Bạn đang đọc Trùng Sinh Meo Meo Meo: Chương 20
Trùng Sinh Meo Meo Meo – Chương 20
Chương 20: Tình địch bốn phía.
Bùi Khuyết kề vào đầu của nàng, nàng vươn lưỡi liếm mặt y, dù sao y cũng không chê nàng bẩn.
Cảm giác ướt át ấm áp trên mặt, Bùi Khuyết ngẩn ra, cảm giác này… có chút kì lạ. Y nhìn con mèo nhỏ trước mặt – rõ ràng là chủ nhân và sủng vật thân thiết nhau, sao y lại nghĩ đến….
Bùi Khuyết lấy lại bình tĩnh, đưa tay vuốt ve con mèo nhỏ trong ngực, mèo con lông xù mềm nhĩn, sờ vào rất là thoải mái. Con mèo nhỏ lúc thư thái sẽ thỏa mãn kêu vài tiếng, rất đáng yêu. y đã nuôi nhiều mèo, nhưng chưa từng gặp một con mèo như vậy, luôn làm y vui, khiến y cảm thấy luyến tiếc khi mèo con uất ức.
Mèo con ra sức liếm, Bùi Khuyết hiếm khi cười thành tiếng, tiếng cười dễ nghe khiến cho Ninh Oản ngây người, đôi mắt ướt sũng mở thật to.
– A Khuyết cười rộ lên đẹp quá.
Từ sau khi thành A Cửu, nàng cũng dần dần thích ứng với tập tính loài mèo, lười nhác kiêu căng, nếu không phải Bùi Khuyết chiều nàng, nàng cũng sẽ không như thế.
Nàng nghĩ, nếu về lại thân thể của mình, hai năm sau thuận lợi gả cho Bùi Khuyết, dựa vào cảm tình mà y đối với mình, chắc chắn sẽ yêu chiều nàng như bảo bối. Đời trước nàng đâm đầu vào ngõ cụt, không cách nào quay lại được, Bùi Khuyết đối với nàng như vậy, tuy nàng hiểu rõ nhưng vẫn không để trong lòng.
Thực ra, nàng cực kì quá phận, bốn năm qua chưa từng một lần quan tâm y, mà lại còn giao y cho nữ nhân khác. Lần đó nàng cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn làm, Bùi Khuyết ở ngôi cửu ngũ chí tôn, nữ nhân thích y là phải. Đế vương của Đại Chiêu, đương nhiên phải gánh vác trọng trách sinh con nỗi dõi, mà nàng không thể miễn cưỡng mình cùng Bùi Khuyết, chuyện này đương nhiên phải rơi trên người nữ nhân khác.
Nàng chỉ không ngờ là, Bùi Khuyết không hề chạm vào nữ nhân khác.
Là một hoàng đế, đối diện với y luôn là một hoàng hậu măt mày lạnh tanh.
Ngẫm lại từng việc mình làm,không phải chỉ là quá phận thôi đâu. Từ nhỏ nàng đã được yêu chiều, tạo nên tính tình ích kỉ như thế, chưa từng để ý cảm nhận của người khác. Thâm tình của Bùi Khuyết với nàng, cầu tám đời không được..
Ninh Oản cào cào áo choàng của y, trong lòng thầm nghĩ, đời này nàng sẽ sinh cho Bùi Khuyết thiệt nhiều con. Ừ… Không được, hoàng tử suốt ngày tranh giành đế vị, nhưng vậy không được, sinh một đứa thôi, giống như phụ hoàng của nó vậy, rồi sinh một đứa con gái, Bùi Khuyết yêu nàng như vậy, nhất định sẽ thích con gái.
“Meo”. Ninh Oản càng nghĩ càng kích động, vui vẻ quẫy đuôi.
Bùi Khuyết nhìn con mèo nhỏ như đang muốn cái gì, như là vẻ mặt vừa rồi khi Sở Vân Thâm nói chuyện với y, quốc sư hôm nay có vẻ rất lạ, bởi vì trước khi y nói, luôn nhìn thoáng qua A Cửu trong lồng ngực mình.
Ngày ấy lúc ra ngoài tìm A Cửu, cũng đúng lúc thấy quốc sư đang vỗ về đầu nó, dù không gần bên, nhưng y khẳng định quốc sư có nói chuyện gì đó với A Cửu.
