Bạn đang đọc Trùng Sinh Meo Meo Meo: Chương 77
Trùng Sinh Meo Meo Meo – Chương 77
Chương 77: Ăn giấm
Ninh Oản vừa nghe thấy, nhất thời hoảng sợ, không khống chế được lực ở tay nên vô tình làm rách một mảng da, đau súyt nữa là la lên thành tiếng.
Đau quá, đau quá.
Nhưng…
A Khuyết hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Xoa ngực chứ làm gì…
Chỉ là nàng không thể trả lời A Khuyết như vậy được! Tuyệt đối không thể!!!
A Khuyết sẽ nghĩ nàng thế nào đây? Ninh Oản rụt tay về, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Không phải chàng đã ngủ rồi sao?”
Lúc này mà còn chỉ trích y, nàng như vậy, làm sao y ngủ được! Bùi Khuyết hít sâu một hơi, cố gắng bình tâm lại, nhưng những hình ảnh tươi đẹp vừa nhìn được lúc nãy cứ quanh quẩn mãi trong đầu. Hơn nữa, tiểu cô nương trước mắt đã cởi áo ngủ mỏng manh, khéo léo lộ ra bờ vai trần mềm mịn, trên cổ nàng không buộc sợi dây nào, nghĩa là… Nàng không mặc yếm trong.
Nương theo ánh trăng lại càng thêm mông lung mờ ảo. Tuy chỉ là mơ hồ, nhưng nhiêu đó cũng khiến y trong lòng ngứa ngáy, thân thể càng lúc càng nóng.
Rõ ràng là nàng cố ý.
Ninh Oản cảm thấy giọng nói của Bùi Khuyết có chút không hài lòng, nàng hơi lạ, nhưng giọng nói lạnh như băng đó làm nàng tủi thân lắm. Xưa nay, y luôn ấm áp, nhỏ nhẹ với nàng, đâu có như hôm nay, nhưng nàng biết rõ mình tới đây là để chăm sóc cho y, không thể tùy tiện giận dỗi. Mấy cái này, nàng nhịn được, chấp nhận được hết.
Y muốn nàng trở về, thế nhưng hết lần này tới lần khác, nàng cứ muốn ở lại săn sóc y.
Hành quân đánh giặc là đại sự, nàng lại không hiểu, trong lòng nàng chỉ giữ khư khư ý định chăm sóc cho phu quân nhà mình, thế thôi.
Ninh Oản hít mũi một cái, cố không cho nước mắt trào ra, nếu bây giờ mà khóc, A Khuyết sẽ có lý do để đưa nàng về. Mọi chuyện nàng làm đều thành công cốc cả.
Suy nghĩ một lúc, lại thấy Bùi Khuyết không nói gì, nàng mặc lại áo, sau đó nằm xuống, quay người lại, đưa lưng về phía A Khuyết.
Hung dữ như vậy…. Nàng vẫn nên ngủ đi thì hơn.
Ngực vẫn rất đau, Ninh Oản cắn môi chịu đựng, nghĩ thầm: “Cố ngủ được thì sẽ không đau nữa, lần trước cũng đau như vậy, nhưng nàng ngủ nên quên mà.”
Bùi Khuyết nhìn theo từng cử chỉ nhỏ của nàng, một lát sau, tâm tư của y nén chặt, nàng quay lưng về phía y, rõ ràng là đang giận, có điều… Y còn chưa nói gì mà?
Bùi Khuyết trằn trọc, làm sao cũng không ngủ được, cuối cùng không nhịn được nhích gần xoay nàng lại, để ặt nàng đối mặt nhìn mình.
“A Khuyết…” Thanh âm của Ninh Oản rõ ràng còn nức nở, dường như có cả kinh ngạc, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, chăm chăm nhìn y.
…Sao y lại ôm nàng?
Tuy rằng đã nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng Bùi Khuyết vẫn không nghĩ tới nàng lại có biểu hiện kinh ngạc đến vậy, hai tay y cầm lấy hai tay của nàng, có lẽ là do để ở ngoài quá lâu đã trở nên lạnh buốt. Bùi Khuyết đau lòng, giọng nói cũng giảm đi vài phần lãnh đạm: “Hơn nửa đêm, nàng không ngủ còn làm cái gì?”
Ninh Oản không dám phản bác dù chỉ một chút, bĩu môi nói: “Thì ngủ ngay đây.”
