Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 137


Đọc truyện Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước – Chương 137

Lãng Quên- Diễn Đàn

Không nói đến bên đây Khương Sam đang cau mày suy nghĩ chuyện gì, Tần Diệc Hạo đang do dự phán đoán thế nào, phía bên kia bà Chu lại giơ tay lên tát thêm một cái nữa, người bên cạnh vây xem biết thân phận Lương Thụy đều hít một ngụm khí lạnh, còn Hoắc Bạch giận tím cả mặt.

“Bà làm cái gì vậy hả?”

Bà Chu đánh một cái vẫn còn chưa hết giận, giơ tay muốn đánh Lương Thụy thêm cái tát nữa, mặt Hoắc Bạch đen thui đứng lên phía trước che người Lương Thụy lại, ánh mắt sắc bén không khách khí nhìn chằm chằm bà Chu đang tức giận mắng mỏ, nếu không phải cố kỵ bà ta đã lớn tuổi, dựa vào tính tình không sợ trời không sợ đất của Hoắc Bạch, sớm đã cho bà ta một cái tát rồi.

Trong suy nghĩ của bà Chu, đang gây khó dễ cho Lương Thụy dẫn tên gian phu đê tiện đến trước mặt bà còn dám nói chuyện như thế với bà, khuôn mặt già lập tức đỏ bừng, không hề để ý đến sắc mặt sợ hãi của mọi người xung quanh.

“Làm gì? Hôm nay tao phải giáo huấn con đàn bà không biết xấu hổ này trước mặt mọi người! Mày có biết nó là ai không? Nó là vợ con tao! Ra ngoài vụng trộm, tên gian phu đê tiện này còn dám ở giữa ban ngày ban mặt muốn đánh bà già này nữa hả? Trời không có mắt, trời không có mắt mà! Cút! Nơi này không chào đón đôi gian phu dâm phụ chúng bây!”

Trong đám người rộ lên tiếng bàn luận!  d☼ d☀ l☁ q☂ d☃ ❄

Tuy bà Chu ở nhà Khương một thời gian dài, ông Khương xuất thân từ dòng dõi thư hương đã dạy dỗ chỉnh sửa không ít thói hư tật xấu, thô tục không biết đúng sai này của bà Chu, nhưng khi còn trẻ ngây ngốc ở quê được nuôi dưỡng thói quen đã ăn sâu bén rễ, huống chi bà chiếm lẽ phải, lại có tâm tư muốn chỉnh Lương Thụy, càng tự nhiên nói ra những câu càng khó nghe.

Phản ứng mọi người sửng sốt, ngạc nhiên càng cổ vũ cho khí thế bà, trừng mắt thống hận nhìn hai người Hoắc Bạch và Lương Thụy, nhưng cũng vô cùng hả dạ.

Lưu Thiên Trạch vừa mới đi nhanh tới thiếu chút bị bà Chu dọa cho tim rớt ra ngoài! Mắt trợn lên, một mạch không đi tiếp, gần như bị tình huống kích thích bất ngờ đánh cho choáng váng.

Ánh mắt Hoắc Bạch xem thường cau lại, giọng nói trầm thấp đầy uy hiếp.

“Bà lặp lại lần nữa!”

Bà Chu cũng không sợ, nhiều người như vậy, cướp vợ người khác còn dám làm gì hay sao?

Bà Chu miệng mở một hơi muốn mắng tiếp:

“Dù thế nào, tao vẫn….”

“Bốp!”

Mặt Hoắc Bạch lạnh lùng trở tay trực tiếp quăng một cái tát vào mặt bà Chu! 


Cơ thể ông là người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, dùng lực khác xa so với cái tát của bà Chu, bản thân Hoắc Bạch cũng không kiêng dè ai hết, vốn tính nhẫn nại có hạn, bị người khác nhục mạ trước mặt bao nhiêu người như thế vô cùng tức giận, một cái tát này vừa chuẩn vừa có lực.

Bà Chu kêu thảm một tiếng, cả người lập tức té qua một bên, Khương Vi sợ hãi vội vàng chạy đến đỡ:

“Ngoại, bà ngoại!”

