Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư

Chương 28: Đến Trại Tập Huấn.


Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 28: Đến Trại Tập Huấn.


– Hóa ra đây chính là những hạt giống của Đại La thời không.
Một đại hán người người cao to, nước da ngâm, người nổi đầy cơ bắp. Theo sau là một nhóm tân sinh ở thời không khác. Nhìn các tân sinh ở Đại La như cũng tập trung đầy đủ, đại hán lên tiếng:
– Ta là Lôi Bố, một trong những lão sư sẽ dạy cho các ngươi sau này. Bây giờ thì theo ta đi tới trại tập huấn.
Tiếng nói của Lôi Bố vang vọng đầy uy áp lên những tân sinh ở đây, tất cả các tân sinh nhất cử nhất động đều đi theo Lôi Bố. Đi không được bao lâu thì đột nhiên Lôi Bố dừng lại, đưa cho các tân sinh một chiếc nhẫn.
Để ý lại khung cảnh thì nơi này chính là cửa thành ở Tinh Thuy đế đô. Nếu vậy thì trại tập huấn ở bên ngoài đế đô, theo như Huyền Đà La cảm thấy thì sẽ còn xa hơn dự tính.
– Trên tay các ngươi là chiếc nhẫn áp lực trọng lực. Chỉ cần đeo nhẫn, trọng lượng trên người các ngươi sẽ tăng lên gấp 100 vạn lần. Từ đây về sau các ngươi sẽ phải tập luyện với trọng lực như thế, những ai quen rồi có thể đến chỗ của ta để đổi một cái nhẫn áp lực trọng lượng nặng hơn.
Những tân sinh đồng loạt đeo vào, ngay sau đó liền có và người ngã xuống, chỉ có số ít là đứng vững. Huyền Đà La khi nhận được nhẫn cũng không đeo liền, nàng nhìn ngắm nó một hồi lâu.
Rồi nhận xét thấy chiếc nhẫn áp lực trọng lượng này cũng không khác gì Nhẫn Vô Tận của Âm đưa cho nàng, chỉ khác ở chỗ trên chiếc nhẫn áp lực trọng lượng này màu chủ yếu là trắng, có một đường hoa văn đen như ngọn lửa xung quanh chiếc nhẫn.
Nàng đeo vào, trọng lực của cơ thể đúng là có nặng lên, nhưng cái cảm giác nặng này chẳng có bao nhiêu. Tăng lên gấp 100 vạn như chỉ tăng lên gấp 10 lần bình thường vậy. Hoặc là do nàng cảm thấy vậy hoặc là do chiếc Nhẫn Vô Tận làm ra.
– Lôi Bó lão sư, ta có một vấn đề.
Một tân sinh ở thời không khác dơ tay lên tiếng.
Lôi Bố nhìn tân sinh này cười nhạt, hỏi:
– Ngươi có thắc mắc gì?
– Lôi Bố lão sư chiếc nhẫn này hình như trên thị trường không có bán phải không?
Tân sinh hỏi lên một câu. Lôi Bố gật đầu, cười đáp:
– Phải. Chiếc nhẫn trên tay của các ngươi không có ở ngoài thị trường. Nếu có thì rất mắc, với cái giá trên trời, tân sinh như các ngươi chẳng thể nào đủ tiền để trả cho một chiếc nhẫn đâu.
– Vậy chiếc nhẫn này theo giá ngoài thị trường thì sẽ là bao nhiêu?
Tân sinh lại tiếng hỏi.
– Theo giá ngoài thị trường thì tăng lên bao nhiêu lần thì số tiền sẽ lên bấy nhiêu lần. Như 100 vạn lần thì có giá là 100 vạn tinh thạch thượng phẩm.
