Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn

Chương 12: Thánh Nhân Bồ Tát


Bạn đang đọc Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn FULL – Chương 12: Thánh Nhân Bồ Tát


Trên đời này chẳng cây cỏ nào có mơ ước bay lên trời.
Phù Ngọc Thu cũng không ngoại lệ.
Sau khi trùng sinh thành chim trắng, y thường dùng đôi cánh ngắn ngủn để giữ thăng bằng cho xác chim tròn vo này hoặc xem như năm ngón tay của loài người để đào bới chứ chưa bao giờ nghĩ tới bay.
Có lẽ Phượng Hoàng chưa từng thấy loài chim nào giống vậy nên nhìn y hồi lâu rồi đột nhiên bật cười.
Phù Ngọc Thu thò đầu ra nhìn phía trước, nghe tiếng cười thì nghi hoặc liếc hắn một cái rồi hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Phượng Hoàng.”
“Phượng Hoàng?” Phù Ngọc Thu nhíu mày.
Theo y biết thì trăm năm trước Kim Ô xuất hiện, trên trời rơi xuống mưa lửa khiến dân chúng tam giới lầm than, cả tộc Phượng Hoàng chìm trong biển lửa đồng quy vu tận với Kim Ô.
(Kim Ô: quạ vàng)
Chẳng phải cả tộc Phượng Hoàng đều chết hết rồi sao?
Con chim này từ đâu ra?
Tuy Phù Ngọc Thu hơi xấu tính nhưng ít ra vẫn hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không tò mò chuyện thương tâm của người ta mà chỉ gật đầu: “Nghe nói máu Phượng Hoàng có thể cải tử hoàn sinh, lửa Niết Bàn có thể luyện hồn, Diêm La sống kia……”
Nói đến đây Phù Ngọc Thu biến sắc hít sâu một hơi.
“Shhhh ——”
Lửa Niết Bàn của Phượng Hoàng có thể luyện hồn!
Vì vậy Diêm La sống mới nhốt Phượng Hoàng ở đây, sau khi hành hạ hắn đến chết thì lấy lửa Niết Bàn để luyện hồn cho thiếu tộc chủ Uyên Sồ đã hồn bay phách tán kia sao?!
Phù Ngọc Thu cảm thấy mình vừa biết được chuyện gì ghê gớm lắm, ánh mắt nhìn Phượng Hoàng càng thêm đồng tình thương hại.
Phượng Hoàng: “……”
Phượng Hoàng chưa bao giờ bị ai nhìn bằng ánh mắt này nên khẽ hỏi: “……Diêm La sống làm sao?”
Phù Ngọc Thu thấy hắn nói chuyện vẫn ôn tồn hiền hòa thì chỉ hận không thể tức giận thay hắn: “Ngươi không hận hắn à?”
Phượng Hoàng nghiêng đầu, trong mắt hoàn toàn không có hận ý.
Phù Ngọc Thu nghĩ thầm: “Chắc bị ngược dữ quá nên hóa ngốc đây mà.”
“Hắn nhốt ngươi ở đâu, muốn làm gì?”
Phượng Hoàng rũ mắt nhìn đôi cánh gãy gục, đôi mắt vàng mờ mịt: “Hắn nói……!muốn nhìn chim gãy cánh có thể bay nữa không.”
Nghe được câu này Phù Ngọc Thu lại nóng máu lên.
“Đồ chó! Để ta xoắn lưỡi ngươi lại xem ngươi còn nói được không! Đây là tiếng người sao hả?! Hả?!”
Phượng Hoàng bị tiếng chửi rủa om sòm này làm ho khan một tiếng.

