Trùng Sinh Nữ Phụ

Chương 165: Cảnh cáo


Đọc truyện Trùng Sinh Nữ Phụ – Chương 165: Cảnh cáo

Editor: Gà

“Hoan Hoan, con đến rồi.” Lúc này bề ngoài của mẹ Ninh hơi chật vật, vừa thấy con gái đến, thì như tìm được tâm phúc, lôi kéo cô thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy Lan Lăng Yến, thì hoàn toàn thả lỏng: “Các con đến là tốt rồi, tốt rồi.” Bà nói xong, dừng một chút lại cúi đầu lau mắt: “Mẹ và ba con quá hoảng sợ, may mà các con đến nhanh.”

Chồng xảy ra chuyện, con trai lại không ở bên cạnh, ngày thường mẹ Ninh tao nhã xem trọng thể diện, lúc này đã hiện ra vài phần thất lạc và tiều tụy, đặc biệt lúc này nghĩ đến bản thân hai vợ chồng xảy ra chuyện, chỉ có con gái sốt ruột chạy đến, so với thằng con luôn khiến hai vợ chồng lo lắng không yên, không biết bây giờ có phải nó đang phong lưu khoái hoạt bên cạnh con hồ ly tinh họ Cố không.

Mẹ Ninh thương tâm nghẹn ngào, Ninh Vân Hoan vỗ lưng bà, mẹ Ninh khóc một lúc mới bình tĩnh lại. Lần này sự việc hữu kinh vô hiểm, Bruce Green chỉ muốn cảnh cáo Ninh Vân Hoan mà thôi, cho nên lần phóng hỏa này vốn không thật sự muốn lấy mạng người, nhưng dù chỉ như thế, cũng đủ khiến Ninh Vân Hoan nóng nảy rồi.

Cô bắt đầu liều mạng nhớ lại kiếp trước khi tên nam tước kia xuất hiện, hi vọng có thể nghĩ ra nhược điểm của anh ta.

Hai vợ chồng ở bệnh viện đợi đến khi ba Ninh tỉnh lại, bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối đen, nên rời khỏi bệnh viện rồi.

Sau sự kiện phóng hỏa, mấy ngày sau đều gió êm sóng lặng, ba Ninh mẹ Ninh tạm thời đến biệt thự Lam Sơn của nhà họ Ninh ở, sau khi Ninh Vân Hoan nghe Lan Lăng Yến nói tên kia đã trở về Brooklyn, Anh quốc hai ngày trước, thì suýt nữa phun ra một ngụm máu.


“Em không cần lo lắng, một ngày nào đó anh sẽ giúp em xả giận.” Lan Lăng Yến thấy mấy hôm nay sắc mặt cô luôn u ám, nói: “Lần trước trở về từ Hy Lạp, ba giao cho anh một số chuyện, có lẽ tháng này anh phải rời Trung Hoa vài ngày.”

Từ sau khi hai người ở cùng nhau, đây là lần đầu tiên tách ra, trước kia cho dù Ninh Vân Hoan xuất ngoại hay về nước, Lan Lăng Yến chưa từng nói sẽ phải rời khỏi Trung Hoa, để một mình cô ở lại, trước kia Ninh Vân Hoan sợ anh nên không quan tâm mấy, lúc này anh vừa nói phải rời đi, cô sửng sốt hồi lâu, trong lòng cảm thấy không tình nguyện và lo lắng.

Người ta còn chưa đi mà cô đã không vui, Ninh Vân Hoan mím môi, không nói gì. Thói quen thật sự là thứ đáng sợ, cô cho rằng có thể kiểm soát tốt tình cảm của bản thân, hiện thực lại cho đâm cô một nhát đau điếng, cho dù cô có yêu Lan Lăng Yến hay không, nhưng ít nhất cô đã quen với cuộc sống có Lan Lăng Yến ở bên, hơn nữa càng ngày càng ỷ lại.

“Nhiều nhất là năm ngày.” Nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô, Lan Lăng Yến mỉm cười, thấy Ninh Vân Hoan không nói gì, nhưng tỏ vẻ không vui, trong mắt anh lộ ra sung sướng. Anh cảm thấy thật thỏa mãn, Ninh Vân Hoan nghe thấy anh phải đi mà đã tỏ vẻ như vậy, việc này còn khiến Lan Lăng Yến vui hơn khi cô nói thích anh nữa.

Biểu cảm của con người ta luôn thành thật nhất, trừ khi không thể nhìn rõ vẻ vui buồn hay tức giận như Lan Lăng Yến. Nhưng lúc này Lan Lăng Yến biết Ninh Vân Hoan không muốn anh đi, khóe môi anh chợt cong lên, cầm tay cô nhẹ nhàng đặt lên môi mình.

