Đọc truyện Trùng Sinh Nữ Phụ – Chương 196: Ván cờ thua
Editor: Gà
“Đông Phương Ngạo Thế.” Người này gọi bằng webcam điện thoại, vừa nghe giọng Lan Lăng Yến, Đông Phương Ngạo Thế nhanh chóng hứng thú, lấy điện thoại qua, vừa cầm trong tay, thấy phía trên xuất hiện khuôn mặt Lan Lăng Yến, gã phá lên cười ha ha: “Lan Cửu, hạnh ngộ hạnh ngộ, không ngờ anh chủ động gọi điện cho tôi!”
“Cô ấy đâu?” Lan Lăng Yến không nói nhiều lời vô nghĩa với gã, nhanh chóng hỏi, gò má Đông Phương Ngạo Thế co giật, nhưng mau chóng bình tĩnh lại, cố ý nói: “Trên giường tôi, vừa hưởng mùi vị của cô ta, cũng không tệ, Lan Cửu, anh thật biết cách chọn phụ nữ! Đáng tiếc không còn nguyên nữa!”
Gã vốn cho rằng nói vậy Lan Lăng Yến sẽ giận tím mặt, ai ngờ Lan Lăng Yến cười: “Ánh mắt mày, xác định không nhận sai người nữa chứ?”
Lan Lăng Yến vừa nói vậy, Đông Phương Ngạo Thế nhanh chóng nhớ đến lần trước đã nhầm Cố Doanh Tích thành phụ nữ của Lan Lăng Yến, sau khi cưỡng hiếp xong mới biết bản thân nhận sai người, sau đó bị Đông Phương Long khiển trách, gã biết Lan Lăng Yến cố ý dùng chuyện này để châm chọc gã, bởi vậy đầu tiên sắc mặt biến đổi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại:
“Lan Lăng Yến, anh không cần cho rằng cái gì cũng đều ở trong tầm khống chế của anh, anh đừng tưởng cái gì cũng có thể kiểm soát được, lần này anh chọc họa rồi biết không? Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Đường chờ tứ đại gia tộc đồng khí liên chi (liên hợp với nhau), anh động vào nhà họ Tây Môn, tương đương với động vào vảy ngược của tứ đại gia tộc, dù thế nào cha tôi cũng có giao hảo với chú Lan, anh cảm thấy cha tôi sẽ xem trọng nhà họ Lan hơn nhà Tây Môn sao? Anh thật ngây thơ! Anh cảm thấy vì sao lúc này tôi sẽ dễ dàng bắt được phụ nữ của anh, bởi vì anh không nên, không nên có ý đồ với nhà Tây Môn, anh chọc giận cha tôi, hiện giờ dù tôi có cưỡng phụ nữ của anh thì sao, anh không thể làm gì tôi, cha tôi sẽ không trách tôi!”
“Người chột dạ luôn nói đặc biệt nhiều!” Dù người phụ nữ của mình còn nằm trong tay Đông Phương Ngạo Thế, nhưng thái độ Lan Lăng Yến vẫn kiêu ngạo như trước làm Đông Phương Ngạo Thế nghiến răng nghiến lợi, gã hận thấu dáng vẻ vân đạm phong khinh này của Lan Lăng Yến. Đông Phương Ngạo Thế vừa muốn nói chuyện, Lan Lăng Yến đã không kiên nhẫn nhiều lời với gã: “Năm tiếng sau, tao muốn thấy vợ tao ở Italy.”
“Lan Lăng Yến, bây giờ mày dựa vào cái gì mà thái độ còn kiêu ngạo như vậy? Tao đã ngủ với phụ nữ của…” Đông Phương Ngạo Thế tức giận cả người run cầm cập. Lớn tiếng kêu lên, nhưng gã càng kích động, thì ở đầu điện thoại bên kia Lan Lăng Yến có vẻ càng bình tĩnh dị thường, theo điểm này mà nói dù Đông Phương Ngạo Thế chiếm hết tiên cơ nhưng thật ra gã vẫn rơi xuống thế hạ phong.
Trên màn hình Lan Lăng Yến lộ ra nụ cười tao nhã lạnh nhạt, khí định thần nhàn ngửa người ra sau, ánh sáng lạnh trong mắt lóe ra, anh đã lấy mắt kính tơ vàng thường xuyên che giấu ánh mắt của mình xuống, cả người trông lười nhác mà nguy hiểm.
“Vậy sao? Nếu thật sự mày đã cưỡng bức cô ấy, như vậy thật đáng tiếc cha mày sẽ không ổn rồi.” Nói đến đây, màn hình lung lay hạ xuống. Đông Phương Ngạo Thế còn chưa lấy lại tinh thần, bóng dáng Đông Phương Long đã xuất hiện trên màn hình, trên mặt ông ta mang theo mỏi mệt, tuy vẻ mặt không thay đổi, nhưng Đông Phương Ngạo Thế vẫn có thể nhìn ra được ông không bình tĩnh như ngày thường.