Bùi Khuyết nghi hoặc cúi đầu, nhìn bộ dạng suy tư của con mèo nhỏ, vẻ mặt ấy khiến y bật cười, ngón tay gõ gõ vào đầu nó, nói: “Cô bé à, nghĩ gì vậy?”
Ninh Oản hưng phấn ngẩng đầu, cọ này cọ này:”Meo meo meo”.
– sinh đứa nhỏ cho chàng đó.
Bùi Khuyết nhìn vẻ mặt buồn cười của nó, cũng sung sướng cười theo.
*
Ninh Oản nhìn ống tay áo rộng thùng thình lộ ra ngoài của Bùi Khuyết, vì thường xuyên bị bệnh, nên da của y có hơi trắng, giống như mỹ ngọc, cực kì đẹp. Chẳng qua bây giờ trên cánh tay có một dấu răng sâu, làm cho nàng rất đau lòng.
Đại Hắc chết tiệt.
Thường An cầm bình sứ, mặt mày nhăn nhó, nhìn cánh tay điện hạ thành như vậy, trong đầu chỉ biết nén giận với Nhị hoàng tử mà thôi, lại nghĩ đến chuyện ngài bị thương là vì bảo vệ A Cửu, ông bất mãn nghiêng đầu nhìn con mèo trắng mập mạp kia, liếc một cái. Điện hạ của ông, sao lại có thể bị thương vì một con mèo chứ?
Bị Thường An nhìn như vậy, Ninh Oản chột dạ cúi đầu, “meo….” Nàng cũng không muốn mà, nàng cũng thương Bùi Khuyết lắm.
“Meo…” Mèo con vùi đầu vào bộ lông mềm mại, giống như một cục bông tròn.
“Điện hạ, để nô tài làm giúp người”. Thường An nhìn không nổi, điện hạ điểm này không hề tốt, chuyện gì cũng muốn tự mình làm, bôi thuốc cũng không để ông đụng đến.
Bùi Khuyết không ngẩng đầu lên, lắc lắc rồi nói: “Không cần đâu”.
Đáp án biết trước, Thường An đành cúi đầu, sau đó lại muốn nói, ánh mắt đảo qua như kẻ trộm nói: “Nếu không nô tài đi mời Ninh tiểu thư đến giúp người”. Thái tử điện hạ thích Ninh tiểu thư như vậy, nếu nàng đến, tất nhiên sẽ không từ chối.
Bùi Khuyết dừng tay một chút, nhưng lại không nói một lời.
Thường An thấy mình quá thông mình đi, vội vàng hỏi: “Nô tài đi mời Ninh tiểu thư”. Trong lòng rõ là thích, nhưng cứ giấu không chịu nói, cô nương nhà ngươi ta làm sao biết tâm ý của ngài chứ.
“Không cần”. Bùi Khuyết lạnh giọng, mày hơi nhăn lại: “Không có lệnh của ta, không được đi tìm nàng”.
Thường An rất khó hiểu, nhưng chỉ có thể thưa vâng. Nhưng mà… khi nào mới có thể đem Ninh tiểu thư cưới vào cung đây chứ.
Bôi thuốc một lúc lâu, Ninh Oản mới chậm rì rì bò tới bên người Bùi Khuyết, “Meo…” móng vuốt theo thói quen muốn sờ, rồi như nghĩ đến cái gì đó vội dừng lại, chậm rãi thu tay.
Sắc mặt Bùi Khuyết không lạnh tanh như vừa rồi nhưng cũng rất nhạt, y đưa tay xoa xoa đầu mèo con như ngày thường, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, ta không đau”.
Ánh mắt của mèo con chỉ nhìn mình y, tràn đầy áy náy và đau lòng, cũng làm cho lòng y dịu lại.
Thường An vừa nhìn, tự nhiên cảm thấy không ổn, vẻ mặt này của điện hạ, sao cứ như… sao lại không bình thường chút nào a!
Thường An lảo đảo ra khỏi phòng, thần sắc hoảng hốt, nhìn lên trời ây trắng, phong cảnh tươi xanh mới đột nhiên thanh tỉnh đầu óc, suy nghĩ cẩn thận. Vì quá mức kích động, thân mình giật lên một phát, “bong” đụng luôn vào cây cột phía trước.