Tuy nói khoảng năm ngày, nhưng Ninh Vân Hoan thật sự không vui nổi, lúc Lan Cửu đi là tối chủ nhật, vào thứ hai Ninh Vân Hoan đã bắt đầu vô thức đếm ngày, cả ngày luôn thất thần, thậm chí từ chối không ra ngoài với nhóm Lý Phán Phán.


Liên tục như vậy cho đến thứ sáu, theo như Lan Lăng Yến nói, anh nói chậm nhất khoảng năm ngày sẽ về, ban ngày Ninh Vân Hoan chẳng muốn đến trường, cả ngày chỉ muốn ngốc ở nhà.

Vì nhà cách sân bay khá gần, thậm chí ban ngày cô còn mang theo hai quyển sách ngồi ở đình nhỏ cách nhà không xa. Lúc này không khí ở đế đô đã hơi lạnh. Ban ngày trời mát nên Lan Tứ đã cho người mang đến một số thứ, một chiếc băng ghế gỗ được lót đệm dày, nhưng không khí buổi sáng thì vẫn lạnh như vậy.

Buổi sáng không thấy có máy bay đáp xuống, Ninh Vân Hoan hơi thất vọng, hỏi Lan Tứ đang yên tĩnh đứng bên cạnh: “Có phải hôm nay anh ấy sẽ về không?” Nhà họ Lan mua bán cái gì Ninh Vân Hoan biết rất rõ. Lần này ba Lan giao việc gì cho Lan Lăng Yến thì Lan Lăng Yến cũng chưa từng nói với cô, nhưng Ninh Vân Hoan đoán rằng hẳn sẽ có chút nguy hiểm, dù sao dính vào gia đình họ Lan, lại là con trai duy nhất của ba Lan, ngoài hai từ nguy hiểm, Ninh Vân Hoan thật sự không nghĩ ra được có chuyện gì khác có thể khiến Lan Lăng Yến phải tự mình xuất mã, vệ sĩ bên cạnh anh đều được anh mang theo hết.

“Vâng, phu nhân.” Lan Tứ gật đầu, biểu cảm cung kính và yên tĩnh, Ninh Vân Hoan vừa thấy dáng vẻ và biểu cảm hoàn mỹ của ông, thì không nói thành lời.

Lan Lăng Yến không phải là người nói không giữ lời, anh đã nói là năm ngày, thì không thể là sáu ngày, Ninh Vân Hoan đợi cả ngày bên ngoài, lúc chạng vạng, sương bắt đầu xuống, cũng bắt đầu có gió, dưới sự khuyên bảo của đám người Lan Tứ, cô trở về phòng.

Buổi tối quá thất vọng, nên chỉ ăn vài miếng cơm, vội vàng tắm rửa rồi vào phòng. Không biết có phải bên cạnh thiếu một người hay không, bình thường thích xem phim giờ lại không muốn xem nữa, cũng chẳng muốn lướt net, trong lòng bỗng có cảm giác hoảng loạn, gọi điện thoại đến nhà họ Lâm nói vài câu với con trai, khi nhìn thấy thời gian không còn sớm, Ninh Vân Hoan chỉ đành cúp điện thoại để con trai đi ngủ.


Sau đó, gọi cho ba mẹ Ninh, rồi lần lượt gọi cho đám người Lý Phán Phán, nhìn thấy kim đồng hồ đã quá mười hai giờ, người ta đã ngủ hết rồi, cô chỉ đành đặt điện thoại xuống, ngẫm lại quả thật không có chuyện gì làm nữa, cũng không muốn đọc sách, nên tắt đèn, chỉ để đèn ngủ, rồi nằm xuống.

Nhưng nằm xuống lại không ngủ được, trở mình liên tục, cho đến khi trời gần sáng, cô mới hơi buồn ngủ, mới vừa ngủ, trên giường đột nhiên trầm xuống, dường như có người chui vào ổ chăn, sau đó cô cũng được người đó kéo vào   vòm ngực quen thuộc.

Hầu như chỉ trong khoảnh khắc Ninh Vân Hoan mở mắt, tay theo bản năng đặt lên ngực Lan Lăng Yến, vừa muốn mở đèn lên: “Anh về rồi.”

“Đã ngủ được một giấc rồi nhỉ.” Giọng nói Lan Lăng Yến hơi trầm thấp mềm nhẹ, một tay gối dưới đầu cô, tay kia nhẹ nhàng đặt lên lưng cô: “Trời vẫn chưa sáng, ngủ thêm một lát đi.”

“Em ngủ không được nữa.” Ninh Vân Hoan từ chối hai lần, Lan Lăng Yến có chút bất đắc dĩ, nhưng quả thật anh vừa trở về cũng muốn nói chuyện với cô, bởi vậy mở đèn lên, một tay ôm eo cô, chỉ hơi dùng sức đỡ cô nửa ngồi dậy.

