỉ là tiên tôn không thèm để ý nên bọn họ chưa tiện nói ra thôi.
Trong điện, Phù Ngọc Thu ủ rũ được tiên tôn đặt trên đầu gối.
Vải vóc mềm mại như mây rất thoải mái, theo bản năng loài chim Phù Ngọc Thu liều mạng giương móng và cánh, chẳng bao lâu sau đã làm vạt áo phẳng phiu trở nên nhàu nhĩ.
Cuối cùng y quấn vải thành một cái tổ rồi chui vào.
Tiên tôn cũng không giận mà chống cằm hứng thú nhìn y xây tổ.
Chỉ trong một ngày Phù Ngọc Thu đã bị ám sát ba lần liên tiếp, suýt tí không giữ được mạng nhỏ.
Giờ y đã sức cùng lực kiệt nằm co ro trong “tổ” chẳng buồn nhúc nhích.
“Sao lại thế được chứ?” Suy nghĩ của Phù Ngọc Thu hỗn loạn, mờ mịt nghĩ thầm: “Tự nổ linh đan cho dù không ở sa giới thì trong vòng năm dặm vẫn có thể bị nổ ra tro, vậy sao y sư này vẫn bình an vô sự?”
“Phong Bắc Hà đâu?”
“Y sư kia là hươu trắng, chắc không phải Phong Bắc Hà cũng là hươu đấy chứ?”
Phù Ngọc Thu chợt nhớ lại lời Phong Bắc Hà nói trong sa giới……

“Tất cả chỉ là diễn kịch thôi.”
Diễn kịch?
Vậy thân phận và tên “Phong Bắc Hà” của hắn cũng là giả sao?
Sau khi rời khỏi Văn U Cốc, Phù Ngọc Thu luôn đi theo Phong Bắc Hà dạo chơi ở nhân gian, mỗi lần nghe thấy đề tài liên quan đến “Cửu Trọng Thiên”, “tiên tôn” và “ba tộc” thì Phong Bắc Hà đều tỏ ra vô cùng quen thuộc.
Chẳng lẽ hắn là người ở Cửu Trọng Thiên?
Phù Ngọc Thu đang nghĩ miên man thì một vật trắng như tuyết ngọ nguậy trước mắt y.
Y nhìn kỹ lại mới thấy tiên tôn đang cầm một con sâu trắng như tuyết giơ lên nhử nhử trước mỏ y như đùa chim: “Không ăn thóc linh thì ăn tuyết tằm nhé.”
Phù Ngọc Thu: “……”
Phù Ngọc Thu ngây người nhìn con sâu uốn éo trước mặt rồi đột nhiên “ọe” một tiếng phun ra.
Tiên tôn: “……”
Phù Ngọc Thu sợ rắn sợ chim, càng sợ sâu hơn.
Tuy y là U Thảo giáng linh có thể bị sâu gặm mà không bị thương tích gì nhưng hay có mấy con sâu kỳ quái bò lên lá y trườn qua trườn lại.
Tuy không đáng sợ nhưng rất ghê tởm.
Phù Ngọc Thu uống quá nhiều linh thủy, hơn nữa còn bị đuổi giết mấy lần nên tinh thần bất ổn, vừa bị kích thích thì lập tức nôn ra sạch sẽ.
Sau khi cảm giác nôn mửa biến mất, toàn thân Phù Ngọc Thu cứng đờ, giờ mới nhận ra mình vừa nôn trên người ai.
Tiên tôn……
Diêm La sống âm tình bất định xem chim thú như pháo hoa.
Phù Ngọc Thu: “……”
Cánh Phù Ngọc Thu run lẩy bẩy.
Lòng gan dạ chẳng biết sợ là gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đồng quy vu tận với kẻ khác đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là nỗi kinh hoàng và sợ hãi khi đối mặt với cái chết.