Nàng nghe lời còn chưa chịu sao? Đành đợi y ngủ rồi lén xem lại cũng được. Ninh Oản thầm nghĩ trong đầu, có lẽ ngực không vì bị như vậy mà nhỏ đi đâu!
“Vừa nãy bị nàng đánh thức, sáng như vầy, cũng không ngủ lại được.”
Ninh Oản càng tủi thân hơn, rõ ràng nàng chưa nói gì, chỉ ngoại trừ…. lúc nãy có lén hôn y một cái, có vậy thôi mà y đã nhận ra, tỉnh lúc nào không tỉnh, lại cứ nhất định tỉnh ngay lúc nàng đang nắn ngực.
Nghĩ vậy thôi cũng làm nàng thấy khó xử vô cùng.
Xấu hổ quá đi! Cũng may…da mặt nàng dày…
Dựa sát Ninh Oản như vậy, Bùi Khuyết càng cảm nhận được hương thơm mê người của nàng, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nói: “Mau ngủ đi.”
Nén cơn buồn bực trong lòng xuống, ngoài kia, trời cũng muốn sáng luôn rồi.
“Ừ.”
Ninh Oản nghe vậy, ngoan ngoãn nhắm chặt hai mắt lại, cơ thể theo thói quen dựa sát vào người y, đầu đặt ở khuỷu tay, sau đó thân thiết cọ cọ vào lồng ngực của A Khuyết nhà nàng. Những động tác này diễn ra rất tự nhiên, nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến thân phận lúc này của mình, nàng chỉ là một thiếp thân đi theo hầu cạnh A Khuyết nên lập tức tránh người ra xa khỏi ngực y một chút.
Động tác của nàng rất nhanh, nhưng tay của Bùi Khuyết vẫn còn vòng qua nàng, nàng khẽ động như thế, y liền khoác cánh tay còn lại lên người nàng. Cảm giác dễ chịu khiến cổ họng Bùi Khuyết khô rát, nhưng Ninh Oản kêu khẽ một tiếng, vội vàng đẩy tay y ra.
Không thể để cho A Khuyết ôm!
Nhỏ như vậy, A Khuyết sẽ không thích…
Nhưng mà …đau quá. Ninh Oản đau đến nỗi nhăn hết cả mặt mày, suýt nữa khóc ra nước mắt.
Rõ ràng bị đẩy ra, mới đầu, Bùi Khuyết còn thấy hơi tức giận, thế nhưng lát sau lại cảm thấy phản ứng của nàng có chút kỳ lạ. Y bắt đầu lo lắng, liền đứng dậy đốt đèn lên, sau đó quay lại giường nhìn nàng đang cuộn chặt mình trong chăn, cứ như vừa bị bắt nạt xong.
Y vươn tay kéo chăn của nàng ra, Ninh Oản liều chết giữ lại, nhất quyết không buông tay, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, hai con mắt ướt ướt mở to nhìn y, nói: “Ngủ đi, thiếp muốn đi ngủ!”
Bùi Khuyết giơ tay gõ nhẹ lên đầu nàng mà nói: “Chủ tử còn chưa ngủ, nàng ngủ cái gì?”
Ninh Oản sửng sốt, nghĩ thầm: Đây không phải là ức hiếp người ta hay sao? Rõ ràng là A Khuyết không ngủ được mà.
Bùi Khuyết cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức kéo mạnh chăn của nàng ra. Không có chăn đắp, Ninh Oản lạnh run cả người, theo bản năng kéo kín trang phục trên người. Bùi Khuyết nắm lấy cổ tay nàng, sau đó nhìn về phía ngực của nàng.
Lúc nãy nàng cởi y phục còn chưa buộc lại nên y nhìn thấy rất rõ ràng. Lúc này trong doanh trướng rực sáng ánh nến, y thấy rõ ràng trên khuôn ngực trắng nõn của nàng hai vết hằn rất sâu, đến độ rách cả da, sưng lên đỏ cả một mảng.
Ninh Oản cúi đầu không dám lên tiếng, hàng lông mi đen dài chớp chớp, nhìn qua rất khiến cho người ta đau lòng.
Bảo là không yêu thương nàng, đó là gạt người. Hôm nay lúc đánh nàng, Bùi Khuyết đã đau lòng muốn chết, giờ lại còn nhìn thấy ngực nàng có vết thương, y càng không khống chế được tâm tình của mình.
Ngày trước, mỗi khi bị đau, nàng toàn biểu hiện ra ngay lập tức nhưng bây giờ, vết thương nhìn đau đến vậy mà nàng lại không kêu một tiếng.
