Đọc truyện Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng – Chương 119
Bây giờ là tháng ba cuối mùa xuân, thời tiết Tây Bắc vẫn lạnh đến mức nước đóng băng.
Trời hơi hửng nắng, theo đồng hồ sinh học cố định Lâu Linh tỉnh lại, vừa vươn tay ra ngoài thăm dò thì rụt ngay lại vì lạnh.
Có điều, nghĩ đến việc hôm nay họ lên đường, cô không thể nằm ườn trên giường, đành hít hà đứng dậy, thuận tiện kéo luôn anh chàng làm tổ trong chăn ấm dậy theo.
Ngủ nướng thật đáng xấu hổ, làm đàn ông sao anh có thể yêu giường hơn cả con gái như cô!!
Lâu Điện đã tỉnh táo, song không muốn dậy, hành động cũng chậm rì rì.
Lúc anh ngậm bàn chải đánh răng thì miệng đầy bọt, chà chà mấy cái rồi dừng, ngẩn ngơ nhìn cô một lúc, đến khi cô nổi giận lườm anh, vỗ anh một cái thì anh nhún nhún vai, tiếp tục đánh răng.
Lần này rời khỏi căn cứ, không biết lúc nào quay về, Lâu Linh đặc biệt thu dọn nhà cửa, cất hết chăn đệm, quần áo vào tủ quần áo, nồi niêu, bếp gas các thứ cũng cất kỹ.
Cả căn phòng giống như sắp sơn, đồ đạc phải đóng gói và bọc túi ni lông hết.
Xong xuôi, Lâu Linh kiểm tra lại đồ trong ba lô: bật lửa, một bình nước, một túi hạt giống, kẹo socola, dao mang theo người, một bộ quần áo, bên trên để quả quýt.
Đây là một số đồ thiết yếu, ở một số thời điểm có thể che giấu tai mắt người khác.
Trong lúc cô kiểm tra thì Lâu Điện thong thả chuẩn bị thỏa đáng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Chuyện hai người sắp rời khỏi căn cứ Tây Bắc đã báo cho nhóm Lâm Bảo Bảo từ hôm qua.
Ban đầu, cô ấy muốn đi cùng họ nhưng bị Lâu Điện thẳng thừng từ chối.
Hơn nữa anh giở thủ đoạn, cưỡng chế bắt Đàm Mặc ở trong căn cứ, coi như để lại con át chủ bài cho căn cứ Tây Bắc.
Sự tồn tại của Đàm Mặc rất hữu ích.
Lâm Bảo Bảo bó tay, chỉ có thể giương mắt nhìn, cuối cùng nhận mệnh.
Hai người khóa cửa rồi đi về phía cổng trụ sở.
Tuy rằng trời lạnh nhưng khi có dấu hiệu ấm lại thì đã có người bắt đầu ra ngoài căn cứ thu thập vật tư thuận tiện giết zombie, cho nên hiện tại trời vừa hửng sáng thì đã nhìn thấy rất nhiều người mặc quần áo dày cộp rảo bước về phía cổng.
Hai người vừa đến cổng căn cứ, đang đăng ký thì đột nhiên nghe tiếng gọi ầm ĩ.
“Anh nhỏ, anh nhỏ, đừng đi nhanh như vậy!”
Hai người ngẩng đầu, nhìn thấy Lâu Nghiên ăn mặc giống như một quả bóng tròn lăn về hướng này.
Khi cô đến gần hơn thì phát hiện mặt cô đầy mồ hôi, bởi vì chạy nhanh mà khuôn mặt ửng hồng, song không thể che giấu nổi vết thâm quầng, cố hết sức để mở to mắt, hình như không ngủ đủ giấc.
“Tiểu Nghiên, sao thế?” Lâu Linh đỡ lấy cô.
Lâu Nghiên lấy từ trong túi tiền ra một cái bộ đàm giao cho cô, khẽ nói: “Đây là bộ đàm suốt đêm qua em chế tạo ra, có nó, liên hệ cũng tiện.”
Lâu Linh hơi ngạc nhiên rồi cầm lấy.
Sau tận thế, từ trường của hành tinh xanh bị rối loạn, vệ tinh đồng thời chịu ảnh hưởng, không tiện liên lạc.
Nhưng bây giờ các nhà khoa học đã cải tiến vấn đề này, nhưng chỉ giới hạn thông tin liên hệ giữa tầng lớp cao trong căn cứ, nhân viên cấp cơ sở đừng hòng mơ.
Không ngờ Lâu Nghiên thiên tài như thế, em ấy tạo ra được cả thứ này.
Mặc dù bộ đàm không có nhiều chức năng như điện thoại, nó chỉ dùng để gọi, nhưng thế là đủ rồi.
Lâu Linh sờ đầu cô bé, giục cô mau về nghỉ, cô nữ sinh nhỏ lưu luyến không rời trở về.
Đăng ký xong, hai người ra khỏi cổng căn cứ, sau đó đi một đoạn đường, Lâu Điện mới lấy một chiếc Hummer từ trong không gian.
