Trùng Sinh Nữ Phụ Cặn Bã

Chương 1: Nàng bắt cóc hoàng đế


Đọc truyện Trùng Sinh Nữ Phụ Cặn Bã – Chương 1: Nàng bắt cóc hoàng đế

Lâm Nghiên nhảy lầu rồi.

Tin tức vừa xuất hiện, rất nhanh làm chấn kinh toàn bộ công ty, lão giám
đốc ở lầu hai mươi hai nghe tiếng, chân run lên từ trên ghế da lăn xuống dưới, còn những nhân viên khác tập trung tại dưới lầu.

Tuy rằng không thể theo kịp hiện trường, nhưng là chỉ xem trên đất còn một bãi máu đỏ sẫm, có thể đoán được tình hình thảm thiết cỡ nào…

Chẳng qua, đây đều là phán đoán, bởi vì thi thể của nàng lại không cánh mà bay rồi.

Mọi người lâm vào sợ hãi, hai mặt nhìn nhau, giống như mới vừa rồi thi thể từ trên trời rơi xuống không tồn tại.

Trong đám người kích thích bất an, một đôi giày cao gót màu bạc lui về sau
hai bước, tiện đà hung hăng giậm một cái, tiện nhân, quả nhiên là đã
chết cũng không chịu nằm ở dưới chân mình.

Cả thành phố
vì việc không tìm được thi thể mà hoảng sợ mấy ngày, mấy ngày sau, tin
tức phong tỏa, không giải quyết được gì.

Nghe đám viên chức đứng đắn trong công ty trả lời, đều là ấp úng, nói cái gì mà người nhà đã sớm mang đi rồi.

Lại vẫn có ít tin tức tuồn ra, rất được lòng người, thi thể bị gió yêu ma thổi đi, đến lúc rơi xuống bị chó săn ăn.

Lâm Nghiên nếu biết, cú nhảy lừng lẫy của nàng lại bị truyền hỏng bét như
thế, lại không chiếm được chút coi trọng, phỏng chừng…

Không đúng, vì sao nàng còn miên man suy nghĩ, chẳng lẽ hiện tại bản thân không phải là một bãi bùn nhão?

Thấy lối suy nghĩ rõ ràng còn tại vận chuyển, Lâm Nghiên hít sâu một hơi,
vận đủ khí lực, mạnh phá tan trở ngại trước mắt, trừng mắt, trực tiếp
thấy được mặt trời chói lọi.

”A ~ cứu… Cứu mạng a ~ “

Theo động tác trừng mắt bất ngờ của nàng, bên cạnh lập tức phát ra một tiếng thét kinh sợ chói tai.

Lâm Nghiên tròng mắt yên lặng lại dạo qua một vòng, thật có thể lý giải
phản ứng của quần chúng vây xem như vậy. Đại khái là nàng còn chưa chết, hiện tại lại đột nhiên trợn mắt, làm cho người xen sợ tới mức không
nhẹ, lỗi, lỗi.

”Đại… Tiểu thư không chết?”


”Nếu là đã chết, vậy trợn mắt là người hay quỷ hả?”

”A ~ “

Hai nữ hài tử sau khi run run xác định nàng là quỷ xong, hét ầm lên rồi chạy trốn.

Lâm Nghiên tức giận lắc đầu, con người quả nhiên là nuông chiều từ bé không chịu được sợ hãi. Nàng còn chưa có đứng lên, duỗi hai tay đầy máu chào hỏi đâu, liền dọa chạy?

Theo sau… Nàng giống như phát giác có gì đó không thích hợp, đầu nàng còn có thể động? Không có tứ phân ngũ liệt…

Trong đầu có một loại cảm xúc khó hiểu lóe lên, sau đó nàng giật giật ngón
tay cái, ngón út, ngón chân, bàn chân, rốn, hai luồng trước ngực…

Đều có thể động, đúng, hoàn chỉnh, nàng từ lầu hai mươi hai nhảy xuống, không ngã chết vẫn còn nguyên vẹn!