U Thảo giáng linh đâu chịu nổi sự hành hạ tra tấn thống khổ như thế, suýt nữa đã tuyệt vọng kêu lên.
Đúng lúc này trên đỉnh đầu vang lên một tiếng thở dài.
Phù Ngọc Thu mờ mịt ngẩng đầu.
Tiên tôn thả tuyết tằm vào lại hũ sành bên cạnh rồi đưa tay sờ túm lông đỏ trên đầu chim trắng hỏi khẽ: “Kén ăn vậy à?”
Phù Ngọc Thu ngẩn người.
Hắn……!hắn không nổi nóng sao?!
Tiên tôn bế y đặt lên kệ chim rồi đứng dậy cởi ra áo bào bị bẩn, đi đến vòi nước cạnh chậu cây cảnh chậm rãi rửa tay.
Phù Ngọc Thu bấu chặt xà ngang dưới chân thấp thỏm nhìn theo.
Lúc nãy y tinh mắt thấy nước mình ọe ra văng tung tóe mấy giọt lên mu bàn tay Diêm La sống.
Nếu là người khác nhất định sẽ rất tức giận —— Giống như Vân Thu bị y hắt nước đầy mặt cũng hung dữ đòi ăn thịt y vậy.
Tiên tôn càng bình tĩnh thì Phù Ngọc Thu càng sợ hắn đang nung nấu ý định gì đó.
Ví dụ như……
Đem y đi bắn pháo hoa chẳng hạn.
Rửa tay xong tiên tôn thay áo bào sạch sẽ, vạt áo bồng bềnh thêu chỉ vàng lộng lẫy lướt qua mây mù bước đến cạnh bàn.
Một đám mây bay tới như muốn lau khô nước trên tay hắn.
Tiên tôn cũng không để ý mà tựa khuỷu tay lên bàn lơ đễnh nhìn tay phải dính đầy nước của mình.

Phù Ngọc Thu câm như hến, cố gắng đứng vững trên xà ngang chênh vênh.
Tiên tôn nhìn một lúc lâu rồi hỏi: “Tiểu điện hạ muốn ngắm pháo hoa không?”
Phù Ngọc Thu: “……”
Phù Ngọc Thu quý trọng mạng chim sợ hãi lắc đầu.
Tiên tôn phớt lờ y rồi búng nhẹ một giọt nước trên ngón tay.
Sau khi giọt nước bay lên cao thì nổ thành pháo hoa tuyệt đẹp lấp lánh bảy sắc cầu vồng.
Tiên tôn cười: “Đẹp không?”
Phù Ngọc Thu không biết nên lắc hay nên gật.
Khí thế của Diêm La sống vốn đã áp đảo y, huống hồ giờ Phù Ngọc Thu còn có khát vọng sống sót nên không thể tùy tiện tự nổ linh đan được.
“Rõ ràng đã đắc tội với hắn……” Phù Ngọc Thu nghĩ thầm.
Dù Diêm La sống có giận tím mặt thì vẫn tốt hơn nhiều so với vẻ tươi cười bây giờ, còn bắn pháo hoa cho y xem nữa……
Nhất định là có âm mưu gì đó.
Cuối cùng Phù Ngọc Thu đã biết “âm tình bất định” đáng sợ thế nào.
Tiên tôn dường như chẳng biết tức giận là gì, chỉ lười biếng chống cằm búng nước.
Pháo hoa thi nhau nở rộ.
Nước trên tay tiên tôn cũng không nhiều, hắn búng hai ba giọt rồi nhìn sang Phù Ngọc Thu và……!bộ lông trắng như tuyết trên người y.
Phù Ngọc Thu: “……”
Phù Ngọc Thu sợ hết hồn.
Y đã nhận ra thâm ý trong hành động tưởng chừng vô ý của tiên tôn.
Diêm La sống bảo y: “Nếu ngươi không thích pháo hoa bằng nước thì đổi cái khác nhé?”
