Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 144: Bình Minh Ở Tận Thế 15


Đọc truyện Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng – Chương 144: Bình Minh Ở Tận Thế 15


Từ vùng đất phía Đông đến Tây Bắc, nếu trước tận thế ngồi xe lửa chỉ mất ba ngày nhưng bây giờ mang toàn bộ căn cứ di chuyển, thời gian không chỉ tốn ba ngày.
Theo thời gian dự tính của Lâu Điện và Lôi Hồng Minh là một tháng.

Đương nhiên, trong đó còn tính luôn đủ trường hợp: đường ô tô bị phá hỏng, vượt núi băng đèo, thiên tai, chuyện ngoài ý muốn v.v.

Thời gian một tháng đúng là hơi ngắn, đây là việc di dời toàn bộ căn cứ, tốc độ ước chừng sẽ bị kéo dài không ít.

Quả nhiên, bắt đầu ngày thứ ba, bọn họ chưa đi nổi một trăm km.
Lôi Hồng Minh nhíu mày nhìn bản đồ, bọn họ chuẩn bị đi qua mấy thành phố, trong đó có hai nơi lớn dân cư đông đúc, zombie tương đối nhiều.

Tuyến đường đi qua hai thành phố này sẽ vô cùng phiền phức.

Con đường này được Lâu Điện vạch ra, Lôi Hồng Minh chưa hề hoài nghi quyết định về tuyến đường của anh, chỉ là thói quen vốn hay lo.
Lôi Hiến Vân bưng một tô sợi mì đến, đặt trước mặt anh, thấy anh nhìn chằm chằm bản đồ thì biết vị thủ trưởng này lại bắt đầu lo nước thương dân, khuyên: “Thủ trưởng, người gác đêm đã sắp xếp xong, ngài ăn chút gì trước đã.

Nguyên soái và phu nhân đi nghỉ rồi, bọn họ muốn ngài nghỉ sớm một chút.”
Lôi Hồng Minh xoa xoa mi tâm, anh ta khó ngủ đã ba ngày nay, e là trước khi đến căn cứ Tây Bắc, anh sẽ chẳng có nổi một giấc ngủ ngon.

Chiếu theo lệ thường hỏi thăm tình trạng của những người sống sót, có người già trẻ em, miễn không gặp phải zombie triều kịch liệt và tai hoạ khác, mong rằng sẽ không gặp phải thương vong.
Năm thứ tư ở tận thế, kẻ yếu gần như đã bị đào thải.

Những người ở lại dù là người thường song tố chất cơ thể chẳng kém, có thể thích ứng với khí hậu khắc nghiệt.

Chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, con người có thể ngoan cường tiếp tục sống sót.

Cho nên lần di chuyển này, tiện thể mang theo hết những người tình nguyện đến căn cứ Tây Bắc, bất kể người già trẻ em.

Đương nhiên, nếu không bằng lòng thì để bọn họ tự chọn đầu quân cho những trụ sở khác, chứ không bắt buộc.

Điểm bất ngờ là trừ số ít dị năng giả lựa chọn trụ sở khác bên ngoài, những người bình thường đều tín nhiệm Lôi Hồng Minh, chưa có ai rời đi.
Trong lòng Lôi Hồng Minh khẽ động, lại hỏi: “Đám anh Lâu đêm nay ở đâu?”
“Nhà phía ngoài xa nhất của thôn.” Lôi Hiến Vân cười nói, trong mắt có sự kính nể.
Lôi Hồng Minh gật đầu, chẳng thấy lạ.


Từ lúc bắt đầu hành trình, mỗi khi đến thời gian nghỉ ngơi, Lâu Điện thà xa lánh đám đông chứ chẳng hề muốn chen chúc bên trong, anh ta toàn ở vòng ngoài cùng.

Nếu gặp phải công kích bất ngờ của zombie hoặc thú biến dị, họ sẽ là nhóm đầu tiên chịu tập kích.