“Ngạo Thế. Con thua.” Đông Phương Long cười khổ một tiếng, khi nói ra lời này, mặt Đông Phương Ngạo Thế đã vặn vẹo.
“Con mời vợ tiểu Cửu làm khách, tiểu Cửu đã mời cha làm khách.” Khi Đông Phương Long nói lời này, ánh mắt cũng nhịn không được híp lại, lộ ra vài phần sương mù, hiển nhiên lúc này trong lòng Đông Phương Long cũng không bình tĩnh như mặt ngoài.
Ánh mắt Đông Phương Ngạo Thế trầm xuống. Cơ bắp gò má run rẩy, như lâm vào giãy dụa và do dự, ánh mắt Đông Phương Long ngưng lại: “Ngạo Thế, con nghe không! Lập tức dẫn Ninh tiểu thư qua!” Bị Đông Phương Long quát, sắc mặt Đông Phương Ngạo Thế không khỏi đan xen, sau một lúc lâu mới thở ra một hơi. Cắn răng nói: “Được.”
Màn hình chớp lên, mặt Lan Lăng Yến lần nữa xuất hiện trên màn hình, lạnh lùng cười với Đông Phương Ngạo Thế, điện thoại mới đột nhiên cắt đứt.
“Đáng chết!” Ánh mắt hung ác nham hiểm của Đông Phương Ngạo Thế rơi xuống Ninh Vân Hoan, Liễu Yên đã đợi bên ngoài hơn một tiếng nhìn thấy tình cảnh như vậy. Biểu cảm hơi sốt ruột: “Ngạo Thế, chúng ta đã bố trí thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ anh muốn buông tay sao?” Giọng nói của ả đã không duy trì được bình tĩnh nữa, lúc này hơi bén nhọn: “Anh cam tâm à?”
“Không cam lòng chẳng lẽ cô muốn tôi trơ mắt nhìn cha tôi đi tìm chết sao?” Biểu cảm của Đông Phương Ngạo Thế rất khó nhìn, hung hăng nắm tay: “Cha tôi nằm trong tay anh ta, tôi không có lựa chọn nào khác!”
“Nhưng ngài Đông Phương cũng không đối xử tốt với anh, anh suy nghĩ một chút, ông ấy luôn xem Lan Lăng Yến…” Liễu Yên vốn muốn nói gì đó, vệ sĩ áo đen đứng bên cạnh ả đã nhịn không được cầm di động đập lên đầu ả: “Ả này, câm miệng!”
Liễu Yên mới nhớ đến bản thân vừa nói gì, ả dám nói xấu Đông Phương Long trước mặt người Long Minh, trong cảm nhận của người Long Minh, Đông Phương Long không khác gì thần thoại trong lòng bọn họ, Liễu Yên biết bản thân đã phạm vào sai lầm, nhưng ả đã không còn quan tâm gì nữa, Lan Lăng Yến nhanh hơn so với những gì ả nghĩ, còn có bản lĩnh, không những đã bắt được Đông Phương Long nhanh như vậy, còn thành công uy hiếp được Đông Phương Ngạo Thế, đến nỗi làm kế hoạch của ả thất bại trong gang tấc.
Nhưng Liễu Yên không cam lòng, một người đàn ông ưu tú như vậy, anh càng cường đại, Liễu Yên lại càng muốn có anh, hiện giờ Đông Phương Ngạo Thế đã bị Lan Lăng Yến nắm thóp, nếu Lan Cửu biết ả làm chuyện này sau lưng, anh nhất định không sẽ tha thứ cho ả, ả đã bố trí nhiều như vậy, nhưng vẫn không chiếm được Lan Lăng Yến, Liễu Yên không phục, hơn nữa có thể sau khi Lan Cửu biết ả làm chuyện này, sẽ không tha cho ả.
Ả không có địa vị và thế lực, trừ việc có thể ẩn nhẫn tính kế ra, nền tảng của Liễu Yên quá mỏng, một Đông Phương Ngạo Thế đã có thể hoàn toàn nắm ả trong tay, càng miễn bàn đối với Lan Lăng Yến không hề cố kỵ ả. Rơi vào tay Lan Cửu, có thể sẽ chết, chi bằng lúc này liều một chút, chỉ cần ả lay động được Đông Phương Ngạo Thế, chỉ cần ả làm gã dao động, gã nhất định sẽ không tổn thương ả, có thể kế hoạch còn tiến hành theo dự định!
“Ông ấy luôn khen Lan Lăng Yến không dứt, ông ta luôn khinh thường đứa con trai là anh, thậm chí hi vọng anh là phụ nữ…” Liễu Yên còn chưa dứt lời, Đông Phương Ngạo Thế đã dùng ánh mắt không rõ dừng lại ở trên người ả, Liễu Yên cảm thấy nguy hiểm, Đông Phương Ngạo Thế nhìn ả một lúc lâu, bỗng lắc đầu cười: “Theo như cô nói, cô cảm thấy tôi nên làm thế nào?”
“Thiếu chủ…” Vài vệ sĩ áo đen biến sắc, vừa muốn nói, Đông Phương Ngạo Thế đã phất tay, sắc mặt họ âm trầm xuống, ánh mắt Liễu Yên sáng lên:
“Phá hủy người phụ nữ của anh ấy!”
