Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh

Chương 83: Phiên Ngoại 8 520- Sinh Nhật Tư Đồ Tư Viễn


Đọc truyện Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh – Chương 83: Phiên Ngoại 8 520- Sinh Nhật Tư Đồ Tư Viễn


Tư Đồ Tư Viễn rất chán nản, bởi vì hôm nay là sinh nhật gã mà nhóm bạn bè bằng hữu không một ai nhớ tới.

Nghĩ đến chuyện đã xảy ra ba phút trước, Tư Đồ Tư Viễn không khỏi nổi cáu: “Mấy người coi thường tôi quá mà!”
Gã thực sự tức giận.

Ba phút trước, Tư Đồ Tư Viễn gọi điện cho Hắc Phong.

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi muốn được nghỉ phép.”
“Hôm nay không được.

Ngày mai tôi sẽ cho cậu nghỉ hai ngày.

Hôm nay là năm 520, tôi và Lam Thanh có việc rồi, cậu có thể tìm đến Nam Mạc hỏi xem.”
Hắc Phong thẳng thắn từ chối, Hắc Phong đã những năm gần đây đối với chuyện này rất thuận lợi.

Hai phút trước, Tư Đồ Tư Viễn gọi cho Cung Nam Mạc.

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, ra ngoài vui chơi một chút đi.” “Không phải hôm nay, hôm nay là 520.

Tôi có hẹn với Hà Thanh để ăn mừng, ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ ăn mừng với cậu.”
Một phút sau, Tư Đồ Tư Viễn gọi cho Tả Khuynh Huyễn..

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, cậu…”
“Ai da, không có việc gì thì cúp máy nha, hôm nay là 520, hôm nay tôi bận…” Một tiếng thở hổn hển truyền đến từ đầu dây bên kia…!
Tư Đồ Tư Viễn tức giận: “Mẹ nó, bạn bè của quái gì vậy? Mẹ nó, bạn bè vậy coi mà được à.”
520, 520, 520, 520 là cái quái gì vậy?
Internet, Baidu, tìm kiếm.

5 đồng âm với tôi,

2 đồng âm yêu,
0 đồng âm bạn.

520 = Tôi yêu bạn.

…!
I love you, 520.

520, anh yêu em.

Mẹ nó, tôi là một người đàn ông cô đơn, ai sẽ yêu tôi đây?
Tư Đồ Tư Viễn tức nghiến răng, thằng khốn nạn nào nghĩ ra cái ngày điên khùng thế này hả? 520 rõ ràng là sinh nhật của gã, nhưng bây giờ thì tốt rồi, gã là người cần được yêu thương nhất, nhưng giờ lại là một kẻ cô đơn.

Nó thực sự là: bước vào một căn phòng có 4 bức tường, nhìn trần nhà, ngó sàn nhà, phòng khách vắng tanh, nhà bếp lạnh lẽo, không một lời đáp lại và không một ai lắng nghe bản thân nói chuyện.

Ôi xót xa, đau đớn, hận thù, uất hận, sao có thể khốn nạn như thế được.

Trong khi đó ở dưới nhà Tư Đồ Tư Viễn.

Hắc Phong ôm lấy Kỉ Lam Thanh, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của người yêu, nhẹ nhàng đáp lại: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Hắc Phong cảm thấy bất đắc dĩ vì bị đối xử như búp bê sứ trong nhiều năm qua.

Cung Nam Mạc dựa vào Hà Thanh: “Em nói xem Tư Đồ Tư Viễn giờ đang làm cái gì?”
Hà Thanh trầm tư một lúc rất nghiêm túc nói: “Nổi bão!”
Sở Dịch Thiên trừng mắt nhìn Tả Khuynh Huyễn, nghĩ tới việc người này vừa mới đè mình dưới thân, sau đó còn truyền đến giọng rên đầy xấu hổ trên điện thoại, anh quyết định để Tả Khuynh Huyễn tối nay ngủ trên sô pha
Tả Khuynh Huyễn vẻ mặt chua xót cầu xin: “Bảo bối, anh sai rồi.”
Sở Dịch Thiên lạnh lùng khịt mũi, “Xin lỗi thì cũng đã muộn!”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tư Đồ Tư Viễn nghiến răng: “Thật không có mắt mà, đừng đến quấy rầy ông nội đây nữa! ”
Mặc dù nói như vậy, Tư Đồ Tư Viễn vẫn đi ra mở cửa, có lẽ đó chỉ là cái bánh sinh nhật mà gã đã đặt trước đó.


Những người khác không nhớ sinh nhật của gã, chẳng lẽ gã không được tự mình tổ chức sinh nhật sao?
Cánh cửa mở ra.

Hắc Phong ôm Kỉ Lam Thanh, còn Kỉ Lam Thanh cầm chiếc bánh sinh nhật trong tay.