Có lẽ vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt cô vẫn hơi mơ màng, lần này hai người tách ra vài ngày, không chỉ cô nhớ anh vô cùng, ngay cả Lan Lăng Yến cũng rất bận lòng. Lúc Ninh Vân Hoan sắp mê mang, thì bị ngọn đèn chiếu vào nên tỉnh táo một chút, chợt ngửi được một mùi vị ngai ngái, cơn buồn ngủ lập tức bay biến, cô tập trung, ngồi ngay ngắn, hơi kinh hoảng nói: “Anh bị thương sao?”

Tuy mùi rất nhẹ, nhưng khoảng cách giữa hai người gần như vậy, nên cô vẫn ngửi được. Lan Lăng Yến không ngờ cô phát hiện nhanh như vậy, nhưng anh không muốn gạt cô, hai người sớm chiều ở chung, không thể giấu giếm được quá lâu. Anh cởi áo ra, lộ ra miệng vết thương ở vai phải đã được xử lý: “Chỉ bị thương nhẹ thôi, vài ngày nữa sẽ khỏi.”

Vốn sẽ không bị thương, nhưng anh sợ mình sẽ về muộn, vì phân tâm nên người khác mới có cơ hội ra tay, nhưng thương thế cũng không nghiêm trọng, chỉ có viên đạn bay sượt qua vai anh, vết thương nho nhỏ, Lan Cửu hoàn toàn không để trong lòng.


Ninh Vân Hoan im lặng không nói, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Lan Lăng Yến, nước mắt đã sắp chảy ra.

Lần này không phải cô đang lấy lòng Lan Lăng Yến, nhưng lại khiến anh mỉm cười ôm Ninh Vân Hoan vào lòng, hôn lên trán cô: “Vốn sẽ không bị thương, nhưng anh quá nhớ em.” Giọng nói anh nhẹ nhàng, câu nói như vị rượu khiến lòng người rung động say mê. Ninh Vân Hoan không nói gì, chỉ yên tĩnh dựa vào cánh tay không bị thương của Lan Lăng Yến.

“Gần đây em đừng ra ngoài.” Vừa nói xong lời ngon tiếng ngọt, ánh mắt Lan Lăng Yến bỗng trở nên nghiêm túc, anh ra ngoài lần này không biết đã trải qua chuyện gì, khí thế trên người tràn đầy hung ác, tuy thu liễm rất tốt, nhưng lúc này ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, khiến Ninh Vân Hoan sợ run cả người.

“…” Cô nhanh chóng đoán rằng có lẽ Lan Lăng Yến nói cô không cần ra ngoài, chắc hẳn sau lưng anh đã làm ra chuyện gì rồi, nhưng cô không lên tiếng. Vợ chồng hai người ăn ý khiến Lan Lăng Yến hiểu vừa rồi vì sao cô không nói lời nào, ánh mắt híp lại: “Lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh đã đến Anh quốc.” Lần này anh ra ngoài không mang theo nhiều người lắm, nhưng người nào cũng đều tinh nhuệ, nhớ đến hành động nhỏ của Bruce Green trước đây, Lan Lăng Yến cũng không chịu thiệt, cổ ngữ có nói, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, anh không đợi đến mười năm, thẳng tay nhắm vào gia tộc Green luôn.

Tuy cho đến nay gia tộc Green là thương nhân, hơn một trăm năm qua cũng từng dùng con gái để liên hôn với các thế lực lớn, nhưng thật ra sức phòng ngự của gia tộc Green chẳng ra sao cả.

Những người này có lẽ rất tự tin về bản thân, tuy cũng có lực lượng bảo vệ, nhưng một cái ở ngoài sáng một cái ở trong tối, bị Lan Lăng Yến dồn ép nhanh chóng cho người giải quyết hơn phân nửa, hệ thống phòng ngự của gia tộc Green cũng không xuất sắc gì, nên Lan Lăng Yến không xem như nan đề, hơn nữa năm đó lần đầu tiên bắt cóc người thừa kế kia của gia tộc Green, anh từng nghiên cứu gia tộc Green rất kỹ, nên lúc xâm nhập vào vô cùng thuận lợi, giải quyết khá nhiều người, nhưng cuối cùng vẫn để tâm phúc của Bruce Green bảo vệ anh ta, thoát khỏi đống đổ nát của nhà Green.

Lan Lăng Yến nhẹ nhàng bâng quơ kể lại, tuy anh nói rất bình thản, nhưng sao Ninh Vân Hoan không biết thật ra chuyện này vô cùng phiêu lưu, hơn nữa anh còn vì giúp cô xả giận báo thù mới mò vào gia tộc Green, trong nháy mắt Ninh Vân Hoan nghẹn ngào không nói thành lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.