Thấy con ngươi đen láy của Phù Ngọc Thu đột nhiên co lại, tiên tôn mỉm cười đặt tay trái dính nước lên bàn.
Phù Ngọc Thu bất đắc dĩ nhảy xuống kệ chim rồi chạy tới dụi đầu vào tay tiên tôn.
Thân hình chim trắng hệt như quả cầu tuyết tròn vo, y cuộn mình trong lòng bàn tay ngọc ngà của tiên tôn, năm ngón tay lộ rõ khớp xương nắm hờ, giữa những ngón tay là bộ lông tơ mềm mại.
Phù Ngọc Thu ra sức đạp chân để cả người mình lăn giữa năm ngón tay dính nước và lòng bàn tay ấm áp của tiên tôn.
Chỉ lăn hai ba lần toàn bộ nước trên tay tiên tôn đã thấm vào lông tơ mềm mại của chim trắng.
Đám mây bên cạnh: “……”
Phù Ngọc Thu nhắm mắt làm khăn lau tay.
Dù sao trước đó Diêm La sống đã cứu mình một mạng, lau tay cho hắn xem như trả ơn cứu mạng vậy.
Nếu ai biết y trả ơn kiểu này nhất định sẽ mắng y mặt dày vô sỉ.
Nhưng với Diêm La sống như tiên tôn thì Phù Ngọc Thu chẳng hề băn khoăn chút nào.
Phù Ngọc Thu đã tìm được lý do hoàn mỹ để chịu nhục nên càng lau hăng hái hơn.
Đôi mắt vàng tĩnh mịch của tiên tôn phút chốc dịu xuống, hắn cười một tiếng, thấy ngón tay khô ráo như ban đầu thì mỉm cười gãi nhẹ cằm nọng của chim trắng.
Phù Ngọc Thu cuộn tròn trong lòng bàn tay hắn mờ mịt nghiêng đầu.
Diêm La sống vui rồi đúng không?

Không định bắn pháo hoa chim trắng nữa đúng không?
Bất chợt ngoài điện vang lên tiếng bước chân khẽ khàng.
“Tôn thượng, sen huyết hỏa sắc xong rồi ạ.”
Nghe giọng Tuyết Lộc Y, Phù Ngọc Thu mở to mắt đạp mạnh chân lên trời.
Tiên tôn lười biếng nghịch chim trắng, cực kỳ thích cảm giác bộ lông mượt mà lăn lộn trong lòng bàn tay mình.
“Ừm, đem vào đi.”
Tuyết Lộc Y chậm rãi bưng một chén thuốc đỏ như máu bước vào cung kính đặt lên bàn.
Phù Ngọc Thu lạnh lùng quan sát.
Y mơ hồ nhớ lại khi tự nổ linh đan ở sa giới, hình như y sư kia đã hét to……
“Thiếu tôn ——”
Thiếu tôn?
Thiếu tôn nào?
Hình như ba tộc có ba thiếu tôn, gì mà chim này chim nọ, Phù Ngọc Thu không nhớ rõ lắm nên nhất thời chưa có manh mối.
Trong lúc Phù Ngọc Thu suy nghĩ, tiên tôn đã thuần thục bưng chén thuốc lên thổi nhẹ cho bớt nóng.
Hơi nóng bao trùm nửa gương mặt hắn để lộ vẻ bệnh tật yếu ớt hiếm thấy.
Phù Ngọc Thu ngửi mùi thuốc kia, đầu óc đột nhiên lóe sáng.
Sen huyết hỏa……
Tuyết Lộc.
Có lẽ tiên tôn đã quen uống thuốc nên ngửi mùi đắng nghét kia cũng chẳng hề nhíu mày.
Hắn đang định uống thì chim trắng nãy giờ lăn qua lăn lại trong tay đột nhiên bật dậy mổ nhẹ ngón tay hắn, đôi mắt sáng rực như sao nhìn hắn chằm chằm.