Đây là Oản Oản yếu ớt của y sao?
“Làm sao mà bị như vậy?” Bùi Khuyết cố ép giọng mình trở nên bình tĩnh một chút.
Ninh Oản hiểu rõ Bùi Khuyết, nàng biết bây giờ y không nhịn được mà thương nàng rồi, nên thật lòng nói: “Bó ngực…nhưng không cẩn thận siết hơi chặt?”
Nhìn nàng với giọng điệu này, muốn bao nhiêu tủi thân thì có bấy nhiêu. Bùi Khuyết biết nàng hiểu rõ tâm tư của mình, ỷ vào chuyện mình luôn yêu chiều nàng nên càng nghĩ cách khiến y đau lòng. May mà trong lòng Bùi Khuyết biết rõ, thế nhưng y thật sự thừa nhận — y rất yêu thương nàng.
Y nhớ rõ ban ngày Ninh Oản có bôi qua thuốc cao, vẫn còn lại rất nhiều, liền đi mang thuốc tới, quay sang nói với Ninh Oản: “Bỏ tay ra.”
Bùi Khuyết cũng không phải là chưa từng nhìn qua, hôm nay nàng bị thương như vậy, thế mà lại giấu không cho y nhìn.
Ninh Oản cũng không phải sợ bị y nhìn thấy, thật ra da mặt nàng rất dày, nếu bình thường bị y thấy được, nàng còn có thể sáng mắt ra mà truy vấn: A Khuyết, A Khuyết, có lớn hay không? Có muốn sờ không?
Nhưng bây giờ, nàng không phải cảm thấy xấu hổ, mà là tự ti.
Ninh Oản che mặt, lắc đầu.
Bùi Khuyết có hơi tức giận, lạnh giọng nói: “Mới vừa rồi không phải còn cố ý để ta nhìn thấy sao… Bây giờ che lại làm gì?”
Ninh Oản ngây ra, mắt mở thật to. Nàng không ngờ Bùi Khuyết lại nghĩ nàng như vậy —— y cho là lúc nãy nàng nắn ngực là vì câu dẫn y sao? Nàng biết nơi này là quân doanh, cũng biết phải tiết chế ham muốn, nhưng bây giờ y lại dám nghĩ nàng như vậy?
Ninh Oản khẽ nhăn mày, cũng không giải thích gì thêm, hít mũi một cái, thản nhiên nói: “Thiếp mệt rồi.”
Bùi Khuyết cũng biết vừa rồi mình nặng lời, bây giờ nghĩ lại đã không còn kịp nữa, Tuy nghĩ rằng mình có thể dùng cách lạnh nhạt để khiến cho nàng rời đi, nhưng y thật sự là không nhẫn tâm đến vậy. Thấy nàng muốn đi ngủ, cũng biết là lời nói lúc nãy của mình khiến nàng giận, Bùi Khuyết vươn tay ôm nàng vào ngực, giống như ngày thường hôn nhẹ lên má nàng, dịu dàng nói: “Ta xin lỗi, nhưng Oản Oản, nàng bôi thuốc trước có được không?”
Có lẽ do thanh âm của Bùi Khuyết quá mức dịu dàng, Ninh Oản nghe xong, tâm tình buồn bực mấy ngày đều buông bỏ xuống hết, hai tay nhỏ bé ôm chặt y, vừa nói vừa khóc: “A Khuyết…A Khuyết…”
Biết nàng tủi thân, Bùi Khuyết vỗ vỗ lưng dụ dỗ, cúi đầu hôn lấy những giọt nước mắt mằn mặn của nàng, an ủi nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, nhé?”
Y chỉ biết là trái tim mình đã mềm nhũn vì nàng rồi, nên cũng không oán trách gì y nữa. Bùi Khuyết cong môi, thầm nghĩ, vẫn là nàng nên ở chung với y là thích hợp nhất. Y cũng không quen với kiểu hành xử lạnh nhạt với nàng.
Ninh Oản không dám được một tấc lại đòi tiến thêm một thước, đôi mắt đỏ lên gật gật đầu, để kệ y thay nàng bôi thuốc.
