Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 36: Bắt đầu phản kích (1)


Đọc truyện Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ – Chương 36: Bắt đầu phản kích (1)

Edit: Meimei

Phương di nương nháy mắt với hạ nhân đang đứng sau lưng bà, đang muốn để cho họ chặn đường Lưu thái y thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng thở hổn hển của Lưu Bồi: “Tiểu thư người chạy nhanh như vậy, lão hủ thế nào chạy kịp bước chân của người. Tiểu thư nhất định là lo lắng cho tướng gia. Lưu Chu, ngươi nhanh lên một chút!”

Tô Tâm Ly ghé vào người Tô Bác Nhiên, khóe môi nhếch lên một cái, ai nói Lưu thái y tính cách kỳ quái, nàng thấy thật đáng yêu mà.

“Lưu thái y, ngươi nhanh đến nhìn cha ta một cái.”

Tô Tâm Ly vội vã nhường lại vị trí của mình, sau đó đứng bên cạnh Lưu Bồi, ánh mắt quan tâm và lo lắng lại thủy chung không rời thân thể Tô Bác Nhiên. Nàng vừa mới khóc, trên gương mặt trắng nõn còn có lệ ngân, lông mi còn vương giọt nước, nhìn qua giống như tiểu bạch hoa nhu nhược, khiến trong lòng Tô Bác Nhiên sinh ra một loại yêu thương.

Ly nhi không giống nương của nó, Ly nhi là một đứa trẻ ngoan, trong lòng có ông là được.

Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn Tô Bác Nhiên, thấy lửa giận trong mắt ông ta nguội đi mà thay vào đó là nhu tình, liền buông thõng mi mắt. Tô Bác Nhiên thích mềm không thích cứng, lại rất nông cạn, chỉ tin những gì mình nghe được. Nếu đã như vậy, để không bị người khác nhân cơ hội này thực hiện âm mưu hãm hại nàng, nàng tất nhiên không làm ông ta thất vọng rồi.

“Lưu thái y, thế nào?” Đều tại ta không tốt, không nên đưa chén canh kia cho phụ thân uống. Nếu biết chén canh thuốc kia nam nhân không thể uống thì ai nói gì ta cũng không đưa cho phụ thân. Tất cả đều là lỗi của ta. Phương di nương, thuốc kia rốt cuộc là do đại phu nào đưa, trước đó tại sao không nói rõ ràng? Phương di nương hẳn đã sớm biết, phải ngăn cản ta mới đúng nếu không phụ thân cũng sẽ không bệnh thành như vậy. Tất cả đều là lỗi của ta.”


Tô Tâm Ly vừa nói vừa khóc thành tiếng.

“Tiểu thư cũng là một mảnh hiếu tâm. Muốn trách thì trách cái tên lang băm kia, chuyện quan trọng như vậy hắn ta làm sao có thể không nói rõ? Tiểu thư người đừng khóc. Thân thể người vốn không tốt, nếu như khóc đến hôn mê thì ai chiếu cố tướng gia?”

Tô Tâm Ly tựa lên người Lưu Chu, đối với sự thông minh lanh lợi khó có được của nàng hết sức hài lòng. Trên đời này chỉ có tiểu thư ngu xuẩn, làm gì có nha hoàn ngu đần?

“Lưu thái y, thế nào?”

Tô Bác Nhiên thấy lông mày của Lưu Bồi nhíu lại, cho là bệnh nặng, sợ hỏi. Mới vừa rồi có chút hảo cảm với Tô Tâm Ly liền biến mất vô tung vô ảnh, đều là do nghịch nữ kia làm hại. Chỉ cần có quan hệ với những gì của Định Quốc Công phủ thì đều là khắc tinh của ông.

“Lưu thái y, thân thể của phụ thân thế nào? Nghiêm trọng không? Bệnh này có lây truyền?”

Ánh mắt Tô Tâm Ly mang theo khổ sở, lúc hai chữ lây truyền vừa nói xong, tất cả mọi người đều lui về phía sau vài bước. Tô Diệu Tuyết núp sau lưng Phương di nương mặc cho Phương di nương kéo nàng như thế nào nàng cũng không chịu tiến lên nửa bước. Tô Mộc Linh lúc nãy biểu hiện một mảnh hiếu tâm, quỳ gần giường Tô Bác Nhiên nhất, thì phản ứng kịch liệt nhất, từ dưới đất đứng dậy, nếu không phải Tô Bác Nhiên đang nhìn chằm chằm nàng thì phỏng chừng nàng đã nhanh chân chạy ra bên ngoài.