Mặc dù là dị năng giả, ít ai nguyện ý ở nơi hẻo lánh như thế vì không có cảm giác an toàn.

Do đó, hành động này của Lâu Điện được mọi người cho là việc thiện, cấp bậc dị năng của anh cao nhất, ở vòng ngoài cũng thích hợp nhất, không có ý biến những người khác trở thành vật hi sinh.
Thực tế, thật ra đây là sự hiểu lầm tốt đẹp, dục vọng độc chiếm của Lâu Điện mạnh mẽ, chưa bao giờ hòa đồng, rời xa đám người chen chúc là thích hợp nhất.

Về phần nguy hiểm dọc đường gì đó, anh còn chưa để vào mắt.
Sắc trời tối mù mịt, Lâu Linh ngồi trên gò đất sạch, nhín ánh chiều tà sót lại trên đỉnh núi, trên tay bưng một chén mì nước.

Trên mì nổi bồng bềnh mấy cây cải thìa non mềm, còn có vài miếng thịt thú biến dị dầm tương.

Hơn nữa trong canh dường như bỏ thêm nước tương kho thịt, mùi thịt nồng đậm, nháy mắt kích thích người khác thèm ăn vô cùng.

Đây là đầu bếp riêng trong căn cứ nấu cho mấy vị thủ trưởng quan trọng, tất nhiên họ cũng có lộc ăn.
Sau khi Lâu Linh gắp hai miếng thịt trong chén cho Lâu Điện, cô từ tốn ăn mỳ.

Cô phát hiện tay nghề nấu của đầu bếp thật tuyệt vời, thịt thú biến dị được kho cực thơm, kích thích khẩu vị của cô.
“Ăn rất ngon?” Lâu Điện thấy tốc độ cô ăn nhanh hơn trước kia thì biết hợp với khẩu vị của cô.
“Ừm, có hương vị quê nhà.” Lâu Linh hoài niệm nói.
Nghe xong, Lâu Điện đăm chiêu.

Đợi mấy ngày nữa, khi họ qua đêm ở một thị trấn, độc chiếm một căn nhà.

Lâu Điện tự mình nấu mì, Lâu Linh ăn mì nước với tương thịt kho giống y như ký ức thì biểu cảm vô cùng kinh ngạc.

Tiếp đó không nén nổi xúc động, anh chàng này đích thân đi học…! Cho nên, vào thời điểm cảm động này, mặc dù trông thấy người phụ nữ mình không thích kia nhưng chẳng ảnh hưởng đến tâm tình tốt của cô.
Trong tay Lại Hiểu Vũ cầm khay, đưa đến bữa tối cho họ, lại phát hiện bản thân hai người trong phòng đã ăn xong, cô ả ngạc nhiên.

Đến khi nhìn thấy hai chén mì sợi tinh xảo thì nước miếng trào ra, cô ả càng thêm hâm mộ, ghen tị.

Có điều, cô ả cũng chỉ dám ghen tị, chưa đến mức hận, điểm tự mình hiểu lấy vẫn có.

“Cô mang nó về cho những người khác đi, chúng tôi không cần.” Lâu Điện chẳng hề để tâm nói, để cô ta rời đi, thái độ tùy ý đến mức như đuổi ruồi vậy.
Về việc họ tự mình nấu nướng —— chuyện thường rồi, cường giả mà, lại là dị năng giả không gian, dĩ nhiên bản thân có lương thực dự trữ, ăn ngon chút là chuyện thường!
Thật vất vả cướp việc đưa bữa tối cho họ, Lại Hiểu Vũ: =__=! Nhìn sang đây tí đi soái ca! Nơi này cũng có người đẹp đó, vì sao cô ta lắc lư trước mặt anh lâu như vậy, đưa bữa tối nhiều lần thế, mà người đàn ông này chưa từng liếc nhìn cô một cái? Chẳng lẽ dáng dấp cô ta rất bình thường?
Em gái Lại cuối cùng đành nuốt hận quay đi, song chưa hề từ bỏ, cô ta chẳng tin trên đời có tên đàn ông nào lại không thích sắc đẹp! Đàn ông đều có thói hư tật xấu, dù có thể khống chế tình cảm, chưa chắc khống chế được thân thể, sớm hay muộn cô sẽ tìm thấy cơ hội! Quyết tâm!
Mắt Lâu Linh nhìn người phụ nữ cứng ngắc rời đi, cụp xuống nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông đang gắp thịt dầm tương cho cô, tâm tình vui phải biết.
Đi đường nửa tháng như vậy, nhờ có Lâu Điện bảo hộ, dù mấy lần bị zombie vây đánh, cũng rất nhanh chuyển nguy thành an.

