Đọc truyện Trùng Sinh Mạnh Nhất Cung Phi – Chương 10: Thà chết
Ngân Hồng đi tới cửa tẩm điện, liền nghe một trận tiếng khóc.
Da đầu nàng tê rần, lảo đảo liền hướng trong phòng đi, cửa chưa cấm túc , Ngân Hồng xông vào trong mắt chính là trên giường phiêu đãng một thi thể!
Khuôn mặt thi thể tuy rằng bị thay đổi hoàn toàn, tuy nhiên không trở ngại Ngân Hồng nhận thi thể này chính là Ninh phi!
Trên mặt đất quỳ hai người tiểu cung nữ, đứt quãng nức nở, tiếng khóc mới vừa nãy nhất định là đến từ các nàng.
Không nói đến những tiểu nhân, chỉ nói các đại cung nữ, quản đốc thái giám cũng không biết đi đâu rồi, Ninh phi mặc dù đối với kẻ dưới không được xem như hảo, nhưng… ít nhất … Còn hơn Táp tần kia rất nhiều, hôm nay Ninh phi thi cốt chưa lạnh, cũng đã cây đổ bầy khỉ tan, trong cung đạo lí đối nhân xử thế thật lương bạc.
Ngân Hồng nhìn thoáng qua thi thể Ninh phi, liền rúc đầu về không dám nhìn nữa, nàng thập phần sợ hãi, từ đối Ninh phi lo lắng, đã trong nháy mắt đối với tánh mạng chính mình lo ngại.
Nương nương đã chết, hoàng đế sẽ xử trí nàng như thế nào?
Nàng không ngừng run rẩy, nàng vốn tưởng rằng đến hầu hạ Ninh phi có thể an ổn sống đến lúc được xuất cung. . . Nhưng bây giờ thế nào biến thành như vậy. . .
“Ngươi rốt cục đã trở về!” Nói chuyện là Sơ Lam cô cô bên cạnh hoàng hậu, nàng lĩnh mệnh lệnh hoàng hậu, ở trong cung các nơi tìm Ngân Hồng một đêm đều không tìm được người, không nghĩ tới nàng hiện nay tự trở về.
Ngân Hồng thấy nàng vừa kinh vừa sợ, “Sơ cô cô, tìm ta có việc gì. . .”
Sơ Lam biết nàng là biết rõ còn hỏi, cũng không nhiều lời, buông tiếng thở dài, “Đi thôi —— đi với ta đến gặp Hoàng hậu nương nương.”
Ngân Hồng ngủ bên ngoài trời lạnh một đêm, bị không ít hàn, nghe câu này, cũng không nói gì đi theo, chỉ quay đầu lại nhìn Ninh phi một chút, thấy nàng tử trạng bi thảm, Ngân Hồng đúng là sợ đến trước mắt tối sầm, té xỉu đi.
.
Sáng sớm, Vũ Châu các.
Miên Kỳ vì rèn đúc lực cánh tay, cầm một đồ chơi lúc lắc ở hành lang trên đẩu chơi.
Tinh Ngọc mới từ bên ngoài trở về, lướt nhẹ vòng qua hai người cung nữ chạy vội tới trước mặt Miên Kỳ, “Nương nương, Ninh phi hoăng ( mất )!”
Miên Kỳ mặc dù đã sớm biết, đột nhiên nghe được tin tức này cũng không lấy làm kinh hãi, nhưng đồ chơi trên tay lúc lắc trong nháy mắt bay mất.
Lần trước ở Ý Hiên điện , Ninh phi cũng coi như vì nàng châm chọc Táp tần, theo lý nàng nên ngay mặt hướng nàng ta cảm kích, nhưng thân phận nàng thấp, không nên lên tiếng, thứ hai nàng biết được số phận Ninh phi, nàng ở trên điện diệt uy phong Táp tần, mâu thuẫn Táp tần cùng Ninh phi thăng cấp, xuất phát từ tự bảo vệ mình, Miên Kỳ không muốn cuốn vào phân tranh của hai người họ, nên mới không có tiếp cận Ninh phi.
Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, hậu cung biến đổi liên tục, Ninh phi từ đầu đến cuối có thể bảo trì mình, cũng không xu viêm cẩu thả từ, cũng xem như người có bản lĩnh đáng nể.