Vừa nói ra cái giá những tân sinh ở đây không khỏi hít một hơi ngụm khí lạnh. Cái giá quả thật là cái giá ở trên trời mất rồi. Huyền Đà La thì khá là bình thản, vì lúc trước nàng cũng tiếp xúc qua nhẫn áp lực trọng lượng này. Nhưng khi đó, là lúc nàng trở thành đệ tử hạch tâm mới được tiếp xúc qua nhẫn áp lực trọng lượng.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì mới có điểm đáng nghi.
– Lôi Bố lão sư, ta muốn hỏi lão sư một vài vấn đề.

Huyền Đà La đi lên phía trước, đối diện với Lôi Bố nói chuyện.
Lôi Bố cười, gật đầu đồng ý:
– Ngươi cứ hỏi.
– Có phải nhẫn áp lực trọng lượng khi tăng lên thì diện tích màu đen trên nhẫn sẽ tăng lên?
Được đồng ý, Huyền Đà La liền hỏi ngay một câu hỏi. Lôi Bố có phần kinh ngạc nhìn Huyền Đà La. Ít có ai để ý đến việc diện tích màu đen có tăng hay không. Nhưng sự thật thì đúng chính xác là màu đen sẽ tăng lên theo trọng lượng.
– Đúng vậy.
Lôi Bố gật đầu nói.
– Vậy có chiếc nhẫn nào mà có màu đen toàn phần hay không?
Vấn đề câu ỏi này của Huyền Đà La khiến Lôi Bố phải ngừng một lúc để nói:
– Có thì có nhưng chẳng mấy ai có được chiếc nhẫn đó cả. Những người có được chiếc nhẫn đó đều không phải là người bình thường mà các ngươi có thể tiếp xúc. Những kẻ nắm giữ nhẫn màu đen toàn phần thì thường là những nhân vật cao cấp, khó mà có thể tiếp xúc được với họ.
– Những nhân vật cao cấp? Vậy Lôi Bố lão sư, có bao nhiêu người nắm giữ chiếc nhẫn đen toàn phần đó?
– Theo như lịch sử của thời không Thiên Đế thì chỉ có hai người có mà thôi. Hai người này vẫn còn sống cho đến tận bây giờ. Bọn họ có được là do một người tặng. Trong lịch sử ghi chép lại, nếu gặp con người mà tùy tiện tặng chiếc nhẫn đen toàn phần này thì tốt nhất không nên đắc tội đến hoặc là tránh càng xa càng tốt.
Nói thế này chẳng phải là đang ám chỉ Âm hay sao? Tùy tiện cũng là lấy ra cho nàng một chiếc nhẫn đen toàn phần này. Huyền Đà La không khỏi tò mò hơn về Âm. Nhưng không chắc đó chính là Âm, nàng hỏi:
– Tại sao lại như vậy? Mà con người đó là ai?
– Theo như ta biết thì người đó từng phá hủy một nửa Thiên Đế thời không. Nơi mà người này phá lại chính là trung tâm của mười vị Thiên Đế ngự trị. Còn về con người đó là ai thì chẳng ai rõ cả.
Lôi Bố ngừng một chút, tay vuốt cằm, nhớ tới điều gì đó, nói tiếp:
– Ta may mắn có một lần gặp được một trong hai người được trao nhẫn, có hỏi qua về con người này. Cậu ta nói người này nhìn một lần liền có thể nhớ mãi không quên, một sắc đỏ, tóc và mắt đều là một màu đỏ huyết. Là con gái nhưng ăn mặc thì như một người con trai, thường ăn mặc đồ ở thời không hiện đại.
– Con người đó có rất nhiều tên và đa số đều là do kẻ thù đặt cho, vì bọn họ không hề biết tên của con người này. Có khi được gọi là Huyết, lại có lúc là Tử Thần Huyết Sắc, Huyết Quỷ, Tu La, Yêu Tinh,… Nhưng người được trao nhẫn này nói lại rằng “Con người này không bao giờ đổi tên. Tên của em ấy là Âm.”
– Em ấy?