“Sao thế?” Tiên tôn vuốt nhẹ thân hình tròn trịa của chim trắng.
Theo bản năng loài chim Phù Ngọc Thu thở phào khoan khoái, nhưng y nhanh chóng kìm lại rồi phi phi hai tiếng, cảm thấy con chim này thật chẳng ra thể thống gì.
Người khác mới vuốt một cái mà đã sướng rơn.
Đồ dễ dãi!
Sau khi Phù Ngọc Thu chửi xác chim của mình xong thì nhảy lên như muốn nói gì đó.
So với thuốc cứu mạng tiên tôn thích chơi đùa với chim trắng hơn, hắn đặt chén thuốc xuống rồi chống tay lên má thản nhiên nhìn xem chim trắng này muốn làm gì.
Ngay khi chén thuốc nóng hổi vừa đặt xuống, Phù Ngọc Thu lập tức bay nhảy đến bên cạnh.
Chén thuốc kia cao hơn y một chút, Phù Ngọc Thu cố nhảy lên bấu chặt móng vuốt vào thành chén —— Nếu không nhờ tiên tôn đưa tay ra giúp thì y đã ngã lộn nhào vào chén thuốc nóng.
Phù Ngọc Thu cúi đầu cẩn thận mổ một ngụm thuốc còn đang bốc hơi nghi ngút.
Thuốc quá nóng làm lưỡi y bỏng rát, “phù phù” hai tiếng rồi ngẩng đầu nhìn tiên tôn một cái, sau đó lại cúi xuống mổ thuốc tiếp.
Tiên tôn cũng không cản mà giống như đang xem kịch hay, trên mặt đầy vẻ hứng thú.
Chưa có lệnh nên Tuyết Lộc Y không dám tự tiện rời đi, cung kính khom lưng đứng một bên.
Chỉ thấy Phù Ngọc Thu mổ vài ngụm thuốc rồi đột nhiên ho sặc sụa như ăn phải thứ gì bẩn thỉu.
Tiên tôn nhíu mày.
Sau khi Phù Ngọc Thu ho khan mấy tiếng, thân thể đứng trên thành chén lung lay không vững.
Lảo đảo giây lát, cuối cùng quả cầu tuyết không chống đỡ được nữa mà “bịch” một tiếng rớt xuống —— Vì quá béo nên Phù Ngọc Thu còn nảy lên tưng tưng.
Vội vàng bày xong tư thế “chết thảm”, Phù Ngọc Thu ngoẹo cổ nhả ra ngụm thuốc trong miệng làm lông chim trắng muốt bị nhuộm đỏ.
Sau đó y há mỏ thè lưỡi ra rồi nhắm mắt lại.
Giả chết.
Tiên tôn: “……”
Tuyết Lộc Y: “???”
Cả tẩm điện lặng ngắt như tờ, ngay cả đám mây giữa không trung cũng sợ ngây người.

Tiên tôn nhìn chim trắng “đột tử” trên bàn trầm mặc hồi lâu, ngay cả mây mù trong đại sảnh cũng đông cứng lại.
Đầu óc Tuyết Lộc Y căng như dây đàn, nhất thời không hiểu được rốt cuộc hành động của chim trắng có ý gì.
Tiên tôn yên lặng nhìn Phù Ngọc Thu hồi lâu rồi cười khẽ nâng chim trắng lên.
Rõ ràng đang cầm một con chim béo mà hắn lại nâng niu như hoa.
Nhưng vẻ ưu nhã này rất nhanh biến mất.
Hắn định đặt chim trắng lên đầu gối như lúc nãy nhưng có lẽ nhớ lại trải nghiệm đau thương khi bị nôn ra người nên dừng tay lại rồi đặt chim lên bàn.
Phù Ngọc Thu giả chết rất giống, bị đẩy tới đẩy lui cũng chẳng nhúc nhích.