Coi như bọn họ đã đi được nửa đường, trừ số ít người thường sinh bệnh do không chịu nổi mùa hè nóng bức thì chẳng có ai chết dưới tay zombie.

Thành quả này, hiển nhiên khiến trong lòng mọi người tràn ngập hi vọng, cho rằng bọn họ sẽ có thể bình an đến căn cứ Tây Bắc.
Có điều chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
Vượt qua một thành phố hạng hai, rốt cuộc đội ngũ gặp phải zombie trí tuệ tấn công.

Mà lần này, con zombie kia rất xảo quyệt, căn bản không tìm ra hành tung của nó, mặc Lâu Điện dùng tinh thần lực bao trùm toàn bộ thành phố, nó vẫn lẫn mất y như chuột, chưa hề hiện thân, từ một nơi bí mật gần đó điều khiển zombie cả thành phố vây đánh bọn họ.

Lúc còn sống nhất định con zombie này cầm tinh con chuột, mới có thể biến bản thân tối tăm giống như chuột, núp trong bóng tối, ngấm ngầm tiến hành kế hoạch hủy diệt nhân loại.
Sắc mặt Lâu Điện phút chốc vặn vẹo, đuôi mắt bắt đầu đỏ lên, đây là biểu hiện anh sắp đùa giỡn tàn nhẫn.
Ngay khi biến thái chuẩn bị hắc hóa[1], tính toán trực tiếp cho nổ toàn bộ thành phố thì Lâu Linh đến cứu giá, hơn nữa kéo theo một cô gái gầy gò tới.
[1] Hắc hóa (hắc: đen, hóa: biến đổi) có thể hiểu là con người thay đổi về mặt tinh thần, tâm hồn theo chiều hướng xấu.

Ý ở đây tương tự với thành ngữ con giun xéo lắm cũng quằn (Credit: guanyupan.wordpress.com)
Do lần công kích này của zombie, bất kể là người thường hay còn sống đều có thương vong.

Mắt thấy tiếp tục chết chóc, mọi người bắt đầu tuyệt vọng khiến vốn dĩ lòng sinh dao động cuối cùng Du Quân quyết định không giấu diếm nữa.

Đương nhiên, đối tượng mà anh quyết định không giấu là anh em nhà họ Lâu.

Nên khi Lâu Linh bảo vệ một đám người bình thường lui về nơi an toàn thì Du Quân kêu cô lại, cũng đẩy ra bạn gái ốm yếu của anh ta.
“Cô Lâu, A Nhã có thể giúp hai người, hi vọng anh chị có thể bảo vệ tốt cho cô ấy.” Du Quân lo lắng muốn chết nhưng vẫn đẩy bạn gái ra.
Ấn tượng về Du Quân của Lâu Linh khá tốt, cô từng nghe về quá khứ của anh ta.

Anh ta không thuộc nhóm đầu tiên thức tỉnh dị năng giả, lúc tận thế bắt đầu thì cùng với bạn gái A Nhã tìm căn cứ nương tựa.


Sau này trên đường xảy ra chuyện bất trắc, bị zombie cào trúng, may mắn không biến thành zombie, ngược lại thành dị năng giả.