Trong lời nói của con người được trao nhẫn kia có gì đó là lạ và không đúng lắm. Lôi Bố nghe thấy câu hỏi của Huyền Đà La, lão sư gật gù, nói tiếp:
– Vị đại nhân đó tên là Sa Tư, cũng là người anh kết nghĩa của của người tên Âm đó.
Bây giờ thì hiểu được tại sao lại gọi là “em” rồi. Các tân sinh hỏi lão sư Lôi Bố một lúc nữa thì có một nhóm người đi đến. Một nữ lão sư dẫn theo một nhóm tân sinh nữa đi đến.
– Lôi Bố lão sư, lão sư đến thật sớm a.

Lôi Bố nhìn nữ lão sư này liền đỏ cả mặt, cười gượng đáp:
– Ta chỉ qua rãnh rỗi dẫn tân sinh đến sớm và nói chuyện với các tân sinh một lúc mà thôi a. Không có gì cả đâu.
Ăn nói lộn xộn. Nhìn vào là đã biết có gian tình trong đây rồi. Lão sư này cũng thật sự là quá mê người đi, mái tóc xanh ngọc xõa dài tùy ý. Đôi mắt màu xanh trời mê người. Trên người lại mặc một bộ váy xanh nhạt hòa hợp với màu sắc của nàng, tựa như tiên nữ mà cũng tựa như yêu nữ.
Nữ lão sư nhìn nhóm tân sinh do Lôi Bố lão sư dẫn dắt, cười vui vẻ giới thiệu bản thân:
– Chào các tân sinh, ta là Mặc Phi, một trong những lão sư ở trại tập huấn và cũng là một trong những lão sư ở Đế Linh học viện. Giúp đỡ nhau nhiều trong những ngày tiếp theo né.
Những nam sinh nhìn Mặc Phi lão sư, nước dãi từ miệng cứ tuôn ra. Các nữ sinh đứng bên cạnh cũng tránh đi và tạo ra một ấn tượng là kinh bỉ những tân sinh nam này.
Mặc Phi lão sư đột nhiên xuất hiện trước mặt Đông Vi Ân, cánh tay vút lên người hắn, nàng yêu mị, thì thầm vào tai của Đông Vi Ân:
– Ngươi không bị mị hoặc của ta hấp dẫn sao?
Đông Vi Ân cười trừ, đáp:
– Rất hấp dẫn, nhưng không dám.
Nói xong, Đông Vi Ân lại ghé vào tai của Mặc Phi lão sư, thì thầm:
– Mặc Phi lão sư, đừng khiến cho phu quân người buồn chứ.
Mặc Phi lão sư buông tay ra khỏi người của Đông Vi Ân, ngón tay đặt lên môi hồng, cười ôn hòa:
– Chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi.
Nàng đi lướt qua, trong ánh nhìn của nàng, bắt gặp phải Huyết Chi Dạ, nàng nhìn hắn chỉ lướt qua, nhưng lại khiến cho nàng ớn lạnh một cách kỳ lạ.
Lôi Bố hô to:
– Tất cả đã chuẩn bị xong hết cả rồi chứ? Được rồi, trước khi xuất phát ta có điều muốn nói. Các ngươi không được sử dụng phi thiên thuật, các ngươi chỉ được đi bộ và chạy mà thôi. Chúng ta xuất phát thôi.
Lôi Bố và Mặc Phi lão sư lúc đầu đi rất bình thản và từ từ, nhưng dần dần sau đó lại nhanh hơn. Khi trực tiếp tiến vào khu rừng thì cả hai bắt đầu nhảy trên những cành cây. Những tân sinh vì áp lực trọng lượng mà chạy bộ bên dưới, những người có thể chạy nhảy trên cây thì chưa đến mười người.
– Lâm Tiêu, thể lực của đệ là thấp nhất, có cần ta giúp không?
Đông Vi Ân nhìn Lâm Tiêu, trông Lâm Tiêu có vẻ mệt, hắn quan tâm hỏi tiểu đệ của mình. Nhưng sau đó, Lâm Tiêu lắc đầu, cười nói nhưng không có chuyện gì:
– Không sao, đệ chịu được.

