Trùng Sinh Như Nguyệt

Chương 30


Đọc truyện Trùng Sinh Như Nguyệt – Chương 30

Bây giờ mỗi lần Hạ Vũ Kình đến đón Hạ Thiên Di, Đồng Đồng liền tránh mặt, nếu Bối Bối bắt
chuyện, cậu lập tức sẽ lôi Bối Bối đi chỗ khác, không chút thương tiếc.

Tuy cậu không muốn làm như vậy, nhưng cậu không thể tha thứ cho ông ta
được. Chiều nay chú Đỗ về, cậu sẽ nhờ chú Đỗ nói chuyện với ông ta, để
ông ta không tiếp cận mẹ của cậu nữa.

.

.

.

Đỗ Mạc Thần vừa xuống sân bay đã về bệnh viện, cất tạm hành lí ở đó, rồi
lấy xe đến trường mẫu giáo của Đồng Đồng và Bối Bối. Vừa đúng giờ ra về.

“Chú Đỗ.” Bối Bối thấy Đỗ Mạc Thần liền gọi lớn.

Đồng Đồng đang định gọi cho Như Nguyệt nghe thấy thế liền cất điện thoại, vui mừng hỏi:

“Chú Đỗ, chú đến đón bọn cháu à?”

“Đúng vậy, chúng ta sẽ cho mẹ một bất ngờ nhé.” Đỗ Mạc Thần cười nói.

“Vâng.” Đồng Đồng và Bối Bối đồng thanh đáp.

Đỗ Mạc Thần dẫn Bối Bối và Đồng Đồng lên xe thì bị Hạ Vũ Kình thấy. Đỗ Mạc Thần không để ý, lái xe về nhà Như Nguyệt.

Hạ Vũ Kình thấy lạ, em họ hắn biết Đồng Đồng và Bối Bối sao? Không thể nào, làm sao có thể?

“Ba.”

Hạ Thiên Di gọi, kéo áo Hạ Vũ Kình. Hạ Vũ Kình giật mình, cười gượng gạo nói:

“Chúng ta về thôi.”


“Dạo này ba lạ lắm, không để ý gì hết, ba không thương Di Di nữa đúng không?” Hạ Thiên Di nói với Hạ Vũ Kình.

Hạ Vũ Kình thở dài, xoa đầu Hạ Thiên Di nói:

“Không có, ba thương Di Di nhất.”

Hạ Thiên Di không nói gì, bĩu môi trèo lên xe, không để ý đến Hạ Vũ Kình.

Hắn lại tiếp tục thở dài, cũng ( Ngoài DDLQĐ và Wattpad ra, những trang web khác đều là ăn cắp) tại hắn cả thôi, dạo này lo chuyện của Tiểu Như,
Đồng Đồng với Bối Bối, hắn quả thật không để ý đến Nhu Nhu và Di Di.

“Di Di, hôm nay cả nhà ta đi ăn tối nhé.”

Hạ Thiên Di nghe thế, tươi tỉnh hẳn, cười nói:

“Vâng!”

.

.

.

Như Nguyệt đang định đi đón Đồng Đồng và Bối Bối lại nhận được điện thoại
của Đỗ Mạc Thần, nói là đã đón Đồng Đồng và Bối Bối, rồi mời cô và Hàn
lão gia đi ăn tối, vì sáng mai, Hàn lão gia sẽ đi.

Như Nguyệt cũng không tiện từ chối, nói cho Hàn lão gia để ông chuẩn bị rồi cũng tự chuẩn bị cho mình.

.

.

.

Như Nguyệt lái xe đưa Hàn lão gia đến nhà hàng Pháp, Đỗ Mạc Thần, Đồng Đồng và Bối Bối đã ngồi bên trong, đợi 2 người đó đến.

Như Nguyệt và Hàn lão gia vào chỗ ngồi, Như Nguyệt cười hỏi:

“Sao anh về mà không nói gì thế? Để em ra đón anh.”

“Có gì đâu, làm phiền em cũng không tiện.”

Như Nguyệt cười nhẹ, xem menu, hỏi Đồng Đồng và Bối Bối:

“2 đứa muốn ăn gì?”

Bối Bối nói trước:

“Bối Bối ăn Bánh tart hành tây với salad hoa quả.”

“Còn con Thịt xiên nướng với khoai lang sợi và sốt Bearnaise.”

Phục vụ nghe thế ghi lại, Hàn lão gia nói:

“Gan ngỗng, nấu kĩ nhé.”