Này khoa học sao? Quả thực không thể tin được, kích động rơi lệ đầy mặt,
nàng bắt đầu quyết định thử đứng lên, nói không chừng, vẫn chỉ là xuất
huyết bên trong.

Chính là, mẹ nó nơi này thế nào nhỏ
như vậy! Còn có tay vịn tri kỷ như vậy, bằng gỗ? Chậc chậc, không sai, cảm xúc tốt lắm.

Choáng váng đứng lên, Lâm Nghiên liền lâm vào một hồi trầm mặc dài nhất cuộc đời nàng…

Trầm mặc luôn luôn giằng co nửa giờ, mãi sau, Lâm Nghiên đầu gỗ tổng cộng nghĩ đến ba tình cảnh:

Một ∶ nàng đã chết thật lâu, đã vào linh đường, không, không đúng,
phong tục ở quê nhà không có này, phô trương lớn như vậy. Chẳng lẽ
là lão giám đốc công ty lương tâm phát thiện bồi thường không ít tiền để an ủi… Xem mảnh vải trắng, chất lượng tốt hơn nhiều so với quần áo
trên người nàng. Cúi đầu ghét bỏ, Ôi! Kinh ngạc cả kinh, ai đem váy đỏ
của nàng đổi thành áo trắng?

Hai: Nàng thật sự đã chết
thật lâu, nhưng là nghiệp chướng nặng nề, cho nên Diêm Vương chuyên môn
thiết kế nhà tù, này… Hẳn là mang vòng chân đi, cúi đầu nhìn nhìn, Ôi! Nàng hiện tại là ở trong quan tài?

Ba: Nàng chết lâu lắm, lâu đến… Nàng đã đầu thai đến cổ đại rồi.

Đây, làm sao có thể.


Cổ hương cổ sắc, sơn son thếp vàng, giường cột trạm trổ, tường xanh
ngói đỏ, ngay cả hương vị bùn đất, đều có vẻ tươi mát vô cùng.

Trong phòng bài bố rất giống linh đường?

Này làm sao có thể không là cổ đại.

”Giống y hệt phim truyền hình?” Lâm Nghiên khó xử cào mặt, chẳng lẽ nàng đây
là bị mang lên cố cung làm tiêu bản để trưng bày?

Này… không có khả năng, suy nghĩ một chút, nàng nhưng là từ tầng hai mươi
hai ngã xuống còn hoàn hảo không tổn hao gì. Đây thực sự là một tiêu bản đáng giá cho nhân loại nghiên cứu đi!

Nhưng là, không có người biết nàng lại tỉnh.

Má ơi… Lúc này tỉnh, chẳng phải là càng sẽ bị các nhà nghiên cứu chộp tới làm thịt để phân tích sao.

Chạy! Vỗ vỗ gáy, hai giây sau, Lâm Nghiên rốt cục xác định tư tưởng, hơn nữa làm ra hành động, chính là… Vỗ gáy, thế nào cảm giác có phấn ào ào
rơi xuống? Nhìn nhìn lại ngón tay mới vừa rồi gãi mặt… Cũng là trắng
xóa.

Sẽ không… Sẽ không là dược phẩm hóa học gì đi? Vừa rời khỏi cỗ quan tài sẽ tự động phát sinh sự thay đổi hoá học.

Lâm Nghiên cảm giác nàng lại muốn chết, liền tính chạy cũng chạy không thoát. Bởi vì nàng đã bị người phát hiện rồi.

Lúc này… Cửa, hẳn là một đám người đang quay phim ở cố cung, hoặc là đến cố cung du lịch rồi chơi trò cosplay. Tóm lại, các nàng chính bản thân cổ trang, cứng ngắc dùng biểu cảm nhìn thấy quỷ xem nàng, hơn nữa khàn
cả giọng kêu lên. Như vậy, các nhà khoa học rất nhanh liền sẽ phát hiện nàng.