Tiên tôn tựa khuỷu tay lên bàn: “Ngươi hạ độc trong sen huyết hỏa à?”
Tuyết Lộc Y: “???”
Rốt cuộc Tuyết Lộc Y cũng kịp phản ứng, sắc mặt lập tức trắng như giấy.
Hắn chật vật quỳ xuống gục đầu sát đất: “Tôn thượng minh giám! Ta……!dù ta có một trăm lá gan cũng không dám hạ độc tôn thượng!”
Tiên tôn nở nụ cười rồi lười biếng sờ lên Phù Ngọc Thu đang giả chết: “Vậy sao tiểu điện hạ mới mổ vài ngụm thuốc của ta đã ra nông nỗi này rồi?”
Sắc mặt Tuyết Lộc Y tái mét, nghiến chặt răng không biết trả lời thế nào.
“Sao không nói?”
Tuyết Lộc Y toát mồ hôi lạnh đầm đìa, hơn nửa ngày mới cắn răng nói: “Chắc vì……!linh lực tiểu điện hạ thuộc hệ nước nên linh mạch xung khắc với sen huyết hỏa ạ……”
“Ồ?” Ngón tay tiên tôn quấn quanh lông đuôi dài của chim trắng, thản nhiên hỏi: “Nhưng lỡ ngươi hạ độc ta thật thì sao?”
Tuyết Lộc Y: “Tôn thượng! Ta……”
Hắn vừa định nói “Ta không dám” thì tiên tôn mở ra đôi mắt vàng cười như không cười liếc hắn một cái.
“Nếu ta nói ngươi hạ độc thì sao?” Tiên tôn nói: “Ngươi nghĩ ta nói sai à?”
Tuyết Lộc Y kinh hãi.
Ngay cả Phù Ngọc Thu đang làm cáo mượn oai hùm cũng cạn lời.
Câu này đúng là hoàn toàn không chừa đường sống cho người ta.
Đây chính là có quyền có thế muốn làm gì cũng được sao?
Phù Ngọc Thu lén hé mắt ra, thấy vẻ mặt như nuốt phải thuốc độc của Tuyết Lộc Y thì hết sức hả hê.
Đúng là đừng nên cho hắn đường sống.

ngôn tình tổng tài
Tuy giờ vẫn chưa tìm ra Phong Bắc Hà nhưng cứ bắt đồng bọn của hắn để trút giận trước đã.
Tiên tôn vuốt quả cầu tuyết ngoan ngoãn nằm im một hồi, vờ như không thấy “khe mắt” lộ liễu kia.
Hắn “à” một tiếng, như nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu nào đó nên cười nói: “Nếu ngươi nói không có độc thì tự mình uống thử xem?”
Vẻ mặt Tuyết Lộc Y càng thêm khó coi.
Tuyết Lộc sinh trưởng ở núi Côn Luân nên linh mạch lạnh ngắt.
Còn sen huyết hỏa lại là linh thảo hệ lửa, nếu uống vào e là linh mạch của Tuyết Lộc sẽ bị tổn hại hoàn toàn.
Nhưng nếu không uống thì không thể chứng minh với tiên tôn thuốc này không có độc……
Huống chi……
Có lẽ tiên tôn thừa biết trong thuốc này không có độc nhưng muốn tìm bừa một cái cớ để bắt hắn chết, bởi vì lẽ ra hắn phải trung thành với Cửu Trọng Thiên nhưng lại tiếp tay cho thiếu tôn Đồng Hạc.
Mồ hôi lạnh của Tuyết Lộc Y chảy ròng ròng, thoáng chốc phát giác con chim trắng lẽ ra đã “chết thảm” kia lén lút mở mắt nhìn mình, còn lộ vẻ đắc ý ranh mãnh.
Tuyết Lộc Y: “……”
Chẳng lẽ chim trắng này cố ý?
Nó đang trả thù mình vì muốn cướp Thủy Liên Thanh của nó sao?!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.