Huyền Đà La dẫn đầu hai người liền đi chậm lại, nói:
– Lâm Tiêu, đệ giữ sức đi, xuống dưới kia chạy cùng bọn họ. Đường đến trại tập huấn còn rất dài. Hơn nữa, chúng ta đi chưa được 1/10 quãng đường đâu. Giữ sức đi, khi nào tỷ lên tiếng thì đệ hãy lên đây lại, bây giờ thì cứ giữ lấy sức lực, giữ được bao nhiêu thì giữ.
Nghe lời của Huyền Đà La, Lâm Tiêu giảm lại tốc độ, xuống bên dưới chạy từ từ cũng những người khác.
Không chỉ là chạy cùng bọn họ, mà Lâm Tiêu còn cố tình để mình chậm lại hơn so với những người khác, giữ gìn sức lực như lời của Huyền Đà La nói.
Hai người Đông Vi Ân và Huyền Đà La đi chậm lại theo cùng Lâm Tiêu, đi thêm một canh giờ nữa. Huyền Đà La lại kêu Đông Vi Ân xuống dưới cùng Lâm Tiêu, giữ gìn sức lực.
Lại một canh giờ nữa trôi qua. Nhưng đích đến thì vẫn chưa thấy đâu. Hiện tại, phía trên ngoại trừ hai lão sư ra thì chỉ còn lại bốn người.
Một trong số đó là có Huyền Đà La, một người là Huyết Chi Dạ, hai người còn lại là một người đến từ thời không khác.
Huyết Chi Dạ đi bên cạnh Huyền Đà La, nhưng chẳng hề nói lên một lời. Huyền Đà La đồng dạng cũng chẳng nói gì. Ngươi không nói ta cũng chẳng thèm nói.
Không khí ngột ngạt đến khó chịu, cuối cùng Huyết Chi Dạ là người lên tiếng:
– La nhi, ta xin lỗi nàng.
Huyền Đà La dù nghe cũng làm như không nghe thấy gì cả. Người nàng hận vẫn luôn là hắn.
– Xin nàng đấy, La nhi, nàng đừng lạnh nhạt với ta có được không? Từ khi xuyên không đến nơi này ta đều luôn chờ đợi nàng.
Nghe đến đây, Huyền Đà La không khỏi cười lạnh:
– Người chờ ta? Vậy ngươi có biết, từ khi ngươi đi ta đã chờ ngươi thế nào không? Ta hận ngươi nhưng ta vẫn đợi ngươi, vẫn đợi ngươi quay lại xin lỗi ta. Đợi chờ 20 năm, cuối cùng ngươi không xuất hiện, ta chết đi trong đau thương. Sống lại thêm một lần nữa ta không hề quan tâm đến kiếp trước. Nên ta và ngươi không quen không biết.
Huyết Chi Dạ nhói lên. Lời của nàng tức giận, nhưng kiềm nén không nói quá to.
– Phải ta cũng vậy. Thay đổi mọi thứ, quá khứ kiếp trước ta không quen không biết cũng không nhớ tới. Bắt đầu lại, ta muốn cùng nàng, chọn nàng là nữ nhân của ta ở kiếp này.
– Ngươi? Xứng sao?
– Ta có thể không xứng với nàng lúc này, nhưng thời gian ta sẽ thay đổi, vì nàng.
Nói dứt lời Huyết Chi Dạ lùi về sau, rồi xuống dưới.
Đi thêm một canh giờ nữa. Nhìn thấy hai lão sư bắt đầu đi nhanh hơn bình thường. Đây chính dấu hiệu cho biết, sắp đến nơi rồi. Huyền Đà La nhìn bên dưới, truyền âm:
– Đại ca, tam đệ chúng ta đi nhanh lên thôi.
Nghe được hiệu lệnh của Huyền Đà La, cả hai người nhảy lên, tiếp theo sau Huyền Đà La phóng nhanh về trước. Huyết Chi Dạ đồng dạng cũng đi theo sau.