Lâu Điện lái xe, Lâu Linh ngồi ở ghế phụ, ăn bánh bao nóng hổi làm bữa sáng, thuận tiện cũng lấy một cái cho anh ăn, cầm nước cho anh uống.
Dù làm thế hơi chậm chạp nhưng họ rất tự nhiên.
“Đi hướng nào?” Lâu Linh hút canh trong túi nhựa, hỏi.
“Đi sa mạc phương bắc.” Sau đó anh rẽ về hướng đông.
Lâu Linh không có ý kiến, thậm chí trong lòng mơ hồ có phần hưng phấn, cảm giác hành trình của hai người bắt đầu từ lúc này.
Có điều, khi trông thấy ở ven đường thỉnh thoảng nhảy ra thú biến dị khổng lồ, còn có vài con zombie vùi mình trong tuyết tông vào đuôi xe, cô quay về hiện thực, biết thực tế đáng sợ.
Đoạn đường này có thể sẽ không yên bình, thậm chí ở phía trước có vô số nguy hiểm chờ đợi hai người.
Nhưng mà, loại khiêu chiến này cũng làm cho máu trong người cô sôi sục.
Cuối tháng ba, tuyết ở miền đông bắt đầu tan.
Đây là thời gian nhân loại, zombie hay động, thực vật biến dị hoạt động, nhưng ở Tây Bắc, bởi vì địa thế cao, tuyết chưa tan hết, có vài chỗ không dễ đi, bọn họ đành ngồi xe trượt tuyết chạy bằng điện*, đi giữa đất trời một màu trắng xóa, có sự thú vị riêng.
Bởi vì tuyết chưa tan hết, tốc độ của hai người rất chậm.
Đi một chút rồi lại dừng, có lúc trời chưa tối họ đã tìm chỗ nghỉ qua đêm.
Trên đường, vài lần Lâu Linh gặp phải thú biến dị sống trong tuyết, sói Tây Bắc, cáo, nai, linh dương Tây Tạng, bò rừng Tây Tạng, cừu Argali, dê rừng, hươu đỏ, lạc đà hai bướu v.v.
Đa phần thú biến dị có tính tình táo bạo, vừa thấy bóng dáng hai người là gào rú xông lên, Lâu Linh sợ gần chết.
Sau tận thế, trải qua biến dị hình thể động vật tăng thêm vài lần, thoạt nhìn giống như con quái vật lớn, hơn nữa tính cách vốn dĩ ôn hòa cũng thay đổi, không cẩn thận chọc giận chúng, cho dù là con cừu ngoan ngoãn cũng lao tới như bò tót, càng khỏi cần nói đến các loài vốn dĩ vô cùng hung hãn.
Một, hai con xông tới thì Lâu Linh có thể xử lý, mười mấy con xông tới…!Mẹ ơi, mau chạy thôi.
Dọc đường đi, rất nhiều lần hai người bị động vật biến dị truy đuổi, đến mức chân cô sắp ma sát ra lửa, bị đuổi chạy khắp nơi khiến cô cũng nghẹn một bụng tức giận.
Cho nên mỗi lần gặp động vật biến dị lạc đàn, cô trực tiếp giết chết, sau đó phanh thây, thu vào không gian làm lương thực dự trữ.
Ngoài thú biến dị, họ còn gặp zombie và zombie thú, so với thú biến dị có thể ăn được thì họ chẳng có cảm tình với hai đối tượng trên: vừa không thể ăn vừa phải lo lắng bị sinh vật xấu xí này ăn mình, nên họ không khách sáo chém giết sạch.
Một đường theo hướng bắc, đi một chút lại dừng, quãng đường đi xe mất hai ngày mà họ tốn gần nửa tháng.
Thời tiết càng ấm áp, họ cởi bỏ trang phục mùa đông, mặc vào áo mùa xuân, đồng thời tuyết cũng tan, trên mặt đất cỏ non đâm chồi, trong cái gió se se lạnh, cảnh tượng náo nhiệt.
Tháng tư, toàn cầu bước vào mùa hè, Tây Bắc cũng không ngoại lệ, thời tiết trở nên nóng bức.
Lúc này, bọn Lâu Linh sắp bước vào sa mạc.
Sau khi vào sa mạc, họ lại bắt đầu bôn ba, ban ngày ngồi trên xe Jeep tìm kiếm thực vật biến dị, ban đêm vào trong nhà xe ngủ, vẩy phấn hoa xung quanh xua đuổi thú biến dị, sau đó để dây mây biến dị canh gác là có thể ngủ ngon.
Hoàng hôn hôm đó, mặt trời ngả về phía tây, Lâu Linh ngồi trên xe, nhìn cảnh sa mạc ngoài cửa sổ, nhớ tới bài thơ:
Đại mạc cô yên trực
Trường hà lạc nhật viên
Trích trong bài thơ “Sứ chí tái thượng” của Vương Duy.
Dịch nghĩa:
Tại Phong hoả đài đốt một cột khói, bốc thẳng lên trời cao trên sa mạc rộng lớn.
Con sông Hoàng Hà uốn khúc quanh co, càng làm nổi bật ánh chiều tà đỏ như máu.