“**!” Đông Phương Ngạo Thế giơ tay lên, tát Liễu Yên một bạt tay, Liễu Yên không hề phòng bị quay hai vòng, bỗng chốc đụng vào vệ sĩ ngã xuống đất, che mặt có chút không dám tin nhìn chằm chằm Đông Phương Ngạo Thế.
“Cô tưởng tôi là thằng ngu à? Dù cha tôi xem trọng Lan Lăng Yến, nhưng ông vẫn là cha tôi, cô muốn châm ngòi cha con chúng tôi, cô còn non lắm.” Đông Phương Ngạo Thế cười lạnh khẽ thổi bàn tay, ánh mắt phượng nhỏ dài xếch lộ vẻ châm chọc: “Huống chi cô nghĩ tôi thật sự ngu ngốc để cô tùy ý sắp xếp ư? Dù tôi hận Lan Lăng Yến, cũng chỉ làm tổn thương anh ta thôi, cô nghĩ rằng tôi không biết tâm tư của cô? Muốn lợi dụng tôi loại trừ Ninh tiểu thư, sau đó cô sẽ nương nhờ vào Lan Lăng Yến, đến đối phó với tôi, thuận tiện lấy lòng anh ta? Xem tôi là thằng ngu như Mộ Cẩn Ngôn, nghĩ tôi giống thằng đó, để cô tính kế sao?”
Đông Phương Ngạo Thế nói xong, lập tức chỉ vào Mộ Cẩn Ngôn đã chết nằm trên đất rồi nở nụ cười, Liễu Yên che mặt, con ngươi bỗng chốc co rút: “Anh, anh…” Ả nói xong, như hiểu ra cái gì, kinh hoàng nói:
“Cho nên anh cố ý kéo Lý Phán Phán vào nhà, chứ không phải Ninh Vân Hoan?”
Thấy ả nhanh chóng hiểu ra, Đông Phương Ngạo Thế cũng hơi ngoài ý muốn: “Quả nhiên khá thông minh.”
Quả thật gã giả vờ trúng kế Lý Phán Phán, thuận tiện hưởng luôn một người phụ nữ, bằng không dựa vào phép khích tướng của Lý Phán Phán vẫn chưa thể kích thích được gã, thật ra tuy Đông Phương Ngạo Thế lợi dụng Liễu Yên, lợi dụng Mộ Cẩn Ngôn, nhưng thật ra trong lòng gã vẫn kiêng kỵ Lan Lăng Yến, chuyện lần trước đã dạy gã phải luôn cẩn thận, không thể cứ đi theo một con đường, không để đường lui cho mình, thì có lẽ cái chờ đợi gã sẽ là tai họa ngập đầu.
Từ nhỏ Đông Phương Ngạo Thế gần như trưởng thành cùng với Lan Lăng Yến, gã vô cùng kiêng kị Lan Lăng Yến, lần trước ở trên đảo Long Minh, thật ra gã cũng cố ý cưỡng bức Cố Doanh Tích, vì muốn đe dọa người phụ nữ của Lan Cửu, gã nhìn ra Lan Lăng Yến không hề thích kiểu người như Cố Doanh Tích, ả thật sự rất hèn mọn, hoàn toàn không xứng với Lan Lăng Yến, gã chỉ suy đoán trong Lý Phán Phán và Ninh Vân Hoan ai mới thật sự là người phụ nữ đó.
Thân phận đại tiểu thư nhà họ Lý xuất chúng, nhà họ Lý lại là tâm phúc của nhà Lâm, rất có khả năng biết Lan Lăng Yến, nhưng Đông Phương Ngạo Thế nghĩ Lan Lăng Yến và Lý Phán Phán không thể ở cùng nhau, cô gái này tao nhã cao quý, dịu dàng, từ nhỏ nhận được nền giáo dục tốt, mà xuất thân của Ninh Vân Hoan thì quá bình thường, tuy có chút tiền, nhưng nhà họ Ninh chỉ là một gia đình kiếm sống bình thường, Đông Phương Ngạo Thế nghĩ theo lý thuyết người như vậy không thể có liên hệ với hắc đạo thế gia như Lan thị, bởi vậy lúc đó gã không đoán ra, mới chọn người không có khả năng sẽ là phụ nữ của Lan Lăng Yến nhất, Cố Doanh Tích.
Thật ra, tuy Liễu Yên biết từ nhỏ gã hận Lan Lăng Yến, nhưng không ngờ gã cũng sợ Lan Cửu nổi điên, cho nên mỗi lần gã đều rất có chừng mực nắm chắc rằng sẽ làm Lan Cửu không vui, nhưng tuyệt đối sẽ không làm anh phát điên, lúc này gã muốn Lý Phán Phán, chẳng qua chỉ muốn cho bản thân một bậc thang thôi, thuận tiện có thể hù dọa Ninh Vân Hoan một chút, thuận tiện làm Lan Cửu căng thẳng một chút.