“Lưu thái y, y thuật ngài cao siêu, nhất định phải trị khỏi bệnh cho phụ thân.”

Lúc tất cả mọi người đều lùi về phía sau thì Tô Tâm Ly ngược lại, ở trước mặt Tô Bác Nhiên quỳ xuống, khẩn cầu nhìn Lưu Bồi, sau đó cầm tay của Tô Bác Nhiên nói: “Di nương các nàng hầu hạ phụ thân, trên mặt hay trên người đều không thể giỏi những việc này, mấy muội muội thì đều còn nhỏ tuổi, sợ cũng không thể chăm sóc phụ thân chu đáo. Về phần Diệu Tuyết tỷ tỷ, nàng dù sao cũng không phải là nữ nhi ruột thịt của phụ thân, mà nữ nhi là đích trưởng nữ của tướng phủ, có phụ thân che chở, để nữ nhi chiếu cố chăm sóc phụ thân nhé.”

Tô Tâm Ly hai mắt rưng rưng, ánh mắt lo lắng, không có chút sợ hãi nào cầm chặt tay Tô Bác Nhiên hận không thể thay ông bị bệnh, dùng hành động chứng minh tấm lòng chân thật. Tô Bác Nhiên đang bị chính lời nói của di nương mà mình sủng ái làm cho chán ghét tấm lòng của nữ nhi, nghe Tô Tâm Ly nói vậy, tự nhiên hắn động dung, đáy lòng sinh ra vài phần hổ thẹn.

Phương di nương tức muốn chết, có chút căm tức liếc nhìn nữ nhi đang trốn sau lưng mình. Cơ hội tốt như vậy, tiện nghi đều bị Tô Tâm Ly chiếm hết. Trong lòng tướng gia bây giờ khẳng định sẽ đối với Tô Tâm Ly bằng một ánh mắt khác. Chỉ còn một chút nữa thôi thì Tô Tâm Ly đời này coi như xong, vậy mà… Nghĩ vậy Phương di nương hận nghiến răng.

“Tướng gia hồng phúc, nhất định ngài sẽ không có chuyện gì.”

Tô Bác Nhiên bị bệnh là do một tay Phương di nương tạo thành, có lây truyền hay không thì so với ai khác Phương di nương là người rõ ràng nhất.

Bà rút tay Tô Diệu Tuyết ra, đi lên phía trước, quỳ xuống bên cạnh Tô Tâm Ly, tuyệt không để Tô Tâm Ly chiếm được chỗ tốt nào.


Lưu Bồi thu hồi lại tay của hắn sau khi bắt xong mạch cho Tô Bác Nhiên, sờ sờ râu của mình sau có mang theo mấy phần đau lòng nhìn Tô Tâm Ly: “Tướng gia chẳng qua chỉ là ăn nhầm một loại thảo dược tên Long Thiệt Lan. Thứ này dược tính rất mạnh, nếu để sống mà dùng sẽ làm lạnh bụng, sẽ làm nữ tử không thể mang thai được, nếu được bào chế qua, nấu thành thuốc mà dùng thì sau hai canh giờ thuốc sẽ có tác dụng, sau đó xuất hiện bệnh trạng giống như tướng gia bây giờ. Trên cơ thể sẽ xuất hiện những mụn nước nhỏ màu trắng, đồng thời cũng xuất hiện biểu hiện giống như chứng động kinh, sùi bọt mép, đặc biệt là không thể làm cho người bệnh kích động nếu không sẽ dễ lưu lại bệnh căn. Bất quá thỉnh tiểu thư yên tâm, bệnh này không lây truyền, tướng gia tỉ mỉ điều dưỡng thân thể nửa tháng, mụn nhỏ sẽ từ từ biến mất.”

Tô Tâm Ly nghe vậy, đầu tiên là vui vẻ, sau đó khóc thành tiếng: “Thật tốt quá! Phụ thân, con biết người nhất định sẽ không có việc gì.”

Nàng giống như một tiểu hài tử làm nũng trong lòng Tô Bác Nhiên.

“Thuốc này, không chỉ nam tử không thể dùng mà nữ tử lại càng không thể dùng được. Những mụn nhỏ mọc ở trên mặt còn có thể bị người ngoài cho rằng mình bị chứng động kinh, như vậy ai dám thú? Nếu không cẩn thận để sống, chưa qua bào chế mà uống thì đời này của cô gái kia liền bị hủy. Rốt cuộc là ai lòng dạ độc ác lại có thể đưa chén thuốc như vậy cho tiểu thư!”