Sau đó, vì muốn bảo vệ bạn gái và mẹ cô ấy, anh ta thường xuyên bị liên lụy, thế nên dị năng của anh ta luôn ở cấp một.
Nếu như theo tình huống bình thường, dù Du Quân vứt bỏ hai mẹ con bạn gái, bản thân gia nhập đội dị năng giả, tu luyện lên cao, chẳng ai dám ý kiến.

Nhưng anh ta ở lại, trong khi bạn gái là người bình thường, cũng chưa từng ghét bỏ.

Có điều lúc này xem ra bạn gái anh ta không phải là người thường.

Lâu Linh suy nghĩ sâu xa nhìn A Nhã, cô gái hơi khẩn trương, hai tay xoắn góc áo.
Song tình huống bây giờ khẩn cấp, Lâu Linh hiểu rõ, không hỏi dụng ý của Du Quân, sau khi gật đầu với bọn họ thì kéo A Nhã, dẫn cô đi về phía chiến trường trước mặt.

Đoán chừng là lần đầu tiên đứng trước đối mặt với ngàn vạn zombie, A Nhã bị dọa đến mức tay chân đều rét run, may mắn trước khi zombie nhào đến thì Lâu Linh đã giải quyết chúng.
Đến bên người Lâu Điện, Lâu Linh vừa thấy đuôi mắt anh đỏ lên, âm thầm nghĩ may mắn bản thân tới kịp, đồng thời đem A Nhã đẩy ra: “A Nhã, tới phiên cô.”
A Nhã gật đầu, nhắm đôi mắt lại.

Tiếng zombie gào thét, dị năng nổ tung tóe, tiếng kêu thảm thiết của dị năng, đủ loại âm thanh xen lẫn với nhau, chấn động lòng người.
Lâu Linh canh giữ bên cạnh A Nhã, giúp cô ấy đuổi zombie, trong lòng thắc mắc dị năng của cô ấy đến cùng là gì nhưng bây giờ chưa phải lúc dong dài.

A Nhã là người Du Quân coi trọng, nếu A Nhã không có bản lãnh, sẽ không để A Nhã qua đi tìm chết.
A Nhã đột nhiên mở to mắt, hô hấp dồn dập, chỉ một căn nhà đằng trước một cây số nói: “Nơi đó có một con zombie đặc biệt, chính nó chỉ huy đoàn quân zombie công kích.”
Lâu Điện đang hăng máu giết zombie, nghe xong đôi mắt sáng lên.

Anh xoay tay, trên tay có mấy trái lựu đạn, sau đó lợi dụng không gian thuấn di, trực tiếp ném chúng vào trong căn nhà đó.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, zombie gần đấy bị nổ bay ra ngoài.

Ngoại trừ số ít bộ phận zombie bị nổ máu thịt be bét, những zombie khác đã đến mức đao thương bất nhập.

Ngoài quần áo trên người rách rưới thì chúng chẳng có thương tổn gì lớn.

Lúc này, trong phòng đã nổ thành một đống đổ nát, một con zombie mặc quần áo tả tơi nhảy ra.
Lâu Điện bị con zombie kia làm cho hoàn toàn hắc hóa, sau khi bức nó ra ngoài, anh trực tiếp dùng thuấn di bay qua, vung kiếm trong tay, phủ thêm không gian nhận.

Anh chặt đầu con zombie muốn chạy trốn, sau đó lại dùng không gian thuấn di nhanh chóng trở lại chỗ cũ.
Tay Lâu Linh đỡ lấy anh, dị năng của anh đã tiêu hao quá nhiều.

Gương mặt tuấn tú hơi trắng bệch, đôi mắt đen láy thay đổi lạnh như băng, màu đỏ ở đuôi mắt làm anh tăng thêm vẻ điên cuồng, người nhìn thấy sợ hết hồn hết vía.

Dù cho không gian thuấn di lợi hại nhưng không thể lạm dụng, đặc biệt là dưới tình huống mà anh đã sử dụng quá nhiều dị năng trước đó.