“Mày, cái tên trời đánh này, dám đánh tao!”

Bà Chu dựa vào người Khương Vi, trước mặt bao nhiêu người bị tên gian phu này đánh, trên mặt đau đớn cũng không bằng nóng rát do cảm thấy nhục nhã khó chịu, mối nhục nhã lớn như thế đả kích toàn thân bà Chu run rẩy.

Mà bên Hoắc Bạch cũng không có bỏ qua, mặt đen thui bước lên một bước, Lương Thụy đứng ở đằng sau ôm một bên má, ánh mắt lạnh lùng, không hề có một chút suy nghĩ đi lên ngăn cản chồng mình.

Đã sống chung với nhau nhiều năm rồi, tính tình Hoắc Bạch như thế nào Lương Thụy hiểu rất rõ, trước khi đến đây bà đã ngửa bài với hai cha con ông rồi, nếu Hoắc Bạch đã không chịu tách ra cũng không chịu để ý phản đối của bà, muốn cùng nhau đến xem, bà cũng đã chuẩn bị tâm lý Hoắc Bạch chống lại bà Chu.

“Mày, mày muốn làm gì?”

Bà Chu thấy Hoắc Bạch chuẩn bị bước tới bày ra tư thế muốn đánh tiếp, vậy mà những người đang vây xem xung quanh không có một ai đến ngăn cản, lúc này mới bắt đầu sợ hãi.

Hoắc Bạch dừng lại đứng trước mặt bà Chu, bà lão nhỏ gầy giống như một con gà ướt nước, vốn khí thế mười phần ban đầu bây giờ trước mặt người cao to khỏe mạnh có vẻ thật lố bịch.

“Bây giờ từ miệng bà còn phun ra một từ khó nghe nào nữa…..”

Ánh mắt Hoắc Bạch nhìn chằm chằm bà lão, d!^Nd+n(#Q%*[email protected]ước mặt tất cả mọi người, không vội vàng nói”

“Có tin tôi giết chết bà ngay lập tức không?”

Sắc mặt bà Chu căng lên đỏ bừng, có tâm muốn đánh trở lại, nhưng lại sợ người đàn ông thật sự tiếp tục động thủ với bà, ánh mắt phẫn hận nhìn về phía Lương Thụy đứng sau lưng Hoắc Bạch”

“Con đàn bà….”

Hoắc Bạch bắt đầu cử động cánh tay:


“Bà dám mắng cô ấy một tiếng nữa thử coi?”

Lúc này Hoắc Diệp cũng đã đi tới, cũng là một chàng thanh niên cao lớn, tuy cậu không có xúc động giống như cha cậu, nhưng bày ra thái độ của mình, đứng bảo vệ trước mặt Lương Thụy, hung tợn trừng mắt nhìn bà lão.

Một đôi cha con giống như ăn thịt người đều nhìn vào bà Chu, bà lão sợ tức mức lập tức nuốt lại câu mắng muốn thoát khỏi miệng.

“Tụi bây, tụi bây thật sự coi trời bằng vung rồi!”

Bà Chu thật sự nghĩ không ra tại sao không có ai đi ra giúp đỡ bà, ánh mắt tìm khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy Lưu Thiên Trạch đầu đầy mồ hôi đang đi tới đây không xa, lập tức giống như tìm được chỗ dựa vững chắc cho mình, kêu lên:

“Thiên Trạch! Con đến rồi!”

Sắc mặt của Lưu Thiên Trạch cũng không tốt đẹp hơn bà Chu là bao, bình thường nhìn thấy bà lão này cũng là người có chừng mực, ai biết được trong tình huống đặc biệt ngày hôm này lại mang đến họa lớn cho ông, Lưu Thiên Trạch khó thở, dỏ mặt kìm nén giận dữ mắng mỏ:

“Được rồi! Đừng nói nữa!”

Hoắc Bạch cười lạnh nhìn Lưu Thiên Trạch:

“Thiệp mời là do Lưu tổng ông cho người đưa qua, không nghĩ đến thực ra có ý đồ này, Hoắc Bạch tôi là người từng trải vô số chuyện, nhưng hôm nay coi như được mở mang thêm kiến thức! Một khi đã như vậy, chúng ta gặp nhau trên bàn đàm phán đi!”