Bản dịch trong Hồng Lâu Mộng:
Bãi rộng khói đùn làn thẳng tắp,
Sông dài ác xế mặt tròn vành.
Tận thế bùng nổ mà như không có gì thay đổi, thậm chí bởi vì sa mạc hoang vắng, hiếm thấy zombie khiến khung cảnh càng bình thản, yên tĩnh.
Xe chạy đến trước một cồn cát cản gió thì dừng lại, sau khi hai người xuống xe, Lâu Điện lấy nhà xe ra, đêm nay họ nghỉ ngơi ở đây.
Có lẽ Lâu Điện làm nhà xe trước tận thế, hơn nữa còn là hàng ngoại nhập, nghiễm nhiên bên trong có một căn hộ, tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều đầy đủ, chuẩn bị cho cả chuyến du lịch.
Thúc đẩy một gốc cây thực vật biến dị, Lâu Linh muốn lau sạch cát bụi trên mặt, vào phòng trên xe, đi thẳng vào toilet rửa mặt thì ngửi thấy mùi vị của món ăn gia đình, bụng bắt đầu kêu ùng ục.
Hình như hôm nay có thịt bò hầm, còn có sườn kho…!Ực, ứa nước miếng rồi.
Lâu Linh khẩn cấp chạy đến phòng bếp nhỏ thì thấy Lâu Điện đang bận rộn, ngửi thấy mùi trong không khí, trong lòng cô toát lên một niềm hạnh phúc: Có một người bạn trai biết nấu nướng thật sự quá hạnh phúc, chỉ cần rửa tay chờ ăn thật tốt.
Những lúc chỉ có hai người, Lâu Điện hào hứng nấu các món ngon cho cô, giống như muốn tóm gọn dạ dày của cô để cô không thể rời khỏi anh.
Nhưng khi có người khác, anh sẽ không thích vào bếp, dáng vẻ cao quý, lạnh lùng ngồi đó chờ ăn.
Lâu Điện quay đầu liếc nhìn cô một cái, mặt mày nhu hòa, thò người ra hôn lên môi cô một cái, nói: “Lau bát đũa đi, nghỉ một lúc là ăn được.” Lâu Linh ngoan ngoãn lấy bát đũa trong tủ ra lau, dọn lên bàn rồi ngồi vào bàn chờ ăn.
Sau khi ăn cơm tối xong, bởi vì ăn rất no, hai người không thiếu được tiết mục xuống xe tản bộ trong sa mạc tiêu thực, thuận tiện vận chuyển cho cây thường xuân thêm một lần dị năng.
Liên tục nhận hai lần dị năng, cây thường xuân tươi tốt, cành lá của chúng bao trùm nhà xe ngoại trừ cửa ra vào.
Từ xa nhìn lại, giống như một con quái vật khổng lồ màu xanh.
“Anh, hình như mình không gặp xương rồng to lớn, ngay cả thực vật biến dị cũng hiếm thấy, có phải đi nhầm rồi không?” Lâu Linh sốt ruột hỏi, trừ thú biến dị, bọn họ chưa gặp thực vật biến dị khác.
“Không, có thể là chúng ta chưa đi đúng đường.” Lâu Điện nhàn nhã, hoàn toàn không đặt trong lòng.
Nếu không phải bây giờ là tận thế, Lâu Linh hoài nghi anh đang đi du lịch với mình, đi tuần trăng mật trước.
Tản bộ xong, trên người toàn cát, thời tiết cũng nóng, hạt cát trộn lẫn với mồ hôi rất khó chịu.
Quay về nhà xe, Lâu Linh lập tức về tắm nước ấm.
Ban đầu tắm rửa cô còn lo lắng cứ lãng phí như vậy, sợ thiếu nước dùng.
Hiện tại ở sa mạc, chẳng nhìn thấy ốc đảo, càng không cần nói đến nước, hơn nữa cho dù nhìn thấy nước, họ cũng sợ có bệnh độc không dám dùng.
Khi cả hai đều tắm qua, Lâu Linh nói lo lắng của mình cho anh biết, sau đó bị anh đè lên giường cắn một lúc, rất đại gia nói: “Không cần lo lắng, em lãng phí cũng không sao.”
Anh trai hào phóng làm cho lo lắng của Lâu Linh giảm xuống, tuy rằng trong lòng có phần hoài nghi, nhưng căn cứ vào tín nhiệm dành cho anh, cô ném vấn đề đó ra sau đầu.
Dưới sự trêu chọc của anh, họ quấn quýt lấy nhau lăn trên giường, hơn nữa bởi vì không cần lo lắng chuyện mang thai, mỗi lần anh đều dùng sức mà làm đến cùng, rất mạnh mẽ.
Ngày hôm sau, hai người thong thả đi tiếp.
Có thể do Lâu Linh lải nhải nhiều, buổi chiều hôm nay, rốt cục bọn họ trông thấy một ốc đảo, hơn nữa có rất nhiều thực vật sa mạc, mọc vô cùng tươi tốt, còn xanh tốt hơn cả trước tận thế.
——————
Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Tìm kiếm thực vật biến dị!
Mục tiêu của Lâu Điện: Cố gắng lăn lộn trên giường!!