“Tinh Ngọc, lặng lẽ thay ta chuẩn bị một ít đèn nhang, lại điệp trên dưới một trăm cái chỉ nguyên bảo, sau bữa tối ta nghĩ tế điện Ninh phi.” Miên Kỳ nhìn xa xa nơi ở của Ninh phi mờ mờ nắng sớm, buồn nhuộm song má, nàng không đơn thuần là vì Ninh phi mà thương cảm, nàng càng thán trong cung nữ tử mệnh số bấp bênh, một khi vô ý rất khả năng nhìn không thấy ngày mai.
“Tinh Ngọc, ngươi có nghe nói Ninh phi chết như thế nào?”
“Cụ thể nô tỳ cũng không biết, chỉ là nghe người ta nói, đêm qua dạ yến xong, hoàng hậu cùng các nương nương khác đều hồi cung, hoàng thượng chỉ lệnh Táp tần nương nương lưu lại bồi ngài đi dạo Thấm Tuyết viên tỉnh rượu, trong lúc đi dạo cũng không biết xảy ra chuyện gì, hoàng thượng lại đột nhiên ban cho Ninh phi nương nương cái chết. . .”
Hoàng đế cùng Táp tần đi dạo, cuối cùng, lại đâm chết Ninh phi?
Miên Kỳ cười khổ phán đoán, nếu Táp tần ở đây, chuyện này nhiều ít cùng nàng không thoát khỏi liên quan.
Ninh phi ở trong cung thân phận hiển quý, nàng được ban chết, trong cung lại không một người rõ ràng nguyên nhân cái chết của nàng, như vậy nghái là cấp trên cố ý đè nặng tin tức giữ kín không nói ra, làm như vậy lẽ nào hoàng đế đang bảo vệ Táp tần?
Không bình thường, Táp tần nếu nghĩ diệt trừ Ninh phi, vì sao còn phải đáp ứng hoàng đế dạo chơi?
Miên Kỳ tuy rằng không rõ ràng lắm chân tướng sự kiện, nhưng từ lời nói Tinh Ngọc mà phán đoán, hoàng đế là nổi cơn thịnh nộ, tất nhiên là phát sinh ở lúc Táp tần cùng hoàng đế đi dạo, Táp tần nếu muốn mượn cơ hội diệt trừ Ninh phi, chuyện xảy ra ắt sẽ bị nghi ngờ, cái này cũng thật không hợp tình lý!
Nhưng mà nàng nghĩ như thế nào đi nữa cũng là phỏng đoán cá nhân.
Miên Kỳ nhớ kỹ bên người Ninh phi có Ngân Hồng thập phần tận tâm, nếu ngày sau cơ duyên xảo hợp có thể gặp gỡ nàng, nàng hỏi một chút Ngân Hồng cũng được, mình ở đây đoán mò cũng không được ích gì.
Dừng tâm tư, Miên Kỳ vẫy lui Tinh Ngọc, nhặt lên đồ chơi lúc lắc lần thứ hai, chỉ là lúc này phát ra “Ù ù ——” thanh âm chẳng biết tại sao còn hơn trước nhiều vài phần khổ sáp.
.
Cùng lúc này, Sảng Tê cung.
Tử Ngọc cùng Tiểu Tín Tử quỳ gối trong chính điện Sảng Tê cung, Tử Ngọc hoàn hảo, chỉ là cúi đầu không dám ngẩng lên, Tiểu Tín Tử thì đã toàn thân không ngừng run rẩy.
Táp tần ngồi ở trước mặt bọn họ, cầm trong tay một đồ sứ trắng năm biện trà trản, muốn uống không uống, một bộ đắn đo nhìn bộ dáng của bọn họ, “Nói! Các ngươi là người của thái hậu ?”
Tử Ngọc một câu không nói, vẫn câm lặng, hầu hạ Táp tần nương nương hơn một năm, nương nương gặp phải trắc trở, nàng lúc nào không phải là hiến kế lại hiến kế? Nàng chân thành như vậy, lại vẫn bị Táp tần hoài nghi nàng là người của thái hậu . . .
Tiểu Tín Tử lại là liên tục dập đầu, khóc sướt mướt, “Nương nương minh giám, nô tài chưa từng có gặp qua thái hậu a, nô tài vừa mới vào cung nửa năm, ngay cả hoàng thượng còn chưa thấy qua!”
