Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 16


Bạn đang đọc Trùng Sinh Meo Meo Meo: Chương 16


Trùng Sinh Meo Meo Meo – Chương 16
Chương 16: Kiêu ngạo xinh xắn đáng yêu.
Gần đây Bùi Khuyết rất bất ngờ nhận ra, con mèo nhỏ của mình càng lúc càng nhiệt tình. Nói thế nào nhỉ, tối lúc đi ngủ, ban đầu nó sẽ ngủ trong giỏ thật ngoan nhưng chỉ chốc lát sẽ chạy lên giường y, sau đó chui vào chăn đệm.
Mới đầu y tưởng vào đông, cô nhóc sợ lạnh, cho nên để chăn trong ổ nó thật ấm, nhưng sau đó mới biết, mèo nhỏ hằng đêm vẫn chui vào chăn, cùng y ngủ.
Động tác của nó rất nhẹ, y cũng khó nhận ra, nhiều khi tỉnh dậy mới phát hiện nó nằm bên cạnh, mỗi khi nhìn thấy mèo con im lặng ngủ bên cạnh, y lại có một cảm giác rất lạ.
Y không biết con mèo này bị làm sao, chờ đến lúc duyệt xong tấu chương, mới đoán thử: hay mèo con động tình?
Chuyện này làm y suy nghĩ thật lâu, tắm rửa cho nó nhiều lần, y đương nhiên biết A Cửu là mèo cái, nhưng mà mới tám tháng.
“Meo….” bên tai truyền đến một tiếng kêu, chờ đến khi Bùi Khuyết hoàn hồn, con mèo nhỏ đã linh hoạt nhảy vào lòng y.
Nàng thích được Bùi Khuyết ôm nhất. Ninh Oản vô cùng hài lòng, sau đó cọ cọ vào áo choàng, rồi ngẩng đầu nhìn y. Thần sắc của Bùi Khuyết đầu tiên là cứng đờ, sau đó đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, cực kì dịu nhẹ.
“Meo”. Ninh Oản nhiệt tình liếm tay y, nàng biết Bùi Khuyết không ghét bỏ nước miếng của nàng đâu.
Nhìn bộ dạng này của mèo con Bùi Khuyết liền khẳng định suy đoán của mình, tự hỏi một lúc lâu mới chậm rãi nói: “A Cửu”.
“Meo…..” Ninh Oản vui vẻ đáp.
Rõ ràng A Cửu là một con mèo mà, y ngượng ngùng cái gì chứ, Bùi Khuyết nhíu mày, tiếp tục nói: “Có muốn nuôi một con mèo nữa chơi với em không?”

Ninh Oản đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới kêu ” meo meo meo” liên tục, nàng mới không cần!. Nuôi con mèo khác, sự yêu chiều của Bùi Khuyết cho nàng sẽ giảm đi một nửa, nàng choáng mới đồng ý. Vừa kêu vừa cọ cọ vào lòng Bùi Khuyết, không lẽ Bùi Khuyết không thích nàng nữa? Cho nên mới muốn nuôi một con mèo nghe lời hơn?
Ôi… Nàng rõ ràng rất ngoan rất nghe lời mà.
Bùi Khuyết không ngờ phản ứng của mèo con lại là như thế, y dịu dàng vỗ về cơ thể nó, nói: “Sao thế? Không cần à?”
“Meo”. Không cần !
“Ừ, vậy không nuôi”. Bùi Khuyết thản nhiên nói, trong lòng cũng thở nhẹ một hơi, cảm giác vừa rồi, giống như mang thứ mình thích đi tặng cho người khác, đúng là… rất vớ vẩn.
Ninh Oản nhìn Bùi Khuyết bỏ qua ý định lúc nãy, vui vẻ liếm tay y, đầu cũng cọ cọ vào lòng ngực y, nhìn xem thử y đang xem cái gì, nhưng vừa thấy thân mình Ninh Oản liền run lên, cừng đờ.
Bùi Khuyết cũng không biết tại sao con mèo nhỏ trong ngực biết chữ, tiếp tục dịu dàng vỗ về nàng, một chút lại một chút… đột nhiên, mèo con “phì phì” rồi nhảy ra khỏi vòng ôm của mình, chạy ra khỏi thư phòng.
Bùi Khuyết mờ mịt, nhưng mà bộ dạng vừa rồi của nó, giống như là .. . giận?
*
Ninh Oản đâu chỉ là giận, còn là giận đến mức giơ chân.
Bùi Khuyết còn…. Ninh Oản bực bội chạy đi, sau đó gãi gãi đầu, bất đắc dĩ cực kì. Hóa ra y nghĩ nhiều ngày nay mình nhiệt tình là vì……. là vì động tình? Còn muốn giúp nàng tìm bạn tình? Nàng thực sự muốn lập tức nói cho y biết nàng là Ninh Oản.
Nhưng mà không được, Sở Vân Thâm đã đồng ý giúp nàng sớm trở về cơ thể mình, nàng đồng ý rồi, không được để Bùi Khuyết biết thân phận.
Nàng không hiểu ý tứ của Sở Vân Thâm, nhưng làm A Cửu, nàng ở bên Bùi Khuyết đương nhiên cũng không muốn y biết mình là Ninh Oản, hơn nữa nàng tin tưởng vào năng lực của Sở Vân Thâm, cả nước Đại Chiêu cũng chỉ có y có thể giúp nàng.