”Đừng kêu! Đừng kêu ~” Lâm Nghiên thấy tình thế
như vậy, liều mạng leo ra khỏi quan tài, kéo thân mình suy yếu, giống
như lướt đến trước mặt mọi người, tưởng che miệng các nàng.

Trong đó một lão phu nhân bị dọa sợ chết khiếp, hai tay sau chống đỡ, hoảng
sợ mở to hai mắt, liều mạng lui về sau. Lâm Nghiên cảm thấy, trên người nàng trang sức nhiều nhất, hẳn là đóng nhân vật nương nương, bắt cóc
nàng, nên có thể khống chế studio, sau đó thành công chạy ra cố cung.

” Bác đừng sợ ~” Lâm Nghiên một bên an ủi nàng, một bên hai tay đưa lên, mạnh đánh về phía nàng.


”Nghiên nhi a ~ ngươi biến thành quỷ không thể trách nương, muốn trách thì
trách ngươi không nghe khuyên bảo, vận khí không tốt, không… Là muội
muội Thái Thịnh của ngươi! Là nàng cướp Tướng quân của ngươi, đoạt vị trí Tướng quân phu nhân của ngươi, kế thừa tài sản của ngươi, ngươi
muốn hại người thì phải đi tìm nàng, oan có đầu nợ có chủ a ~“. Không
nghĩ, tay nàng còn chưa có chạm tới cổ nàng, thì nàng kia đã gào thét
kêu cha gọi mẹ.

Kỹ thuật diễn rất thật, làm trong lòng Lâm Nghiên không khỏi thay “Nữ nhi” kia bi ai.

Không biết là biên kịch nào đần độn như vậy, làm cho nữ nhân này nhận hết mọi chuyện xui xẻo rồi sau đó lại còn bị chết.

Không đúng… Này tên xui xẻo, vì sao muốn nói với nàng hả?

”Phu nhân té xỉu rồi!” Đám diễn viên mặc quần áo nha hoàn đứng xung quanh, biểu cảm khoa trương cực kỳ đúng chỗ, lập tức từ trong kinh sợ nàng là
“Quỷ” đã trở lại bình thường, kêu đến mấy gã sai vặt, nâng lão diễn viên bước đi.

Sau, Lâm Nghiên mới phát hiện đây đều là kỹ thuật…

Lão diễn viên chính là lão diễn viên, nói câu lời kịch khoa trương lại giả
tạo liền đem nàng lừa xong. Tình huống hiện tại là, trong mấy người nha hoàn, có một người lá gan lớn một chút, đưa tay qua sờ soạng nàng.

Tiện đà bị bộ dạng giương nanh múa vuốt, bộ mặt dữ tợn hù dọa của nàng, như giật điện lập tức lùi về.

”Không xác định, là người… Là quỷ ~” run run xem đồng bạn, diễn viên nha
hoàn giống như còn đắm chìm ở trong khủng hoảng.

”Vậy… Ngươi là tới trả thù ai?!” Bên cạnh nàng, là một nữ tử trang điểm phục sức phức tạp, bỗng nhiên đánh bạo, vênh mặt hất hàm sai khiến hỏi.

”Trả thù? Ta chỉ là đi ngang qua…” Khôi phục biểu cảm bình thản, Lâm
Nghiên chậm rãi giơ tay lên, làm hành động đầu hàng, sao lại thế này?
Đầu năm nay mọi người thật thích xen vào việc của người khác.

”Đi ngang qua?” Nghe thế, các nàng quả nhiên lâm vào trầm tư.

Lâm Nghiên cảm thấy cơ hội tới, vì thế thả người nhảy, nhắc tới áo trắng, lấy tốc độ nhanh nhất của cuộc đời nàng chạy trốn.

Không chạy không là người Trung Quốc, không chạy là đần độn, một bên giống
như ruồi bọ không đầu chạy trốn xung quanh, ngocthuybachdang một bên ở
trong lòng vì chạy trốn mau mà thích thú.