“Vâng.” Phục vụ nói.

Như Nguyệt nhìn Đỗ Mạc Thần cười hỏi:


“Còn anh?”

“Ưm… Món gà vùng Provence đi.” Đỗ Mạc Thần cười nói.

“Cho tôi 2 suất Món gà vùng Provence nữa là được.”

“Vâng, mọi người chờ chút.”

Mọi người đang ngồi chờ, Bối Bối chơi với Đỗ Mạc Thần, thì:

“Ơ, anh họ.”

Như Nguyệt cùng Đỗ Mạc Thần giật mình, đây là giọng của Hạ Vũ Linh mà.

Đỗ Mạc Thần lấy lại tinh thần, cười nói:

“Linh Linh, em đi đâu thế?”

“Em đi ăn tối với mẹ và anh hai, ủa, bé gái này dễ thương quá. Ai đây
ạ?” Hạ Vũ Linh nhìn Bối Bối hỏi. Cô nhìn mấy người ngồi cùng Đỗ Mạc
Thần.

“Bộp.” Túi xách của Hạ Vũ Linh rơi xuống.

Thomas thấy lạ hỏi, tiện tay lấy túi xách cho Hạ Vũ Linh.

“Linh Linh, em sao thế? A, Katty, lâu rồi không gặp.” Thomas nhận ra Như Nguyệt, chào hỏi.

Như Nguyệt cười gượng gạo, gật đầu, sao lại gặp Vũ Linh và Thomas ở đây
chứ? Vũ Linh nói đi với gia đình, vậy là dì Hạ, Mộc Thiên Nhu và Hạ Vũ
Kình đang ở đây.

Bối Bối cũng nhận ra Thomas, gọi:

“Chú Thomas.”

“Ủa, Michael với Mia đều ở đây sao? Đi ăn với mẹ hả? Đây là ba 2 đứa sao?” Thomas cười hỏi.

Đỗ Mạc Thần thầm rủa. Chết tiệt! Sao lại gặp ở đây chứ?

Mộc Thiên Nhu vừa bước vào nhà hàng, thấy Hạ Vũ Linh và Thomas đang đứng ở 1 chỗ, liền đi lại hỏi:


“Vũ Linh, Thomas, sao 2 đứa còn ở đây? Chúng ta đặt bàn rồi mà.”

“Bộp.” Bây giờ, đến lượt túi xách của Mộc Thiên Nhu rơi xuống. Không
thể nào, không thể nào, Hàn Như Nguyệt đã chết rồi mà. Không thể nào.

Hạ Vũ Linh lấy lại bình tĩnh, hỏi Như Nguyệt:

“Chị Như Nguyệt, mấy năm qua không có tung tích của chị, sao bây giờ chị lại ở đây? Đi cùng anh họ, lại quen với Thomas?”

Như Nguyệt cúi đầu, không nói gì. Thomas nói:

“Thực ra, bọn anh từng là bạn khá thân, nhưng sau khi cô ấy về nước thì mất liên lạc, bây giờ mới gặp lại. Nhưng sao em lại biết Katty?”

Mộc Thiên Nhu lấy tay che miệng, ( Ngoài DDLQĐ và Wattpad ra, những trang
web khác đều là ăn cắp) Katty? Cái cô đầu bếp mà cô từng muốn mời làm
đầu bếp lúc sinh nhật Di Di ư? Không được rồi, nếu Kình thấy cô ta và 2
đứa bé này,… Không được, cô không thể để cho Kình với mẹ thấy được.

“Linh Linh, Thomas, chúng ta vào bàn thôi. Không thì họ hủy bàn đấy.”

Thomas đỡ Hạ Vũ Linh đi theo Mộc Thiên Nhu. Hạ Vũ Linh quay đầu lại, nhìn Đồng Đồng và Bối Bối. Đó là 2 đứa cháu của cô sao?…

Hạ phu nhân và Hạ Vũ Kình đi vào sau cùng, không để ý đến Như Nguyệt. Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói:

“Chúng ta đi nhà hàng khác thôi. Lỡ gọi món rồi thì cứ trả tiền cho họ đi.”

“Vậy mọi người ra xe trước đi, anh trả cho.”

“Nhờ anh vậy.”

Hàn lão gia hừ lạnh, tuy không biết chuyện này có phải là do cậu ta sắp đặt không. Nhưng ánh mắt, cử chỉ lúc nãy của cậu at đều hiện lên vẻ giả
dối…

Dạo này có ít Cmt quá:(((


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.