“…”
*
Lúc trở lại cung sắc trời đã tối sẫm. Hôm nay nàng gặp huynh trưởng, nhìn thấy kinh ngạc của Cố Giang Nghiêu, xem như có thu hoạch. Giờ nàng chỉ mong Sở Vân Thâm tìm được cách ình trở về, tuy nói là trở lại cơ thể của mình, nhưng ngày ngày sẽ không được ở chung cùng Bùi Khuyết, mặt khác nếu là một con mèo cũng chẳng tốt là bao.
Tuy biết rõ trong lòng Bùi Khuyết thích mình, nàng vẫn sợ, rời đi lâu như thế, y có thể thích nữ tử khác không đây?
Ánh hoàng hôn bao phủ lên mái ngói lưu ly ở Đông cung, cảm giác yên bình, nàng tỉnh lại trong lòng Bùi Khuyết, mở đôi mắt nhập nhèm, cúi đầu” meo” một tiếng.
Bùi Khuyết đón lấy ánh mắt của mèo nhỏ, vỗ vỗ lên đầu nó: “Mèo lười”.
“Meo…” Nàng gãi đầu, trong lòng than thở: “Chỉ lười một chút thôi mà”.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, rực một mảnh trời, giữa ánh sáng màu vàng nhạt, một bóng dài yểu điệu thẹn thùng gọi. Bùi Khuyết bừng tỉnh, từng bước từng bước đi qua.
“Dư Thù tham kiến thái tử điện hạ”. Giọng nói nữ tử uyển chuyện động lòng người, nũng nịu, làm cho Ninh Oản nghe được mà run cả người, quay người lại.
Là nàng.
Bùi Khuyết gật đầu, chỉ đáp, “Không cần đa lễ”.
Nữ tử thẹn thùng ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn sáng rực, dung nhan của nàng nghiêng nước nghiêng thành, đôi mắt xếch mềm mại tinh xảo, đôi môi hồng anh đào khẽ mở: “Biểu ca”.
Ninh Oản rốt cục cũng định thần, Dư Thù này đời trước nàng rất có ấn tượng, sau khi vào cung, nàng ta rất thân thiết với nàng, khiến nàng muốn xa cách cũng khó. Nhưng sau đó, nàng ta lại chậm chạp không muốn lập gia đình, trong nhà bức bách nên mới uất ức mang đến kể, khi đó nàng biết được, Dư Thù tài mạo song toàn này có tâm tư với đế vương, cũng chính là phu quân của Ninh Oản nàng.
Lúc đó nàng không có tình cảm với Bùi Khuyết, cùng lắm cũng chỉ là chút cảm tình ngày bé, ngược lại đối với người bạn tốt ở trong cung này vẫn thiên vị hơn. Khi đó nàng nghĩ, nếu Dư Thù thích Bùi Khuyết mà y cũng không có phi tần, không bằng vì y mà giật dây.
Từ lúc nàng ở phủ Việt Quốc công, nàng cũng hiểu nam tử ba thê bốn thiếp là chuyện thường, đế vương tam cung lục viện phi tần như mây, Bùi Khuyết lại chỉ có một nữ nhân, nàng là hoàng hậu đương nhiên phải nghĩ. Về phương diện khác, nàng cũng áy náy với Bùi Khuyết, cho nên với Dư Thù là biểu muội của y, biết quan tâm chăm sóc, đúng là ứng cử tốt nhất.
Nhưng cuối cùng….
Nàng không ngờ Dư Thù lại là người như vậy, cả đời nàng sẽ không để cho nàng ta tiếp cận Bùi Khuyết lần nào nữa.
Trong điện không khí vui vẻ hòa thuận, nữ tử quần áo màu đỏ tía, thân mình thướt tha, đường con lả lướt, Ninh Oản nghĩ đến mình giờ mới mười bốn tuổi… tuy là cũng bắt đầu nảy nở nhưng mà so với Phó Dư Thù, đúng là nụ hoa ngây ngô so với bông hoa xinh đẹp nở rộ mà.
Huống hồ giờ nàng còn trong thân phận xấu hổ là mèo nữa.
Không được, nàng không thể để Phó Dư Thù tiếp cận Bùi Khuyết, một góc áo cũng không được!
Trời cũng tối rồi, mà một cô nương trang dung diễm lệ lại ngồi trong điện chờ Bùi Khuyết, nàng đúng là nuốt không nổi cục tức này.