Ninh Oản một mình nằm trong giỏ chờ một lát, càng nghĩ càng giận, nếu y dám tìm một con mèo cho nàng, nàng liền…. Ninh Oản cúi đầu, nàng có thể làm gì chứ?
Giờ nàng chỉ là một con mèo thôi mà, cùng lắm cũng là dựa vào sự yêu chiều của Bùi Khuyết thôi
*
Ngày thứ hai, Bùi Khuyết mang nàng đến Minh tú sơn trang.
Lần trước huynh trưởng vội vàng quay lại, nàng chưa nhìn được, giờ đã có cơ hội rồi, đương nhiên là nàng sẽ muốn đi. Chỉ là…. nàng còn giận Bùi Khuyết được không?
Tuy Bùi Khuyết không biết con mèo nhỏ này náo loạn cái gì, nhưng y nhớ ngày ấy lúc đến phủ Việt quốc công, con mèo quấn quít lấy mình như thế, nó thích ra ngoài, nên giờ cũng mang cô nhóc hiếm khi im lặng này đi theo.
Thái tử điện hạ mời, đệ tử các nhà quan ở thành Định An không dám từ chối, nhưng mà mỗi người thành Định An đều biết thái tử xưa nay thích yên tĩnh, sao lại mở thiết yến, đúng là hiếm có.
Cố Giang Nghiêu căn bản không nghĩ tới, thứ nhất đó là vì Ninh Oản, quan hệ của thái tử và Ninh Oản, y cũng biết được, mấy ngày nay Ninh Oản xa cách với y, y cũng biết, ngày ấy gặp ở quán, là Ninh Oản vừa đến Minh Tú sơn trang.
Mà Minh tú sơn trang này là chỗ của đương kim thái tử Bùi Khuyết, cho nên y không cần nghĩ cũng đoán được đôi phần. Đáng lẽ Ninh Oản và Bùi Khuyết từ nhỏ lớn lên bên nhau, nếu có tình ý thì trước kia đã không thẹn thùng với mình như vậy, khiến cho y hiểu lầm, nhưng mà, một cô nương mười bốn tuổi làm sao có lòng dạ gì, nguyên nhân chỉ có – phủ Việt quốc công muốn dựa vào Bùi Khuyết.
Cố Giang Nghiêu y cũng là thanh niên số một số hai thành Định An, gia thế hiển hách, giờ bị ghét bỏ như vậy, giống như đánh vào mặt y. Y nuốt không trôi cục tức này.
Hôm nay Cố Giang Nghiêu mặc một thân áo choàng màu lam, mặt mày sáng sủa, bộ dạng tuấn tú phong lưu, khiến cho nhiều tiểu thư quan gia phải dừng chân xấu hổ. Đại Chiêu từng có nữ đế, cho nên địa vị của nữ tử cũng tăng lên, quan niệm cũng rộng rãi hơn, nữ tử nếu coi trọng công tử nhà ai sẽ chủ động đến bắt chuyện, cùng nhau làm quen.
Cố Giang Nghiêu thấy có mấy cô nương nóng lòng muốn thử, liền nhíu nhíu mày, tính đi tìm một nơi thanh tĩnh hơn.
“Ca Ca, huynh…. huynh nhẹ chút, đau đau…..”

