Trùng Sinh Nữ Phụ Cặn Bã

Chương 5: Bi thống vượt ngục


Đọc truyện Trùng Sinh Nữ Phụ Cặn Bã – Chương 5: Bi thống vượt ngục

“Thật sự là đáng
tiếc, nếu lão phu vẫn là trại chủ Hổ Uy trại năm đó, chắc chắn cưới nữ oa cương cường như ngươi về làm áp trại phu nhân.”

Lâm
Nghiên vốn tiến vào trạng thái ngủ ngà ngủ gật, nghe xong câu nói của
hắn, cả kinh kém chút nuốt cọng cỏ đang ngậm ở miệng vào.

Nàng hiện tại bắt đầu hoài nghi, hàng xóm trong lao ngục có mưu đồ xấu xa
nhưng nhìn song sắt thấy kiên cố cực kỳ nên cũng an tâm.

Vì thế, cười gượng ha ha, lặng tiếng nói, “Trâu già gặm cỏ non, không
biết giết hại bao nhiêu con gái đàng hoàng, xứng đáng bị giam ở chỗ
này.”

”Hừ ~ nữ oa tì khí cũng không nhỏ, nhưng là bây giờ
chúng ta đều cùng ở chỗ này, đều là tội ác tày trời, ngươi lại so lão
phu cường đến chỗ nào đâu?” Hắn nghe xong cũng không giận, thậm chí còn
có chút vui sướng khi người gặp họa.

Lâm Nghiên giựt giựt khóe miệng, trong lúc nhất thời, nhưng là thật nghĩ không ra lý do hoàn mỹ gì để có thể phản bác hắn.

”Hổ Uy trại? Trong thiên lao này cũng giữ trộm cướp vặt như các ngươi? Hơn nữa ngươi nói vài năm trước, chẳng lẽ nói ngươi đã bị nhốt trong đây
vài năm rồi? “ Sau một lúc lâu, Lâm Nghiên nghi ngờ nhìn hắn, trong
lòng có tám phần xác định, lão nhân này là đang dọa bản thân.

”Nữ oa nhưng là cơ trí, lão phu thật là trộm cướp, nhưng cũng là trộm cướp những người đứng đầu thành Vinh An này. Vốn chúng ta Hổ Uy trại người
đông thế lớn, kiêu ngạo cường thịnh, triều đình đối lão phu cũng là
không thể làm gì hơn phân nửa là mở con mắt nhắm con mắt, nước giếng
không phạm nước sông. Ai từng tưởng, ba năm trước, tân hoàng đăng cơ,
nhưng lại lớn mật ti tiện một trận lửa đốt đến trên đầu lão phu,

ngocthuybachdang khi đó lão phu mới ý thức được, hóa ra ta cực khổ hơn
mười năm xây dựng sơn trại đã sớm bị ám vệ của tân hoàng làm cho tan rã. Lão phu từ đây, thê ly tử tán, sau khi bị bắt vào đại lao, lão phu
liền ngày nhớ đêm mong. Nếu là một ngày có thể vượt ngục, nhất định
muốn rút gân lột da tiểu hoàng đế!… Hoàn hảo khi đó còn tồn một chút căn cơ, chẳng qua mỗi lần thành công từ trong lao
trốn ra, không vượt qua thời gian một chén trà liền lại bị tiểu hoàng
đế hạ lệnh bắt trở về, thường xuyên qua lại, hắn vì không phiền toái, rõ ràng đem lão phu nhốt tại trong Thiên Lao cơ quan dày đặc này.” Hắn
vừa nói, một bên nắm tay kẽo kẹt, biểu cảm nghiễm nhiên khổ đại cừu
thâm.

Lâm Nghiên liên tiếp nhập thần gật đầu, như là đang
nghe một bộ tiểu thuyết võ hiệp, đến cuối cùng lại có chút cảm động lây, đáng thương nói, “Như vậy phiền toái? Vậy vì sao không có trực tiếp
giải quyết ngươi?”

”Hắn… Đại khái biết cướp đoạt tự do của lão phu, so giết lão phu còn đau khổ hơn.”

Hắn nghĩ vậy trong mắt lóe lên uất ức thống hận, xem cũng thực tại làm cho người ta kinh hãi.

Lâm Nghiên cũng hợp với tình hình đổ hít một hơi lạnh, gã hoàng đế này,
quả nhiên không nhìn lầm hắn, tâm ngoan thủ lạt, cực kỳ âm độc, vậy…
Bản thân sẽ không rơi vào kết cục này đi?

”Ngươi nói, nếu là tội danh mưu sát có thể trực tiếp xử tử sao?” Lại một khi hé miệng, Lâm Nghiên giọng điệu khẩn cấp, làm bản thân đều ngạc nhiên cả kinh, tình
thế bây giờ tự nhiên diễn biến thành sốt ruột đi tìm chết.

”Mưu sát… Chồng?” Lão nhân quay đầu lại, dừng một chút, không thể tin xem nàng.

“…” Lâm Nghiên khóe mắt giật giật, mím môi, không nói một lời.

”Nữ oa thật can đảm, vậy ngươi mưu sát nhất định là quan lại quyền quý tham dâm hảo tài. Nếu không, như thế nào cũng vào Thiên lao.”


”Mưu sát thánh thượng.” Lâm Nghiên đen mặt, gằn từng chữ.

“…” Không nghĩ, lão nhân nghe xong lời này, lúc này nhưng là cứng họng, một câu nói đều cũng không nói ra được.

Vẻ mặt trải qua từ không thể tin đến uể oải, phỏng chừng là dọa.