Thấy nàng dừng khóc, Bùi Khuyết lúc này mới thở dài một hơi. Bùi Khuyết cẩn thận bôi thuốc mỡ lên ngực Ninh Oản, động tác nhẹ nhàng, cẩn trọng, thuốc mỡ xoa lên lành lạnh, rất dễ chịu. Ninh Oản nghĩ, A Khuyết là phu quân của nàng, dù làm như vậy cũng không có gì, có điều… Nàng len lén liếc mắt nhìn Bùi Khuyết, nhìn gò má tuyệt đẹp của y, lông mi dài khẽ run, bộ dáng này nhìn qua muốn bao nhiêu chăm chú thì có bấy nhiêu đó.
Y… Không ngại “nó” nhỏ sao?
“Sau này không cần bó ngực nữa!” Bùi Khuyết nói.
Ôi chao! Hai mắt Ninh Oản sáng lên, nhưng trong chốc lát lại nhanh chóng cụp xuống, nàng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không được đâu, sẽ bị phát hiện mất.” Trong quân doanh không thể có nữ nhân, nếu nàng chỉ mặc nam trang mà không buộc ngực lại, sẽ rất dễ dàng bị phát hiện.
Biết nàng lo lắng, nhưng Bùi Khuyết vẫn không nỡ, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì dù cho có bôi thêm nhiều thuốc cao đi chăng nữa cũng không cứu vãn được, da của nàng lại mềm mại như vậy…
“Vậy thì cứ ở bên cạnh ta, không nên chạy loạn. Có ta ở đây, nàng sẽ không bị phát hiện.” Giọng nói Bùi Khuyết vô cùng dịu dàng, cứ như đang dỗ dành con nít.
Bùi Khuyết mặc dù rất nghiêm túc thay nàng bôi thuốc, nhưng dù sao làm vậy cũng là cho phép y tùy ý nhìn đâu thì nhìn, y là nam nhân, mà nàng lại chính thức là thê tử của mình, cử chỉ thân mật dĩ nhiên là bình thường… Nhưng với tình hình bây giờ, thực sự không thích hợp để buông thả.
Tạm thời nhịn đi vậy….
Ninh Oản rất nhớ y, hôm nay nhìn thấy Bùi Khuyết đối xử với nàng dịu dàng như thế, trong lòng cũng rất hạnh phúc, thế nhưng… Nếu là lúc trước, khi thân mật bôi thuốc cho nàng, A Khuyết nhất định sẽ không nhịn được mà muốn nàng, còn bây giờ… Ninh Oản chớp mắt, nghĩ thầm: Tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng cuối cùng vẫn bị chê rồi.
Vết thương trên ngực Ninh Oản là hai đường hằn sâu, rõ ràng là do bị thít quá chặt, vừa hồng đỏ lại vừa sâu, nhìn rất đau lòng. Tuy y tự nhủ không được nhìn nữa, thế nhưng vẫn không dời mắt đi nơi nào khác được. Có lẽ là do nhiều ngày bị buộc chặt, nơi vốn là đẫy đà có chút chèn ép, hai điểm phía trên rất đáng yêu.
Ninh Oản rụt đầu lại, cọ cọ trong lòng Bùi Khuyết, nhìn thấy y đã bôi thuốc xong, nàng liền vội vàng kéo áo lên che, không cho y nhìn nữa, cúi đầu hờn dỗi lầm bầm: “Không được nhìn.”
Bùi Khuyết đương nhiên hiểu được ý của nàng, cũng biết rõ trong đầu nàng đang nghĩ gì. Bây giờ nhìn bộ dáng nàng thì lại cảm thấy hơi buồn cười, xoa xoa đầu nàng, cười nhẹ nói: “Không buộc ngực nữa thì sẽ không sao, không phải lo.”
Không phải lo?
Y là ngực sẽ to ra, không phải lo sao? Hay là của nàng nhỏ như vậy, y cũng không để ý nên nàng không cần bận tâm?
Ninh Oản suy nghĩ một chút, đáp án trong đầu có khuynh hướng thiên về vế thứ nhất, nghĩ vậy nên đầu chân mày nhẹ giãn ra, cả người thanh thản hẳn.
Bùi Khuyết thấy nàng rũ mi, nghĩ là nàng đã quá mệt nhọc liền thổi tắt nến, ôm Ninh Oản nằm xuống.
Trong doanh trướng an tĩnh chỉ vang lên tiếng thở nhè nhẹ của hai người, Bùi Khuyết nghe động cúi đầu nhìn xuống, thấy hai mắt nàng vẫn mở to, xoa nhẹ lên môi nàng, dịu dàng nói: “Ngày mai còn phải khởi hành sớm, mau ngủ đi.”