Phù Ngọc Thu tức gần chết, vừa đi vừa mắng.
Nhìn từ phía sau y giống hệt viên chè trôi nước mới luộc, trên đầu bốc khói nghi ngút.
Phượng Hoàng chậm chạp đi theo, nghe y mắng mỏ thì vẻ thích thú trong mắt càng sâu hơn.
Phù Ngọc Thu không giỏi mắng người lắm, chửi tới chửi lui chỉ có mấy câu kia, hình như y cũng nhận ra vốn chửi của mình quá nghèo nàn nên tức khí bật ngửa, hai chân xoạc ra.
Phượng Hoàng: “……”
Cũng nóng tính ghê.
Hai con chim đi chưa bao lâu thì bầu trời đột nhiên vọng đến một tiếng rồng gầm đầy lo lắng như sắp xảy ra chuyện lớn.
Phù Ngọc Thu giật nảy mình, vội vã dừng lại rồi đưa đầu đẩy Phượng Hoàng trốn ra sau cây cột bên cạnh.
Phía xa chính là đại điện của tiên tôn Cửu Trọng Thiên.
Rồng xanh đáp xuống đất hóa thành người, Vân Thu lo lắng xông vào cửa điện, mơ hồ nghe thấy hắn gọi “tôn thượng” tê tâm liệt phế cứ như tiên tôn đã về cõi tiên.
Trước đại điện của tiên tôn là một mảnh đất trống rộng lớn, Phù Ngọc Thu nhìn trái ngó phải mà không thấy chỗ nào ẩn nấp được nên đành phải nhẫn nại đứng im chờ đợi.
Chốc lát sau rốt cuộc Vân Thu đi ra.
Thiếu niên lại hóa thành rồng xanh bay lên không trung, nhìn hắn gấp gáp nôn nóng như con ruồi không đầu bay tứ tung, có vẻ đang muốn tìm ai đó.
Phù Ngọc Thu ngửa đầu nhìn con rồng bay đi xa rồi âm thầm thở phào một hơi.
Y chưa kịp thở xong thì rồng xanh giữa không trung đã phát hiện được gì đó nên lập tức quay đầu lao về phía hai con chim.
Con rồng nhào xuống như sấm sét, không khí bị hắn lao vút qua phát ra tiếng rít xé gió.
Phù Ngọc Thu cứng đờ.
Nguy rồi, bị phát hiện!
Chẳng phải Thanh Khê đã nói hôm nay Vân Thu và Vân Quy không có mặt ở Cửu Trọng Thiên sao?!
Thấy con rồng càng lúc càng gần, Phù Ngọc Thu vội vàng kéo Phượng Hoàng chạy: “Nhanh, chạy mau!”
Tiếng rồng gầm đã tới gần, Vân Thu như sắp phát điên, trong đôi mắt rồng hừng hực lửa giận.
Phù Ngọc Thu lộn nhào chạy tới trước với Phượng Hoàng, bị tiếng rồng gầm chấn động làm hai chân lảo đảo lăn lông lốc như viên chè trôi nước, sau đó đâm sầm vào một tảng đá.
Mặt suýt bị đụng dẹp lép.
Con ngươi Phượng Hoàng co lại, quay phắt đầu nhìn trừng trừng Vân Thu sắp vọt tới.
Vân Thu: “……”
Con rồng Vân Thu như bị đông cứng lại giữa không trung, sau đó rơi thẳng xuống đất.
“Rầm” một tiếng vang dội, bụi mù bay tứ tung.
Phù Ngọc Thu hoảng loạn chíp chíp, chỉ sợ bị bắt được.

Y sợ mình sẽ bị đem bắn pháo hoa, càng sợ Phượng Hoàng vô tội này bị ngâm nước tra tấn.
Phù Ngọc Thu đang cắm đầu chạy trong bụi mù thì đột nhiên cảm giác thân thể mình lơ lửng như bị quăng lên.
Y run bắn một cái, còn tưởng Vân Thu đuổi kịp.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói bên tai: “Đừng sợ.”
Là giọng Phượng Hoàng.
Phù Ngọc Thu giật mình, lúc này mới nhận ra y bị quăng lên lưng Phượng Hoàng.
Chung quanh bụi mù dày đặc nên Phù Ngọc Thu không thấy rõ Phượng Hoàng di chuyển thế nào, chỉ thấy thân mình lay động xóc nảy.
Đợi đến khi tầm mắt trở nên rõ ràng thì hai người đã rời xa đại điện Cửu Trọng Thiên.
Phía xa rồng xanh bay vút lên mây, trong nháy mắt biến mất dạng.
Vân Thu……!không còn đuổi theo nữa.
Phù Ngọc Thu thở phào một hơi, cảm thấy hai chân chim vẫn còn run lẩy bẩy.
Sau đó y nhớ ra Phượng Hoàng đang bị thương nên vội vã lăn xuống khỏi lưng hắn.
“Ngươi không sao chứ?”
Phù Ngọc Thu lăn lộn trong đám bụi làm bộ lông trắng muốt lấm lem dơ hầy, còn lông Phượng Hoàng vẫn lộng lẫy không dính một hạt bụi trần.
Hắn cười nói: “Không sao.”
“Nguy hiểm thật.” Phù Ngọc Thu đi quanh hắn hai vòng, thấy hắn thật sự không có thêm vết thương mới thì lầm bầm, “Nếu con rồng đáng ghét kia còn đuổi theo nữa thì ta sẽ đồng quy vu tận với hắn.”
Có chết cũng không để mình bị bắt lại nữa.
Phượng Hoàng nhíu mày hỏi: “Ngươi định làm thế nào để đồng quy vu tận với hắn?”
“Tự nổ linh đan, nổ nhanh lắm.” Phù Ngọc Thu quen miệng nói, “Dù sao bị bắt về cũng chết thôi, ta tự nổ kéo theo một người cũng không lỗ, nhưng ngươi nhớ chạy xa chút nhé, coi chừng bị văng miểng đấy.”
Phượng Hoàng: “……”
Sao y có thể nói tự nổ linh đan đơn giản như nổ bắp rang thế chứ?
Chẳng biết Phượng Hoàng cõng y chạy bao xa, Phù Ngọc Thu vô tình nhìn lên mới kinh ngạc phát hiện cách đó không xa hình như là thang mây trong truyền thuyết.
Phù Ngọc Thu mừng rỡ nhảy dựng lên: “Đến rồi!”
Hai người đi tới thang mây.
Phù Ngọc Thu mừng gần chết.