Hắn ở kiếp trước cũng có tham gia vào học viện Đế Linh, trải qua tập luyện, sao hắn lại không biết được dấu hiệu này.
Ở bên dưới bắt đầu có nhiều người than khóc:
– Trời ơi! Còn tăng tốc, đi hơn ba canh giờ rồi còn gì? Còn muốn đi nữa? Muốn phế chết người sao?
– Muốn cho chúng ta kiệt sức rồi lại lập lại sao? Cái này cũng quá mức rồi còn gì?

– Ta chịu hết nổi rồi, ai đó giúp ta đi.
– Ta chịu áp lực lên người ta đủ rồi, không gánh luôn cả ngươi đâu.
– Mệt chết đi được mà!
– . . .
Tại đây, Huyền Đà La gần như không quan tâm đến hai người Đông Vi Ân và Lâm Tiêu nữa, vì cái nàng muốn hiện tại chính là để cho hai người tiêu hao hết linh lực trong người.
Tiêu hao càng lớn khi kết thúc lợi lộc lại càng nhiều. Nàng hướng về phía trước đi nhanh tới.
– Lão sư của ngươi cũng rãnh thật nhỉ? Chạy vòng vèo hơn 500 lần trong khu rừng này, đúng là tâm thần, từ chỗ xuất phát cho đến trại tập huấn chỉ là một con đường thẳng đi chưa đến một khắc nữa là.
Âm thanh này của Âm. Nàng ta đang ở đây. Nhưng nhìn xung quanh, Huyền Đà La chẳng thấy Âm đâu cả.
– Hây ~ ta ở trên đầu của ngươi đấy, nhảy lên cao là thấy ta ngay.
Nghe theo lời của Âm, Huyền Đà La nhảy lên cao hơn, nhưng vẫn không thấy nàng ta đâu, tiếp tục đi lên. Phát hiện ra, Âm đang ngồi trên một cái vòng ma pháp giữ không trung.
Âm chỉ tay về phía trước, nói:
– Chỗ đó, chính là trại tập huấn. Ngươi đi đến đó trước đi. Kẻ phát hiện ra bí mật này sẽ có lợi đấy! Bọn họ không có nói ngươi không được dùng ma pháp, nên giờ ngươi dùng ma pháp làm bàn đạp đến đó đi. Ma pháp làm bàn đạp là sự kết hợp giữa trận đồ ma pháp hệ phong và băng ngươi có thể tự tạo ra ma pháp mà .
Huyền Đà La gật đầu. Giờ thì nàng đã hiểu cái ma pháp mà Âm đang ngồi lên đó chính ma pháp bàn đạp.
Rất nhanh, Huyền Đà La đã đi đến trại tập huấn. Một người đứng ở bên ngoài cổng bất ngờ nhìn Huyền Đà La đạp trên ma pháp đáp xuống dưới.
– Thật bất ngờ a. Không ngờ lại có người phát hiện ra bí mật mà đến trước. Một cô gái trẻ.
Nhìn nam tử tóc vàng kim trước mặt, Huyền Đà La không khỏi mò hỏi:
– Ngươi là?
– Ta là Tử Tư Đọa, đệ tử hạch tâm ở Đế Linh học viện và cũng sẽ là lão sư của ngươi trong vòng một năm.
– Lão sư của ta?
Huyền Đà La hỏi.
Tử Tư Đọa gật nhẹ, hắn cười nhẹ nhàng gật đầu thay lời.
– Ta không muốn có được không?
Huyền Đà La đột nhiên lên tiếng từ chối. Tử Tư Đọa bất ngờ, hỏi:
– Tại sao?
– Ta thích tự luyện.
– Ha ha, hay cho câu “ta thích tự luyện”. Được chấp nhận. Nhưng kể từ bây giờ, ngươi không được vào trại tập huấn cho đến khi kỳ thi bắt đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.