Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 15: Quyết Định Rõ Ràng.
Một lúc lâu sau.
Thị nữ đi ra cùng với một thiếu niên chưa đến mười tám. Nàng thị nữ cung kính giới thiệu với Huyền Đà La:
– Tiểu thư, đây chính là Lâm đại sư.
Thị nữ lại hướng về Lâm đại sư thiếu niên, nói:
– Lâm đại sư, vị này là người muốn bán ra Huyền Nhuyễn Tâm độc đan.
Vị thiếu niên Lâm đại sư gật đầu một cái, nhìn thị nữ, đôi mắt xanh lục điềm tĩnh lên tiếng:
– Ngươi lui xuống đi. Ta sẽ đích thân tiếp đón vị tiểu thư này.
Thị nữ gật đầu, lui xuống, quay lại chỗ làm việc của mình. Thiếu niên Lâm đại sư dẫn Huyền Đà La đến một căn phòng khác.
Nhìn hoàn cảnh nàu, Huyền Đà La thấy không ổn chút nào. Nếu là người khác là đại sư thì có lẽ thị nữ sẽ không ngoan ngoãn nghe theo câu nói vừa rồi. Các nàng sẽ không để đại sư dẫn đi hay làm phiền họ, các thị nữ nhất định sẽ tiếp đón chu đáo cho khách.
Không gioonhs như thị nữ vừa rồi, chỉ nói một câu liền bỏ đi. Thị nữ khác thì đã nói lên “Xin ngài hãy để ta làm việc đó!” hay những đại loại như vậy.
Cái cảm giác nghi ngờ khiến Huyền Đà La đưa ra ba phương án. Một là thị nữ kia đã quen biết rõ tính cách của vị thiếu niên Lâm đại sư này. Hai là thị nữ này mới bắt đầu làm việc hôm nay. Ba, trong mắt người thị nữ này vốn không coi trọng vị thiếu niên Lâm đại sư này.
Đến một gian phòng, thiếu niên Lâm đại sư châm một ly trà cho Huyền Đà La, mời nàng ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện:
– Tiểu thư không biết tiểu thư tên gì?
Huyền Đà La nhìn Lâm đại sư thiếu niên này cũng rất thành thục.
Nàng cưới nói tên:
– Gọi ta là Đà La.
Lâm đại sư thiếu niên nhẩm tên nàng một hồi:
– Đà La…Mạn Đà La?
Huyền Đà La nhẹ nhàng gật một cái.
Lâm đại sư thiếu niên lên tiếng:
– Tên của ta là Lâm Tiêu. Ta cảm thấy nếu như xưng hô tiểu thư cũng không tiện lắm. Ta mười ba, còn Đà La tiểu thư?
– Mười bốn. Ta rất thích ngươi, chúng ta kết nghĩa đi, thế nào?
Lâm Tiêu ngẫn ra một lúc, rồi đột nhiên bậc cười lên tiếng:
– Hắc hắc, ta thật sư cũng có ý định này, được ta là nhị đệ, còn ngươi là đại tỷ của ta.
– Hảo.
Hai người vui vẻ nói với nhau, Lâm Tiêu nhớ tới vấn đề quan trọng, hỏi Huyền Đà La:
– Đại tỷ, tỷ là một độc sư.?
Gật đầu, Huyền Đà La nói:
– Phải a, có chuyện?
Lâm Tiêu đồng dạng cũng gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng:
– Nếu như đại tỷ là độc sư vậy đại tỷ hãy cẩn thận. Đông La đế quốc cũng có một độc sư, hắn ta đi khiêu chiến khắp nơi ở Đông La đế quốc, bất kỳ ai chiến đấu với hắn đều chết không toàn thay.
Sắc mặt Huyền Đà La điềm tĩnh, nàng bình thản ồ lên:
– Lợi hại thế sao? Cơ mà, ta nghĩ không lâu nữa đâu, hắn sẽ xuất hiện.
Lâm Tiêu giật mình, hỏi:
– Vậy là ý gì?
Huyền Đà La cười không đáp. Lâm Tiêu lắc đầu không biết nói gì, chuyển đề tài:
– Đại tỷ muốn mua Tôn cấp linh dược gì?
– Nhị đệ đem ra đây cho ta đi, ta muốn xem xem. Nhớ đem tất cả ra đây.
Lâm Tiêu đứng dậy, hắn đích thân đi lấy linh dược cho Huyền Đà La. Rất nhanh đã quay lại, trong tay mang theo hai cái không gian giới chỉ.
– Ở trong đây đều là Tôn cấp linh dược, riên cái túi màu trắng này là độc dược Tôn cấp linh dược.
Nhận lấy ba cái túi, Huyền Đà La xem bên trong ba cái túi này, nàng gật nhẹ một cái. Nhìn lên Lâm Tiêu, hỏi:
– Ta muốn mua tất cả chỗ này.
Quả thật khi tiếp xúc với Huyền Đà La, làm cho Lâm Tiêu có thật nhiều bất ngờ. Khi Huyền Đà La nói muốn mua hết, Lâm Tiêu đã tính toán từ trước nên dù có bất ngờ cũng giảm đi hơn một nửa.