Táp tần nghĩ cũng phải, cung thất bên trong cung nàng người nào không phải là ca ca của nàng điều tra rõ tổ tông mười tám đời mới đưa vào, Tử Ngọc là như vậy, Tiểu Tín Tử cũng là, nhưng mà khó bảo toàn các nàng tiến cung sau không bị thái hậu thu mua.
“Nương nương.” Tử Ngọc ngẩng đầu lên, “Mặc kệ ngài tin hay không, ta và Tiểu Tín Tử đích thật là đem Ngân Hồng đánh ngất xỉu, chỉ đánh Ninh phi một hồi vì nương nương hết giận rồi rời đi, về phần chuyện khác không có nương nương ân chuẩn cho phép, các nô tài nào dám làm khác. . . Tử Ngọc dám thề với trời. . .”
“Được rồi ——” Táp tần vung khăn tay, cười khẽ, “Con hát hát hí khúc, trấn ngày chẳng biết phát nhiều ít thề, lại có kia một hồi ứng nghiệm quá? Ta xem lão thiên gia cũng nhận không ra các ngươi đây là diễn kịch hay là thật lòng.”
Tử Ngọc nghe xong Táp tần nói, tâm dần dần lạnh, cúi đầu cắn môi không nói thêm nữa.
“Các ngươi là ca ca ta chọn người tới, ta vốn nên tin tưởng các ngươi, chỉ là. . . Việc này thực sự kỳ hoặc.” Nói đến chuyện trên, Táp tần lại rất muốn hỏi ý kiến Tử Ngọc, bất đắc dĩ bản thân vừa châm chọc nàng, lúc này nàng thực sự là mất mặt mặt mũi để cho nàng nói.
Tử Ngọc không phải là kẻ ngu đần, thấy Táp tần rõ ràng không có sinh bệnh, nhưng ngay ho khan vài tiếng, nàng tâm tư vừa chuyển, biết được Táp tần là muốn bản thân giúp nàng phân tích tình thế.
Ở trong lòng đem Táp tần phỉ nhổ một lần, Tử Ngọc rốt cục vẫn phải mở miệng.
Nàng một nhà là được ca ca Táp tần tướng quân Địch Thiên Ứng cứu, nàng ở tại chỗ này cũng là vì báo đáp đại ân, Địch tướng quân cũng không phải là vì Táp tần.
“Nương nương, nô tỳ nghĩ chuyện này. . .” Tử Ngọc cố ý dừng lại, coi như đang trưng cầu ý kiến Táp tần xem mình có thể nói tiếp hay không, kỳ thực nàng là không cam lòng, muốn cho Táp tần minh bạch mở miệng mời nàng nói.
“Ngươi. . . Ấp úng làm cái gì, còn không mau nói!” Táp tần vẫn là không cócái sắc mặt tốt.
Tử Ngọc có chút thất vọng, bất quá vẫn bất đắc dĩ mở miệng, “Nô tỳ cùng Tiểu Tín Tử lúc rời đi, Ngân Hồng cùng Ninh phi đều đã hôn mê, mà trong tiệc rượu Tín Đô Vương điện hạ vẫn đối với Ninh phi có nhiều quan tâm, nói vậy đã sớm tưởng âu yếm. Nô tỳ sau khi rời đi, Tín Đô vương nhất định là tỉnh rượu, hắn phát hiện Ninh phi, lúc này mới đem nàng ôm trở về đi làm chuyện cẩu thả như vậy. . . Nương nương lại vừa vặn cùng hoàng thượng đi đến.”
” Chiếu ngươi nói như vậy, hoàng thượng cho Tín Đô vương một kiếm, tuyệt không oan uổng?”
Tử Ngọc cười nói, “Ngày ấy trong các phi tần đi dự tiệc không ai có cùng Ninh phi kết thù, vậy ai còn sẽ cho người đem Ninh phi ôm đến trên giường Tín Đô vương? Rõ ràng là Tín Đô vương thấy sắc nảy lòng tham liền. . .”
Táp tần vỗ tay quát to một tiếng, “Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy, vậy làm sao hoàng thượng ngày hôm qua sau khi phát hiện Ninh phi cùng Tín Đô vương gian tình, đối với ta như vậy bất hảo?” Kiến nghị đi điện trong nghỉ ngơi vốn là Táp tần muốn thừa sủng vô ý nói lên, lúc chuyện xảy ra, hoàng đế đối với nàng thái độ bất hữu thiện, khiến Táp tần thập phần lo lắng hoàng đế nghĩ nàng là cố ý dẫn hắn đi vào trong đó.