Nói xong nhấc chân muốn đi, Lưu Thiên Trạch nào dám để cho người đi, ông vẫn luôn mong muốn được kết giao với nhà họ Hoắc, Lãng ##Quênnhưng Hoắc Bạch là nhân vật cứng mềm đều không ăn, làm bao nhiêu chuyện nhiều năm thế rồi vẫn chưa đả thông được mối quan hệ này.

Kết quả ngày hôm nay, lần đầu tiên được gặp người mắt cao hơn đỉnh đầu này, chưa kịp làm gì đã bị bà Chu gây chuyện rồi, lại gây náo loạn vào lúc ông đang cử hành hôn lễ trước mặt nhiều người như thế, Lưu Thiên Trạch tức muốn phát điên rồi!

Gặp nhau nói chuyện ở bàn đàm phán gì chứ? Ý muốn nói không phải sẽ để mắt đến tập đoàn của ông sao?

“Đừng, Hoắc tổng đừng chấp nhất với bà lão, dạo gần đây đầu óc bà ấy không được minh mẫn lắm bỗng phát bệnh, tôi ở đây thay mặt bà lão xin lỗi với ngài và phu nhân, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”

Đầu Lưu Thiên Trạch đầy mồ hôi ngăn đón, miệng không ngừng giải thích, Hoắc Bạch là người có thù tất báo, tính tình ngoan độc, ngày hôm này nếu không thể giữ Hoắc Bạch lại, nếu không để ngày mai cho các đối tác hợp tác với ông nghe được tin đồn sẽ không tốt.


Hơn nữa vốn dĩ chuyện này cũng không phải lỗi do bọn họ, ông chỉ có thể bực tức hạ thấp thái độ xuống xin lỗi.

Bà Chu đang đứng ở bên cạnh chỗ dựa vững chắc Lưu Thiên Trạch cho mình, không ngờ lại mở miệng đầu tiên quát lớn với bà, sau đó hạ thấp chính mình giải thích với tên gian phu kia, cả người giống như lá rụng trong gió vậy.

“Thiên Trạch! Con làm gì vậy? Tên đàn ông này với mới ra tay đánh mẹ! Sao con còn đứng giải thích với hắn ta nữa?”

Nói đến phần sau, giọng điệu đã thay đổi nhiều.

“Bà ngoại!”

Khương Vi lôi kéo ống tay áo của bà ngoại, Khương Vi không giống như bà Chu bị tức giận che mắt không biết tùy mặt gửi lời, hiển nhiên sớm đã đoán được thân phận của Hoắc Bạch không được tầm thường, bây giờ Lưu Thiên Trạch lại dùng thái độ đó, điều này khẳng định những định những người trước mặt là nhân vật nhà cô không thể trêu vào, nếu đoán không sai bà ngoại đã gây họa rồi, Khương Vi khẩn trương hận không thể thay Lưu Thiên Trạch bịt miệng bà Chu lại.

“Bà dám ra tay đánh mẹ tôi.”

Hoắc Diệp nắm chặt nấm đấm, tuy tình cảm của cậu đối với cha mẹ rất nhạt nhẽo, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của mình, Hoắc Diệp giữ lấy một bên vai của Lương Thụy, vẻ tuấn tú trên khuôn mặt giống như Hoắc Bạch xuất hiện tia lạnh lẽo:

“Đánh lại bà là đáng, thế nào hả?”

“Khương Vi!”

Sắc mặt Lưu Thiên Trạch đỏ lên nói”

“Mau dẫn bà ngoại vào trong đi.”

“Khoan đã!”

Hoắc Bạch cười lạnh, nhìn Lưu Thiên Trạch chậm rãi nói:

“Xem ra vẫn còn có người có hiểu biết.”

Lưu Thiên Trạch đau đầu muốn nứt ra, nhìn Hoắc tổng không tính đi ra ngoài nữa, $#LangQuen%$LQĐ*$ trong lòng mới hơi thở phào nhẹ nhõm một chút:

“Hoắc tổng….”