– 10 ức kim tệ.
Nói lên lời này, Lâm Tiêu không biết Huyền Đà La sẽ phản ứng thế nào, hắn rất tò mò.
Câu trả lời của Huyền Đà La khiến Lâm Tiêu bất ngờ hơn, một lúc ném lên bàn năm cái không gian giới chỉ, nàng lên tiếng:
– Hai cái màu xanh lam, mỗi túi chứ một trăm khỏa độc đan Vương cấp. Ba túi còn lại là có một túi màu trắng là độc đan, hai túi còn lại chủ yếu là tăng nguyên lực, hỗ trợ tăng cấp và phục hồi nhanh chóng, Dược Hoàng. Cả năm túi đều là thượng phẩm.
Huyền Đà La nói ra lời này, Lâm Tiêu hơi nghi hoặc. Hắn biết nàng không nhìn, nhưng hắn hiểu độc sư hơn ai hết, hầu như những độc sư họ sẽ không luyện chế nhưng dược mang tính tăng gấp, hỗ trợ,… Đối với họ, cái chủ yếu là độc và giải độc.
– Hai túi này là do đại tỷ luyện?
Huyền Đà La lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu.
– Một nửa. Ta chỉ luyện một túi mà thôi, cái còn lại là do một người khác luyện. Bao nhiêu đây đã đủ chưa?
Lâm Tiêu cười cười, từ trong túi áo lấy ra thêm hai cái không gian giới chỉ nữa đưa cho Huyền Đà La.
– Thêm hai cái mới đủ cho số dược này của đại tỷ.
Hai người nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa, cả hai chủ yếu là nói về dược lí cho nhau.
Lâm Tiêu tiếp thu rất nhanh, bất kỳ cái gì mà Huyền Đà La nói Lâm Tiêu đều ghi nhớ lầu lầu trong đầu. Sau đó, Huyền Đà La rời đi quay về quán rượu của mình đang trọ.
– Ngủ rồi sao?
Nhìn thấy Đông Vi Ân ngồi dựa vào tường, đôi mắt nhắm chặt, Huyền Đà La không cảm nhận một tia khí tức của hắn, nghĩ rằng hắn đã ngủ rồi.
– Không.
Đông Vi Ân đáp lại một từ, Huyền Đà La cười nhạt, ném cho hắn ba cái không gian giới chỉ, lên tiếng:
– Ngươi lấy những dược liệu này mà tập luyện đi.
Đông Vi Ân chụp lấy ba cái túi, mở mắt ra nhìn, dò xét bên trong, hắn hỏi:
– Tại sao ngươi luôn để cho ta luyện những đan dược bình thường, mà không phải là độc đan? Ta biết rõ, người từng nói Nguyên Huyền Nghịch Thể của ta có thiên phú trong luyện dược, không thể luyện độc dược, vậy làm sao ngươi có thể giúp ta quay lại Đông gia?
Đi về, cái đầu tiên mà Huyền Đà La làm đó chính là uống một ly nước trà lạnh, nàng sau đó mới giải thích:
– Vì Tinh Ảnh Huyền Nguyệt của ngươi chính là lò luyện đan của Mạn Đà La, gia tộc của ngươi chắc chắn vẫn còn một luật lệ, đó là chỉ cần ai trong gia tộc sở hữu một trong ba đỉnh lô của Mạn Đà La, thì chính là gia chủ tương lai của Đông gia đời tiếp theo.
– Thì ra là vậy.
Huyền Đà La quay về giường, nàng làm biếng nói:
– Ta ngủ đây.
Đông Vi Ân sắc mặt âm trầm từ câu nói vừa rồi lúc trước đến giờ, hắn biết rõ Huyền Đà La vẫn chưa ngủ, lên tiếng nói nhanh:
– Ta không muốn quay về Đông gia, chúng ta đi nơi khác đi!
Nằm ở trên giường, Huyền Đà La vọng lại đáp:
– Được thôi, nhưng chúng ta vẫn sẽ đi ngang qua đó, nhưng thay đổi thời gian của lịch trình một chút, chúng ta chỉ ở Đông Hán đại lục hai năm mà thôi. Nhưng ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Nàng quay mặt hướng về phía Đông Vi Ân, đôi mắt vàng kim của nàng nhìn hắn. Hắn gật đầu, khẳng định:
– Ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Đông gia mục nát lắm rồi, ta chỉ mang họ Đông chứ không phải là người Đông gia ở Đông Hán đại lục. Ta là, người của Huyền Đà La, mãi mãi không thay đổi.
Huyền Đà La cười nhạt, rồi lại quay vào trong lên tiếng:
– Được rồi, quyết định này của người sẽ chẳng thể rút lại đâu đấy! Đi ngủ đi.
Âm thanh của Huyền Đà La, sao Đông Vi Ân lại không nhận ra, trong âm thanh lại mang ý cười vui vẻ. Hắn cười nhạt, thì thầm:
– Ta sẽ không rút lại.
Lời thì thầm của Đông Vi Ân nói nhỏ cũng không nhỏ, to cũng không to, nó đủ để cho cả hai cùng nghe rõ lời của hắn.