“Nương nương quá lo, lúc hoàng thượng ở nổi nóng, Thanh An công công thường ngày hoàng thượng coi trọng đi tới muốn ngăn cản hoàng thượng, hoàng thượng cũng không đem hắn lực mạnh bỏ qua rồi?”
Tử Ngọc minh bạch, khả năng chân chính sự thực không phải là mình nói như vậy, nhưng nói như vậy… ít nhất … Có thể nhanh nhất trấn an Táp tần tâm tình, nàng gây nữa xuống phía dưới, các nàng sống thế nào đây?
Táp tần vừa nghĩ cũng không có sai, khi đó hoàng đế đang nổi nóng, nàng hy vọng hắn đối với nàng hòa hảo dĩ nhiên là không thể nào.
Lại hỏi vài câu, mí mắt Táp tần càng ngày càng nặng, đêm qua nàng một đêm cũng ngủ không ngon, hiện rốt cục mệt nhọc, Tử Ngọc đỡ Táp tần đi tẩm điện nghỉ ngơi, Tiểu Tín Tử lui ra không nói.
.
Trong hoàng cung hỉ nói huyên thuyên người , chỉ biết tin tức là Ninh phi được ban chết, ngoại trừ lúc đó người ở tại tràng bên ngoài, lại không người nào biết Tín Đô Vương Lục Huân cũng đã chết.
Mấy tháng sau,tước vị Tín Đô vương được trao cho nhi tử còn ở tã lót của Lục Huân Lục Dần kế thừa, tân vương tuổi nhỏ, không ra hồn, Tín Đô vương phủ công việc toàn bộ giao Vương phi Cao thị quản lý.
Chuyện Lục Huân bị hoàng đế giết yên tĩnh lại, toàn bộ Tín Đô vương hình như cái gì đều không phát sinh, cũng không có truy cầu việc này. Ai biết một năm sau, Tín Đô vương phủ đột nhiên giơ lên phản kỳ, bọn họ liệt kê Cảnh Long đế Tôn Khắc mười hạng tội danh, trong đó liền bao quát giết cha giết huynh một cái tội lớn!
Hoàng đế tự nhiên cũng không phải ngồi không, lấy “Diệt phiên kẻ trộm” làm lý do, mệnh quân đội từ lâu bí mật đóng quân ở Đại Kỳ phía tây chỉ huy tây hạ, ba tháng sau, cơ hồ là không cần tốn nhiều sức lực thu phục thế lực Tín Đô Vương sở hạt ba châu.
Nhưng mà những thứ này đều là nói sau, lúc này hoàng đế đang ở nghiêm gia điều tra việc Ninh phi cùng Tín Đô vương.
Hoàng đế tuyệt không hối hận giết chết Lục Huân loại này kiêng rượu đi điên phôi, vừa mới hoàng hậu cấp bách tới Vạn Kiền cung, báo cho hắn tin tức Ninh phi đã tự sát, hoàng đế chỉ cảm thấy ngực muộn đau.
“Không phải là cho ngươi vẫn nhìn nàng? Sao lại tự sát ?”
Hoàng hậu thần sắc toát ra tự trách, “Thái hậu sáng nay phái người nói thân thể không khỏe, cấp nô tì đi Đức Khánh cung, nô tì xem Ninh phi muội muội tuy rằng nãy giờ không nói gì, nhưng cũng không có cái gì kịch liệt đích tình tự, nô tì cho người xem thật kỹ nàng rồi rời đi, ai biết nô tì vừa đi, ý chỉ thái hậu nương nương đã đến, cho. . .”
“Ban thưởng cái gì? Dịch Thu ngươi nói thẳng!” Sắc mặt hoàng đế lạnh lùng.
“Thái hậu cho Ninh phi ba thước bạch lăng, tính tình muội muội thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, mắt thấy không vì hoàng thượng thủ được trinh tiết, liền. . .” Giọng nói hoàng hậu thấp chìm xuống, không biết có phải hay không khóc.
“Hoang đường!” Hoàng đế nện một quyền ở trên tháp.