Từ thang mây xuống Lưu Ly Đạo, y có thể chạy tới Vân Bán Lĩnh gì đó để xem thiếu tôn mà Tuyết Lộc Y thông đồng tiếp tay có phải là cẩu nam nhân Phong Bắc Hà kia không.
“Hừ hừ.” Phù Ngọc Thu ra vẻ hung ác lẩm bẩm, “Ngươi cứ chờ chết đi, cha ngươi mà không chơi chết ngươi thì sẽ theo họ ngươi.”
Thấy bộ dạng sắp làm chuyện xấu của y, Phượng Hoàng hỏi: “Ngươi có thù với ai à?”
“Có.” Phù Ngọc Thu rất hiếm khi đề phòng người khác, cứ có thiện cảm với ai thì lại moi tim móc phổi ra không hề giấu giếm, “Hình như đang ở Lưu Ly Đạo, nhưng ta không chắc có phải hắn không nữa.”
“Sao lại không chắc?”
“Vì hình như hắn không nói ta biết tên thật, cũng không biết thân phận luôn.” Phù Ngọc Thu nhíu mày, “Chỉ biết là……”
Chỉ biết là gì?
Phù Ngọc Thu khẽ giật mình, đột nhiên phát hiện ngoại trừ tên và thân phận Phong Bắc Hà thì mình hoàn toàn chẳng biết gì cả —— Huống chi tên và thân phận kia rất có thể là giả.
Phù Ngọc Thu càng tức hơn: “Hắn lừa ta, lừa tình gạt sắc, suýt nữa còn……”
Suýt nữa còn khó giữ được tính mạng.
Phượng Hoàng gật đầu phụ họa: “Thế thì xấu thật.”
Phù Ngọc Thu chíp chíp mắng người: “So với Diêm La sống còn chẳng đáng làm người.”
Lần này Phượng Hoàng không phụ họa nữa.
Sắp tới thang mây, Phù Ngọc Thu thấy được đường sống nên vui vẻ chạy lên phía trước.
Thang mây từ Cửu Trọng Thiên xuống Lưu Ly Đạo như bị treo lơ lửng giữa không trung, nối thẳng xuống vạn trượng bên dưới, mây mù lượn quanh như chỉ cần sẩy chân là có thể rơi xuống ngay tức khắc.
Phù Ngọc Thu vui thì vui nhưng vừa leo xuống một bậc nhìn thoáng qua phía dưới thì hoảng sợ nhào tới ôm chân Phượng Hoàng, xòe cánh bám chặt móng vuốt Phượng Hoàng run cầm cập.
Phượng Hoàng rũ mắt nhìn cục bông trắng chưa cao bằng chân mình, ôn tồn hỏi: “Sao thế?”
“Hơi……!cao.” Phù Ngọc Thu lúng túng đáp, “Ta chưa bao giờ tới chỗ cao như vậy cả.”
Phượng Hoàng: “……”
U Thảo giáng linh cắm rễ dưới đất, dù có biến thành người cũng chưa từng đến chỗ nào cao quá ba tầng lầu, trèo ngược xuống thang mây mịt mù cao vạn trượng này quá khó, nhất thời y không dám.
Đôi mắt vàng của Phượng Hoàng nhìn y chằm chằm như muốn phân biệt một con chim sợ độ cao là sự thật hay con chim trắng này đang gạt người.
Nhưng chim trắng run rẩy làm bộ lông xù to như bồ công anh sắp bay đi làm Phượng Hoàng không thể không tin.
Một con chim mà lại sợ độ cao.
Hắn âm thầm thở dài rồi nói: “Đừng sợ, cứ đi từ từ, đừng nhìn xuống là được rồi.”
Đâu dễ như hắn nói vậy chứ.
Nhưng đã đi đến tận đây cũng chẳng còn đường lui nữa.
Phù Ngọc Thu hít sâu một hơi, cố nén nỗi sợ hãi độ cao rồi run rẩy đi xuống thang mây.
Phượng Hoàng ung dung theo sau —— Hai cánh hắn đã gãy nên không cần lo bị té chết.
Mới đi hai bước mà chân chim của Phù Ngọc Thu đã toát mồ hôi.
Mỗi khi căng thẳng y lại hay lảm nhảm.
“Không sao.