Bởi vì con zombie trí tuệ đã chết, bầy zombie công kích lại trở nên lộn xộn.

Lâu Điện ném mấy trái lựu đạn ra xa, sau khi hấp dẫn sự chú ý của zombie, Lôi Hồng Minh thúc giục những người khác lên xe.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, càng ngày càng ít zombie, mấy dị năng giả lưu lại cũng rời đi.
Lúc nửa đêm, cuối cùng bọn họ dừng lại ở một con kênh, là nơi trước không có làng sau chẳng có nhà trọ, thuận tiện nghỉ ngơi hồi phục.

Trừ người thường có thể lực kém, những người khác đều bận bịu, đặc biệt những người bị thương, phải điều trị vết thương cho bọn họ.
Lâu Điện kề bên Lâu Linh nhắm mắt dưỡng thần, bổ sung dị năng.

Lâu Linh ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn về phía đôi vợ chồng son cũng đang ngồi sát cạnh nhau trước mặt, bên cạnh có một bà lão hơi bất an nhìn họ, vài lần muốn nói lại thôi.
Lâu Linh yên lặng lấy ra hai bình nước, hai túi bánh bích quy trong ba lô đưa cho bọn họ, mời: “Mấy bạn muốn ăn chút gì đó trước không?”
Trong lòng Du Quân buông lỏng, chẳng khách sáo nhận lấy, một bình nước cho bà cụ, bình khác cho A Nhã.

Anh liếm bờ môi khô khốc rồi mở nắp bình, tương tự đưa cho hai người.

Sau khi bản thân A Nhã uống hai ngụm nước, cô đưa nó tới trước mặt Du Quân, để anh uống vài hớp mới buông tay.
“Dị năng của A Nhã là gì?” Một tay Lâu Linh đan cài với bàn tay người đàn ông dựa vào mình, một tay khác mở ba lô, lấy nước uống.
“Định vị zombie.” A Nhã lanh lợi đáp, “Tôi có thể nhận biết zombie trong vòng một cây số, hơn nữa phân tích dị năng của chúng.” Dị năng kiểu “gân gà”! Chẳng trách cô ấy có thể tìm ra chỗ trốn của zombie trí tuệ.
“Tốt lắm.”
Giọng nói sạch sẽ êm dịu vang lên, mọi người nhìn qua thì thấy Lâu Điện đã mở to mắt, từ trên người Lâu Linh ngồi dậy.

Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua ba người, anh biết do đâu A Nhã giấu giếm dị năng của mình.

Năng lực của bọn họ quá yếu, nếu không giấu giếm thì sẽ bị những thế lực kia lợi dụng đến chết.

Tuy rằng dị năng A Nhã đặc biệt nhưng sức chiến đấu rất thấp, để cô xâm nhập vào trong bầy zombie thì việc bị giết nằm trong dự đoán, trừ khi sắp xếp cường giả bảo vệ cô.

Chỉ là cảm nhận zombie mà thôi, đâu ai vẽ vời thêm chuyện? Dị năng giả tinh thần cũng có thể định vị zombie.

Điểm đặc biệt ở chỗ trong thời điểm này, zombie trí tuệ rất xảo quyệt, nếu có dị năng của A Nhã trợ giúp, họ có thể mau chóng tiêu diệt nó, giảm thiểu rất nhiều phiền toái.
Lâu Điện nhìn thẳng A Nhã, thương lượng: “Đợi đến lúc tới căn cứ Tây Bắc, tôi sẽ sắp xếp cho hai người.”
Nghe xong, đám người Du Quân mừng rỡ khôn xiết.

Lời này của Lâu Điện đã biểu lộ dị năng A Nhã vẫn có tác dụng, hơn nữa họ sẽ bảo đảm an toàn cho A Nhã.
Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Bình an đến căn cứ Tây Bắc!
Mục tiêu của Lâu Điện: Em gái vĩnh viễn xếp hạng nhất!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.