Nghe xong lời Lưu thái y nói, Phương di nương lạnh toát cả người. Bà cho rằng trên dưới thành Kinh Lăng này sẽ không ai nhận ra Long Thiệt Lan này, không nghĩ tới lại xuất hiện một trình giảo kim Lưu Bồi này. Phương di nương tức giận nhưng cũng không giám biểu lộ ra bên ngoài.

Lưu Bồi cùng những ngự y khác không giống nhau. Sư phụ của hắn là Lưu Nhiên. Lưu Nhiên là một đại danh y diệu thủ hồi xuân, khởi tử hồi sinh, được xưng là Hoa Đà tái thế, chỉ là tính tình ông ta rất cổ quái, không thích gò bó cho nên không nguyện vào cung là ngự y. Có điều ông ta thực sự bị người của triều đình quấy nhiễu đến phiền cho nên mới thu một đồ đệ cũng chính là Lưu Bồi. Lưu Bồi và sư phụ của ông tính tình cũng rất giống nhau, đều quái dị, ai cũng không để vào mắt, cả ngày chỉ biết nghiên cứu những thảo dược kia, vì vậy so với ngự y trong cung thì hơn rất nhiều. Bất quá bởi vì y thuật của hắn cao siêu mà những ngự y trong cung đều rất bội phục hắn, vì vậy cũng có chút địa vị.

Tuy nhiên y thuật của Lưu Bồi không phải là chủ yếu nhất, mấu chốt là do hắn đã từng cứu thái hậu, đương kim hoàng thượng lại là một hiếu tử cho nên đối với Lưu Bồi đặc biệt lễ độ, đến Tô Bác Nhiên còn phải nhượng nhịn Lưu Bồi ba phần. Nếu là người bình thường, Phương di nương sẽ nói hắn có hay không chẩn bệnh sai rồi hỏi thế này thế nọ, thế nhưng hiện tại là Lưu Bồi, bà ta nếu không phải thấy mệnh mình quá dài thì cứ nói.

Tô Tâm Ly này rốt cuộc dùng biện pháp gì mà có thể làm cho lão già Lưu Bồi thay nó nói chuyện. Lưu Bồi đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Hà Minh, rút thứ hắn đang cầm trên tay, nhìn thoáng qua sau đó đưa tới trước mặt Tô Bác Nhiên: “Tướng gia, nếu đưa toa thuốc này cho người khác uống đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, vấn đề ở chỗ là cây Long Thiệt Lan này ở đâu ra?”


Tô Bác Nhiên không phải người ngu, nếu Lưu Bồi đã nói như vậy thì hắn có cái gì không hiểu?

“Tướng gia tha mạng.”

Hà Minh cũng choáng váng, sợ hãi quỳ trên mặt đất. Hắn sao lại không biết phương thuốc Phương di nương đưa là không có vấn đề, nhưng đây là ý của Phương di nương, sự tình đáng ra thành công nhưng hắn không ngờ tới đệ tử của Lưu công sẽ đến.”

“Cảm tạ Lưu thái y.”

Tô Tâm Ly xoa xoa nước mắt, đứng dậy cấp Lưu Bồi một đại lễ. Nếu không có hắn hỗ trợ, lửa giận của Tô Bác Nhiên sẽ không tiêu tan nhanh như vậy, lại còn thành công đẩy lửa giận lên người Phương di nương.

“Chờ bệnh của phụ thân tốt lên, ta nhất định sẽ tự mình đến cửa bái tạ. Quản gia, ngươi tự mình đưa Lưu thái y trở về.”

Tô Bác Nhiên đối với an bài của Tô Tâm Ly cực kỳ thỏa mãn. Lưu Bồi cùng những ngự y khác bất đồng, chỉ cần dựa vào điểm hắn có tiếng nói trước mặt thái hậu thì tự mình đưa về cũng không quá đáng, hơn nữa đây lại là chuyện của tướng phủ, có câu việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Lưu Bồi biết càng ít càng tốt.

Lưu Bồi vừa rời khỏi, trong phòng liền an tĩnh một cách đáng sợ. Phương di nương nhìn Tô Tâm Ly, lại nhìn về phía Tô Bác Nhiên, trong lòng run sợ. Bà chính là chờ Tô Tâm Ly mở miệng, muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. Tô Tâm Ly chợt vọt tới quỳ trước mặt Tô Bác Nhiên, ghé vào lòng hắn, khóc thành tiếng: “Phụ thân, nữ nhi sợ hãi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.