Không sao không sao, không té chết là được.”
Phù Ngọc Thu lẩm bẩm nửa ngày, cứ tưởng mình đã đi hết nửa đường.
Ngoái nhìn lại.
Mới sáu bậc thang.
Phù Ngọc Thu: “……”
Thấy y thực sự khẩn trương, Phượng Hoàng chậm rãi đi bên cạnh trò chuyện với y.
“Ta nghe con rồng kia nói ngươi là chim câm à?”
Phù Ngọc Thu vội vàng nói chuyện với hắn để làm mình phân tâm: “Ta hù bọn họ thôi, hót chíp chíp ai mà chẳng biết, nhưng ta không muốn hót cho Diêm La sống kia nghe.”
Phượng Hoàng “à” một tiếng, ánh mắt như cười mà không phải cười.
“Đã vậy hắn còn bắt ta hót bài “Người góa vợ” nữa, xui xẻo chết.”
“Người góa vợ?”
“Đúng vậy.” Phù Ngọc Thu lẩm bẩm chíp vài tiếng, hót không đúng giai điệu lắm nhưng cũng không quá dở, “Trước đó ta nghe nói đạo lữ hắn vì cứu hắn mà chết, chắc vì vậy nên hắn mới thích nghe bài người góa vợ.”
Con ngươi Phượng Hoàng bỗng nhiên co lại.
Đôi mắt vàng lập tức hiện ra tơ máu, gần như lạnh lùng nhìn Phù Ngọc Thu.
Hắn trở mặt quá nhanh, mới vừa rồi còn dịu dàng như nước, thế mà chỉ trong chớp mắt đã hận không thể phóng lửa đốt người.
Phù Ngọc Thu lo nhìn đường dưới chân nên không phát giác được ánh mắt biến hóa của Phượng Hoàng, vẫn đang huyên thuyên không ngớt.
“Hầy, nếu sớm biết đêm nay trốn được thì ta đã hót cho hắn nghe rồi, dù sao ta chíp chíp chíp hắn cũng không hiểu ta đang hót gì, còn có thể thừa cơ mắng hắn một trận nữa.”
Ánh mắt Phượng Hoàng càng lúc càng tối, sương mù trên thang mây cũng dần vây lại.
Phù Ngọc Thu líu lo không ngừng rồi quay đầu liếc hắn một cái.
Ánh mắt rơi vào gương mặt lạnh lẽo của Phượng Hoàng làm y giật mình.
Phượng Hoàng như bị chạm đến vảy ngược, ngay cả đôi cánh gãy cũng run nhẹ.
Phù Ngọc Thu nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên nhảy lên bậc thang rồi tức tối húc đầu vào lông vũ của Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng: “?”
Phượng Hoàng bất ngờ không kịp đề phòng nên suýt bị húc ngã xuống đất.
“Ngươi bị ngốc đúng không?!” Phù Ngọc Thu sắp tức chết rồi, “Hắn cầm tù ngươi tra tấn ngươi, nói không chừng là để dùng lửa Niết Bàn của ngươi luyện hồn cho thiếu tộc chủ Uyên Sồ gì đó của hắn, để đạo lữ hắn sống lại đấy.”
Phượng Hoàng sững sờ.
“Hắn đối với ngươi như vậy mà ta mới nói xấu hắn vài câu ngươi đã nổi cáu rồi à?” Phù Ngọc Thu giống như đang nhìn một kẻ ngốc cứng đầu, lạnh lùng nói, “Muốn làm thánh nhân Bồ Tát cũng phải chọn thời điểm chứ, sao lúc bị hắn tra tấn ngươi không nổi cáu đi?”
Phượng Hoàng: “……”
Phượng Hoàng cúi đầu thắc mắc: “Ngươi nói thiếu tộc chủ Uyên Sồ là đạo lữ của tiên tôn à?”
“Chắc vậy.” Phù Ngọc Thu uốn nắn hắn, “—— Còn gọi hắn tiên tôn làm gì?! Mắng hắn Diêm La sống đi.”
“……” Phượng Hoàng trầm mặc hồi lâu rồi nói, “Diêm, Diêm La sống.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.