Đọc truyện Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư – Chương 1: Trùng Sinh Ngàn Năm Sau.
– Chẳng lẽ chẳng còn ai có thể điều chế ra loại dược, mà khiến cho Đông Phương đế quốc chịu thua quay về sao?
Vị hoàng thượng ngồi trên ghế rồng, nhìn các quan thần ở dưới hỏi.
Những vị quan thân này đều lắc đầu bó tay. Nhưng trong đó, một vị quan thần mặt tái mét, lão ta hơi khom người đi lên một bước, lên tiếng:
– Bẩm hoàng thượng, có một người có thể…nhưng mà…
Hoàng thượng nghe được có người có thể giúp ông ta trong việc này, ông ta không quan tâm đến người đó là ai:
– Vậy còn không mau mời người đó?
Lão quan thần rùng mình, bẩm:
– Bẩm hoàng thượng, người này, người không phải không biết lại không phải không quen…nhưng…
Hoàng thượng cau mày, khó chịu:
– Khanh cứ nhưng nhị mãi, rốt cuộc đó là ai, nói mau!
– Vậy thần xin nói thẳng, người này chính là độc sư Mạn Đà La, người mà đã từng dùng độc để giết chết thái tử phi, vì trong lúc nói chuyện, thái tử phi đã nói gì đó khiến Mạn Đà La tức giận và hạ độc thái tử phi.
Hoàng thượng ngây người, ông ta không thể ngờ rằng người có thể cứu vớt đế quốc lại là một độc sư, còn là người mà con trai ông cay ghét nhất.
Thở dài một hơi, hoàng thượng ra lệnh:
– Khanh hãy đến chỗ của Mạn Đà La, xin nàng giúp trẫm, nếu như nàng không chấp nhận cũng không cần ép buộc nàng.
– Thần tuân chỉ.
. . .
– Đùng đùng…
Trong lò đan, những dược liệu được luyện trong lò đan, phát ra những âm thanh động trời.
– Tại sao?
Một người phụ nữ hơn ba mươi, nàng đang khống chế lửa trong lò đan, nàng cảm thấy có điều gì đó không đúng trong lò đan.
Ngửi mùi hương từ lò đan phát ra, Huyền Đà La ngửi được mùi hương vô cùng lạ trong số dược liệu của nàng.
A Linh?
Huyền Đà La không dám tin, nàng không dám tin chính người mà nàng tin tưởng nhất lại hại nàng.
Trong số những dược liệu trong lò đan kia có pha một giọt dung dịch Hòa Kinh Nguyên, nó làm hỏng trật tự trong lò đan của nàng.
Khiến cho độc đan bị bóp méo, đan dược không thành hình thì không nói, nhưng bị bóp méo sẽ bị nổ tung cả lò đan.
Huyền Đà La thầm kêu không ổn.
– Bùm!
Tiếng nổ phát ra, luồng ánh sáng trắng bao lấy Huyền Đà La.
Tiếng nổ chấm dứt, một nữ tử bước vào trong phòng, nàng nhìn cái xác cháy đen của Huyền Đà La cười khúc khích.
Nếu Huyền Đà La còn sống sẽ nhận ra được nàng chính là A Linh, một đệ tử mà nàng tin tưởng nhất.
A Linh ở trong phòng lấy một vài lọ dược không bị sao hết đem đi.
Xuống dưới chân núi, A Linh gặp vị quan thần. Lão ta thấy A Linh liền vui vẻ, lên tiếng:
– A Linh cô nương, Mạn Đà La…
A Linh lấy ra một lọ dược tề đưa cho vị quan thần, nàng cười đáp:
– Sư phụ không chấp nhận, nhưng A Linh có luyện ra một chút dược tề được học từ sư phụ, ngài hãy đem về thử xem sao.
Vị quan thần nhận lấy, đa tạ rồi lập tức trở về cung.
. . .
– Đau quá!
Huyền Đà La tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy, nàng chỉ nói lên một câu.