Người phía trước chính là đại tướng quân mới chiến thắng hiển hách trở về Ninh Ngọc Hành, về người y đang kéo trong tay chính là tiểu muội được đại tướng quân sủng ái nhất – Ninh Oản.
Cố Giang Nghiêu lộ vẻ vui mừng, đang muốn tiến lên.
Cô gái mặc váy vàng khuôn mặt nhíu lại, người này, sao lại thô lỗ như thế, túm tay nàng đến đau?! Nàng còn tưởng tên Ninh Ngọc Hành rong ruổi sa trường này là vũ phu đó, không biết gì là thương hoa tiếc ngọc…. cẩn thận về sau còn bị đánh cả đời.
“Câm miệng”. Ninh Ngọc Hành nghe tiếng líu ríu bên tai, không kiên nhẫn mà gầm lên một tiếng, nữ nhân này, sao không biết phiền à.
“Là huynh làm ta đau”. Cô gái mặc váy vàng quệt miệng, bộ dạng ủy khuất, cô nương xinh đẹp như vậy, còn có biểu tình động lòng người đến thế, đâu nam tử nào ngăn cản, hơn nữa… khuôn mặt này chính là muội muội mà y yêu thương nhất.
Ninh Ngọc Hành trong lòng dịu đi, liền buông lỏng tay, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước, “Không được chạy loạn”.
“Biết rồi”. Cô gái mặc đồ vàng cúi đầu, không kiên nhẫn nói. Ngón tay xoa lên cổ tay bị nắm đến đỏ, đau đến mức mất tri giác.
“Oản Oản”. Có tiếng gọi, cô gái đó còn chưa phát hiện, mãi đến khi ánh sáng trước mặt bị ngăn trở, nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt tuấn lãng.
Sao Đại Chiêu toàn là mỹ nam hết vậy. Nàng không khỏi thầm than.
Cô gái mặc đồ vàng không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt đột nhiên mỉm cười, ha hả, tóm lại không biết nam tử này là ai, chỉ có thể nhìn tới chỗ Ninh Ngọc Hành cầu cứu.
Ninh Ngọc Hành tuy không thích Cố Giang Nghiêu, nhưng nói thế nào Cố Giang Nghiêu cũng là người trong lòng của muội muội y, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người này chính là muội phu của y. Nghĩ vậy cũng phải nén tức giận tới bắt chuyện.
Cố Giang Nghiêu kinh ngạc. Phải biết đại tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn này tính tình luôn không tốt, ngoại trừ yêu chiều muội muội của mình, người khác chỉ là mấy bay. Trong chốc lát, Cố Giang Nghiêu quay lại khiêm tốn nói: “Ngọc Hành huynh”.
Ninh Ngọc Hành nghe vậy khóe miệng hơi run rẩy, y ghét nhất là bị xưng huynh gọi đệ, mà giờ…. nhẫn nào. Oản Oản thích hắn, ca ca này không thể làm nàng khó xử, nói sau, giờ Oản Oản rơi xuống hồ không rõ, nói không chừng….
Ninh Ngọc Hành mắt sáng lên, nói không chừng bên người Cố Giang Nghiêu đó.
Nghĩ như vậy, y cũng thấy mình phải khách khí hơn, cố gắng mỉm cười, phải biết ngoại trừ muội muội, y với ai cũng bày mặt than cả. Đại tướng quân mỉm cười kiểu này không biết có bao nhiêu gian nan đâu.
Cô gái bên cạnh thấy biểu tình của Ninh Ngọc Hành, nghi hoặc nhíu mày, thầm nghĩ: “Đầu óc Ninh Ngọc Hành bị sao vậy? Đây là khóc hay cười thế?

*
Ninh Oản giờ vẫn còn ở trong xe ngựa, ngoan ngoãn nằm trong lòng Bùi Khuyết, thoải mái nằm, đang lúc buồn ngủ đánh úp tới thì nghe tiếng Bùi Khuyết ho khan. Ninh Oản thân thiết ngẩng đầu,” meo” một tiếng.
Bùi Khuyết mặc đồ rất đẹp, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, làm Ninh Oản không rời mắt nổi, nàng nhịn không được vươn móng vuốt cào áo choàng của y, lại bị y nắm được, chạm vào bàn tay lạnh lẽo của y, Ninh Oản càng thêm đau lòng.
“Đói bụng à?” Nhìn con mèo nhỏ rốt cục cũng có phản ứng, Bùi Khuyết tâm tình vô cùng tốt.
Ninh Oản cười khổ, y ho thành như thế, còn hỏi nàng có phải đói bụng không, rốt cục là không biết phân biệt thứ yếu nặng nhẹ à?
“Meo….”
Bùi Khuyết nhìn con mèo nhỏ nhu thuận, mỉm cười xoa đầu nó, giọng có chút khàn khàn, “Sắp tới rồi, sẽ có đồ ăn ngon”. Lúc sau hình như nghĩ tới gì đó, giọng điệu hoài niệm, đầu bếp ở Minh tú sơn trang làm điểm tâm rất ngon, em có lộc ăn rồi”.
Lần đầu đến Minh Tú sơn trang, y chọn các đầu bếp am hiểu điểm tâm trong cung, bởi vì y biết…. nàng thích ăn. Có điểm tâm ngon, tiểu nha đầu sẽ liên tục đến nơi này, nói là đến cho y bớt buồn, thực ra là đến xin ăn.
Ngày đó, y đều biết hết.
Ninh Oản nhìn vẻ dịu dàng trên gương mặt Bùi Khuyết, liền nhận ra suy nghĩ của y, nàng càng cao hứng, sau đó nàng thoáng ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên mặt y.
Bùi Khuyết giật mình, trên mặt có gì mềm mại – là mèo con liếm y.
Chính là … khiến y nhớ đến giấc mộng ngày ấy, tiểu nha đầu vươn cánh tay trắng noãn ôm lấy cổ y, sau đó cũng liếm….
“Meo….” Ninh Oản thỏa mãn kêu một tiếng, ngẩng đầu nhin Bùi khuyết, nhưng lại phát hiện khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.
Hả? Bị một con mèo liếm mà cũng thẹn thùng sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.