”Mau ~ mau
bắt lấy nàng!” Tại chỗ mấy người diễn viên nha hoàn gã sai vặt, nhìn
bóng lưng Lâm Nghiên, như là không dự đoán được nàng bỗng nhiên chạy
trốn. Sau một lúc lâu, hô to chói tai.

Sân vốn yên tĩnh, chợt như lâm đại dịch, sôi trào hừng hực.


Đẩy ra cửa gỗ cuối sân, Lâm Nghiên thở hổn hển, nhìn thoáng qua ngã ba
đường, gật gật đầu giống như gà con mổ thóc, chạy vội về phía bên trái.

Cho nên nói trực giác của nữ nhân rất là chuẩn xác, chính là hơn phân nửa không có chuẩn.

Xuyên qua cầu nhỏ, kinh sợ một đám chim sẻ, ước chừng mười mấy giây sau,
Lâm Nghiên thấy được một cánh cửa sắt thần thánh, giống như thấy được
ánh sáng và hi vọng, trong lòng vui vẻ. Nháy mắt tiếp theo, lại mạnh
phanh lại bước chân, thân mình cứng ngắc chậm rãi chuyển qua đến, thấy
đại sảnh tráng lệ phía sau, hai bên quỳ đầy lão gia phu nhân phục sức
hoa lệ, tiểu thư nha hoàn, công tử gã sai vặt…

Vì sao đi đại lễ này?

Mà bọn họ ở xa xa nghe được động tĩnh của nàng, đều ngẩng đầu lên, giống
như bị sét đánh, tròng mắt không động đậy, sắc mặt xám ngoét.

Thật sự là studio? Vẫn là Đại Chế Tác? Nàng sẽ không là đã chết rồi sau bị
kéo ra diễn tử thi đi? Đây đều là chuyện quái quỉ gì vậy? Nhíu nhíu đầu mày, Lâm Nghiên nhìn trời.

Mặc kệ, trước chạy ra khỏi nơi quỷ quái này lại nói.

”Hoàng thượng giá lâm ~ “

Mọi người đang bị vây ở trạng thái si ngốc, lúc Lâm Nghiên vọt tới cổng,
chợt, cửa sắt bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ từ từ đẩy ra, một giọng nói bén nhọn nam không ra nam nữ không ra nữ truyền đến.

Tình huống gì… Hoàng… Hoàng thượng giá lâm?

Cho nên, lúc cửa sắt rộng mở, người ngoài cửa lần đầu đến nhìn thấy, đó
là Lâm Nghiên phấn trắng đầy mặt, tóc tai bù xù, hai mắt trống rỗng, cả người tang phục ở trong gió lạnh phiêu diêu.

Mà Lâm Nghiên nhìn đến…

Cũng là một đôi mắt tuyệt đẹp, nhìn qua giống như một đầm nước ấm ngày
xuân chảy vào nội tâm người đối diện. Có thể dập dờn theo gió, có thể
nhảy múa như liễu rủ, nhưng là cẩn thận nhìn lại, lại làm cho người ta giống như đặt mình trong bốn vách tường, hốt hoảng luống cuống lại
không chỗ có thể trốn.

Lâm Nghiên chỉ có thấy một đôi
mắt xinh đẹp, ánh mắt sáng rọi bắn ra bốn phía, lại sau lưng chợt
lạnh, cho nên trực tiếp không nhìn thấy một đám binh lính phía sau hắn.

Trường Nghi năm năm mươi tám, Đô thành Vinh An, Thừa Tướng tang nữ, đang tuổi chính trực như hoa, thật đáng buồn đáng tiếc. Đế Vương nhân từ, đồng
cảm với tấm lòng ái nữ, đặc biệt lâm giá an ủi, lấy chiêu sĩ tâm.

Cũng không tưởng, trong nháy mắt Kim Tôn long thể giá lâm, vậy mà nhìn thấy trước mắt một “Nữ quỷ”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.