Nhìn xung quanh, rồi lại nhìn cả cơ thể, nàng sờ sờ cả khuôn mặt của mình, cảm nhận toàn bộ cơ thể, nàng như muốn la lên.
Cứ nghĩ đi, một người hơn ba mươi tuổi, đột nhiên tỉnh lại thấy mình còn mười mấy tuổi, cái này có bất ngờ không?
Huyền Đà La bình tĩnh tâm trạng, nhắm mắt lại tĩnh tâm xem một chút.
Lịch Đại La năm 3208, tháng 8, ngày 23.
1000 năm?
Ta trùng sinh lại ở 1000 năm sau?
Huyền Đà La không tin nổi vào sự thật này, nhưng cái bây giờ nàng cần tìm hiểu chính là thân phận của cơ thể này.
Cơ thể này và nàng đều có tên là Huyền Đà La.
Huyền Đà La là tứ tiểu thư của Huyền gia, trong cả đế đô này không ai là không biết nàng chính là tứ tiểu thư phế vật.
Ma pháp không thể theo, võ đạo không thể tu luyện, dược sư lại càng khó khăn đối với nàng.
Vì nàng là con gái Huyền đại tướng quân, Huyền Tề Thiếu, chính là vì đứa con gái cưng, cũng là đứa con duy nhất của ông.
Là đại tướng quân nên ai mà dám động vào con gái của Huyền Tề Thiếu? Ngay cả hoàng thượng cũng còn phải kính Huyền Tề Thiếu một bậc.
Cả kinh thành này, dù biết rõ Huyền Đà La là phế vật nhưng tất cả chỉ truyền tai nhau mà thôi, chẳng mấy ai dám đứng trước mặt nàng mà nói thẳng ra.
Nhưng lần này lại khác, vị đại hoàng tử ở trong cung điện và nàng xảy ra một vụ cãi vã, Huyền Đà La tức giận vung tay đánh hắn.
Nhưng nàng là không có tu luyện võ đạo thì làm sao mà đánh thắng lại hắn ta? Đại hoàng tử mang trong mình lòng kiêu ngạo cùng tức giận đã ra tay đánh nàng trước mặt hoàng thượng và cả Huyền Tề Thiếu.
Huyền Đà La bị thương nặng, nàng đã nằm liệt giường hơn ba ngày, dĩ nhiên trong ba ngày này, Huyền Đà La ở thời đại này đã chết, chinh vì đã chết nên mới cơ hội để Huyền Đà La ở 1000 năm trước nhập vào.
Ngồi ở trên giường, Huyền Đà La xem cơ thể của mình, lại tiến sâu vào trong đan điền, khai mở đan điền, kích hoạt ma pháp.
Ba canh giờ sau.
Huyền Đà La đã khai thông đan điền, nàng có thể tu luyện ma pháp, nhưng đồng thời cả võ đjao cũng có thể tu luyện nốt.
Nếu như đã đã thông đan điền, thì sao lại không đã thông cả kinh mạch? Chính vì thế mà Huyền Đà La một lúc đã thông hai thứ, giúp nàng có thể tu luyện lại.
Nhưng khiến Huyền Đà La vui mừng cùng đau đầu lại chính là ma pháp, nàng sở hữu năm loại ma pháp: Hỏa, Thủy, Hắc Ám, Ánh Sáng và Huyết.
Những người sở hữu từ hai loại ma pháp trở lên lúc mới bắt đầu tu luyện rất là nhanh như sau đó thì tu luyện lại chậm hơn người bình thường rất nhiều.
Hai loại là có vẻ hơi mệt, ba loại tu luyện không bao lâu là sẽ gặp bình cảnh khó phá vỡ, ngũ tu như Huyền Đà La đúng là tu luyện thăng cấp như gió, nhưng gặp bình cảnh thì phá lại khó gấp vạn lần bình thừong song tu.
Nhưng mà nghĩ lại thì nàng cũng chẳng cần lo lắng thái quá, vì nàng là một dược sư, có thể dùng đan dược để hỗ trợ bản thân lên cấp.
Liên tục mấy ngày liền, Huyền Đà La ở trong phòng tu luyện.