Lâm Nghiên nghi hoặc nhìn hắn, sau một lúc lâu, phát hiện hắn thần sắc
thanh tỉnh một ít, tưởng lại nói vài câu, lại thấy hắn nhưng vẫn cố ở
góc tường còn phát ra tiếng ngáy vang dội.

Vừa vặn trong lao ngục truyền đến tiếng bước chân của cai ngục.

Thất vọng nhìn, Lâm Nghiên đảo tròn mắt, sợ? Hắn không phải cùng Hoàng đế
thù sâu như biển sao? Mới vừa rồi sẽ không là bịa ra chuyện để lừa gạt
bản thân đi.

Ngáp hai cái, người sắp chết, cũng không tưởng bao nhiêu, đần độn đã ngủ.

Trong lao ngục ban đêm rất là không yên ổn, gào khóc thảm thiết, oán khí tận
trời, mà một người ý chí lại dễ dàng yếu ớt cùng xúc động nhất vào ban
đêm.

Lâm Nghiên bị tiếng kêu rên lần thứ n trong phòng giam đánh thức, một cái bật người bật dậy, phát điên than thở.

Lập tức nghe được tiếng xiềng xích rất gần.


Hơi hơi mở mắt gấu mèo, lại ở một khắc này, thấy được… lão nhân cách
vách, tư thái đáng khinh đến trước mặt nàng, ngọn đèn chập chờn sáng
thấy không rõ vẻ mặt.

Kinh hãi vừa định há mồm kêu to, lão nhân một mặt khẩn trương bưng kín miệng nàng.

”Mẹ… nó!” Lâm Nghiên dùng chân đá loạn, lão nhân đau thét lớn một tiếng,
hổn hển nói, “ Nữ oa đừng lên tiếng, lão phu mang ngươi đi ra ngoài!”

Lâm Nghiên vừa nghe lời này, thần trí thanh tỉnh hơn phân nửa, không hiểu thoáng trấn định lại, mang nàng đi ra ngoài?

Hắn là vào bằng cách nào? Có chìa khóa?

Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, mới vừa rồi hắn nói qua vài lần vượt ngục,
hắn thật sự có bản lĩnh vượt ngục? Mưu đồ đã lâu?

Trong
nháy mắt, Lâm Nghiên đình chỉ giãy dụa, dùng một đôi mắt lóe sáng nhìn
hắn, thật hưng phấn thấy được trong mắt hắn tình thế bắt buộc.

Vượt ngục… Nàng cảm thấy một con đường sống, bảo mệnh là bản năng, nếu
không là Hình Thần Câu Diệt, ai lại hi vọng đợi thống khổ cùng tử vong
buông xuống đâu?

”Đi theo lão phu.” Lão nhân đồng loạt bắt được tay Lâm Nghiên, bước chân cực nhẹ đi ra cửa.

Lâm Nghiên theo hắn chậm rãi đi ra, chỉ thấy bên ngoài chỉ có một tiểu tốt đang ngủ say, còn đang rớt nước miếng.

Đi ra hơn phân nửa ánh nến bị diệt hết, giống như bóng ma trong đêm khuya không có người chú ý.

Lâm Nghiên khẩn trương không dám nói thêm một câu, tuy rằng trong lòng có
rất nhiều nghi vấn, nhưng là loại cảm giác bất cứ giá nào làm cho từng
cái tế bào trong người nàng đều tràn ngập dè dặt cẩn trọng.


Đường đi ra, lúc vào ngắn như vậy, hiện tại lại lâu như thế, trên đường có
phạm nhân lật người, làm Lâm Nghiên một cái lảo đảo, nhưng trên tay bàn
tay to thô ráp lại khiến nàng lại tin tưởng mười phần.

Rốt
cục, cuối cùng đến cửa ra, Lâm Nghiên sợ ngây người, xem mấy người thị
vệ xiêu vẹo nằm ở cửa, mà lão nhân thành thạo dùng chìa khóa mở ra cửa
lớn.

”Lão nhân, có thể a ~” Lâm Nghiên thanh âm hơi chút kinh hỉ run run.

Lúc hai cánh cửa sắt khổng lồ nặng nề từ từ mở ra, ánh trăng sáng tỏ theo
khe cửa, phân tán ở trên người Lâm Nghiên, thanh lương mà tươi đẹp,
nàng giống như lần đầu tiên cảm nhận được hi vọng.

Cảm giác lại thấy ánh trăng làm lão nhân cũng thật vui vẻ, lại như trước không có buông lỏng cảnh giác.

Không giống Lâm Nghiên, nàng đã nhanh chóng liền xông ra ngoài, đối với ánh
trăng, đè nén khoan khoái kêu, “ Hu a ~ lão tử vượt ngục rồi! Ha ha
ha ha ~ “

”Người nào!” Bỗng nhiên, một tiếng quen thuộc từ
nơi không xa truyền đến, giống như một đạo sét đánh ngang trời, làm Lâm Nghiên nghe xong ngay cả bóng lưng đều cứng lại rồi.

Thiếu Thi đại nhân?… Ông trời ơi, vui vẻ tới ngắn như vậy?

Chạy, trực giác trong đầu chợt lóe lên, nàng đầu cũng chưa chuyển, kéo lão nhân, liền chạy vội.

”Tiểu hoàng đế!” Không nghĩ, lúc này lão nhân lại giống như con báo săn nhìn đến con mồi, lộ ra biểu cảm hung ác.

Lâm nghiên nghe xong lời của hắn, chậm rãi quay đầu lại.

Lại là hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.