Hoặc Bạch không chịu nghe Lưu Thiên Trạch muốn nói cái gì, từ từ nói:


“Nếu muốn đi, cũng phải nói xin lỗi đã!”

Ông cũng đã tát trên mặt bà Chu một cái, cho dù bà Chu là người ra tay trước, nhưng người ta cũng đã đứng ra giải thích rồi, đây rõ ràng là ỷ thế hiếp người mà.

Lần này không chỉ có mỗi Lưu Thiên Trạch, mà ngay cả người không quan tâm đến người khác là Tần Diệc Hạo cũng cảm thấy không bình thường, nhíu mày nhìn về phía Hoắc Bạch.

Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Khương Sam vẫn mở nửa con mắt đứng xem, trong lòng Bạch Kỳ cũng đã suy đoán được nguyên nhân vì sao Hoắc Bạch lại gây sự, đôi mắt bình tĩnh chậm rãi nhìn về phía Khương Sam.

Ánh mắt Khương Sam không để ý chạm phải ánh mắt Bạch Kỳ đang nhìn tới, lạnh lùng chuyển mắt đi, giống như nhìn thấy một người xa lạ vậy, ngay cả thù hận và chán ghét cũng không có.

Cằm dưới Bạch Kỳ căng chặt, hai mắt nhìn chằm chằm cô một lúc mới chuyển chỗ khác.

Hoắc Bạch chắc chắn biết rõ sự tồn tại của Khương Sam, chỉ là Bạch Kỳ không đoán được phản ứng của Hoắc Bạch có thể như thế, không những không trở mặt với Lương Thụy, ngược lại nhìn tình hình trước mắt có vẻ còn muốn làm chỗ dựa giúp Khương Sam.

Lúc này Khương Mật mới thay xong bộ váy cưới thứ hai ở trên lầu hai từ từ đi xuống, bà mặc một bộ sườn xám màu đỏ, trên cổ tay đeo đầy vòng ngọc trân châu, bà ở trên lầu nghe loáng thoáng ở phía dưới ồn ào, lúc nãy trong đại sảnh còn gặp một đám người, không biết đã xảy ra chuyện gì, bà vội vàng bày ra bộ dáng của một nữ chủ nhân đi xử lý.

Nhưng sau khi xuống bậc thang, bà còn chưa kịp đi qua phía bên kia đã bị một người ngăn cản.

Lạc Vân Hàng kích động và thâm tình nhìn Khương Mật, ánh mắt vui sướng và hưng phấn nhìn qua phía bụng dưới chưa lồi ra của bà:

“Mật Mật, em… Em mang thai rồi sao?”

Lạc Vân Hàng đứng cách xa bà hai bước, là một thanh niên trẻ tuổi đầy nét thư sinh, bà nhìn Lạc Vân Hàng muốn nói lại thôi, mà Lạc Vân Hàng sau khi nhìn thấy sắc mặt Khương Mật thay đổi, nhút nhát mở miệng:

“Khương… Khương phu nhân, tôi có thể nói một câu với em được không?”

Ánh mắt đau thương nhìn chằm chằm Khương Mật, ngón tay mảnh khảnh khẩn trương nắm chặt quần áo bên hông, điệu bộ đó của bà hữu ý vô ý muốn che chở bụng dưới.

Vẫn luôn để mắt chú ý đến bên đây, đôi mắt long lanh của Khương Sam sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười.

Tiệc cưới ngày hôm nay, thật đủ náo nhiệt rồi!

Năm đó sở dĩ Bạch Kỳ cưới Khương Vi, nào phải vì lí do muốn thuận tiện chăm sóc cô tốt hơn chứ, Lưu Thiên Trạch cùng hai mẹ con Khương Mật đã hại cô thành dáng vẻ như thế rồi, nhưng Bạch Kỳ lại ở sau lưng cô lựa chọn hợp tác với Lưu Thiên Trạch.

Đời này sống lại, tôi sẽ từng bước từng bước chặt đứt cánh chim và tay chân của các người thì sao nhỉ?

Hết Chương 78


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.