Hà Thanh dựa vào Cung Nam Mạc, người đang cầm trên tay một chai rượu vang đỏ.

Sở Dịch Thiên nhìn chằm chằm Tả Khuynh Huyễn, Tả Khuynh Huyễn mang theo hai túi thức ăn
Không đợi Tư Đồ Tư Viễn phản ứng, họ trực tiếp xông vào.

“Tôi kiệt sức rồi, ai nấu cơm đi, tôi đây đi nghỉ ngơi một lát, cục cưng mau xoa cho anh.”
“Bảo bối, để rượu đỏ ở đây tí uống nè.”
“Anh yêu, có mệt không, nằm trên đùi em nghỉ ngơi một chút đi…!”
Tư Đồ Tư Viễn nhìn sáu người và cuối cùng thốt ra:” Ah…!ah…!ah!!! ”
Điện thoại ngược cẩu độc thân còn bây giờ là hiện thực ngược cẩu độc thân hả?
Sáu người cùng nhau nhìn về phía Tư Đồ Tư Viễn: “Cậu kêu cái gì, còn không mau đi nấu cơm…”
Tư Đồ Tư Viễn nhận mệnh nấu nướng, xoang nồi kêu loảng xoảng.

Trong phòng khách, Cung Nam Mạc lấy trong túi ra một bộ bài poker: “Dù sao cũng không có việc gì, chúng ta đến làm vài ván đi?”
“Được thôi.” Tả Khuynh Huyễn đồng ý.

“Đánh bài ăn tiền đi!” Hà Thanh cười nhướng mày.

“Thế thì 1 vạn 1 ván, đừng chơi quá lớn, chơi tính ù cho vui”, Hắc Phong đưa ra ý kiến.

Hắc Phong ngồi phía sau Kỉ Lam Thanh, nhìn bài trong tay người yêu.

“Thế nào?” Kỉ Lam Thanh hỏi.


Hắc Phong khẽ cười, hôn lên khóe miệng Kỉ Lam Thanh, tự tin tuyên bố: “Thắng rồi!”
Tả Khuynh Huyễn ngồi sau Sở Dịch Thiên đánh bài nói: “Em yêu, nếu đánh thắng, tối nay anh có thể không ngủ trên ghế sô pha không? ”
Sở Dịch Thiên trợn mắt: “Trước tiên thắng trước đã! ”
Cung Nam Mạc nằm trên vai Hà Thanh nhìn quân bài trong tay người yêu, xua tay: “Bảo bối nếu thắng bọn họ, anh sẽ để cho em ở mặt trên…cỡi.” Hà Thanh lắc lắc vai: “Biến!”
Còn nơi nào đó trong nhà bếp, người nào đó đang vật lộn với đống đồ ăn.

“Một đến năm!” Kỉ Lam Thanh ra bài.

“Một cặp bảy!” Tả Khuynh Huyễn theo sát.

“Một ăn mười!” Hà Thanh cũng không hề tỏ ra yếu thế.

Sau đó sáu người và mười hai con mắt cùng nhau chơi bài không quan tâm đến chuyện khác
“Tư Đồ Tư Viễn, anh có muốn chơi không?” Kỉ Lam Thanh hỏi.

“Tư Đồ Tư Viễn, cậu không muốn chơi phải không?” Tả Khuynh Huyễn nhướng mày.

“Tư Đồ Tư Viễn không nói là đồng ý rồi đó.” Hà Thanh gật đầu.

“Đừng nói nữa chơi tiếp đi, tôi tiếp đôi!” Kỉ Lam Thanh tiếp tục ván bài.

Sau một hồi đánh bài, Tả Khuynh Huyễn nói với Tư Đồ Tư Viễn đang nhận mệnh nấu ăn: “Này, cậu thua và nợ chúng tôi mỗi người 10.000 tệ.

Nhớ trả lại nhé.”
Tư Đồ Tư Viễn cắn răng bỏ nhiều hơn một thìa muối.

Tiếp vòng nữa, Kỉ Lam Thanh hét lên: “Anh Tư Đồ Tư Viễn, nợ 20.000 nhân dân tệ, anh có muốn đến ngân hàng rút tiền trước không.”
Tư Đồ Tư Viễn cắn răng bỏ thêm ớt bột vào.

Sau ba hiệp, Sở Dịch Thiên cười: “Đúng rồi, lần này nợ mỗi người 60 vạn nha.”
Tư Đồ Tư Viễn vô tình làm rơi nước vào chảo dầu nóng, khiến cho nó kêu tanh tách.

…!

Cuối cùng, Tư Đồ Tư Viễn bưng thức ăn lên bàn và giận dữ nhìn chằm chằm vào đám người đang chọc tức gã.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Tả Khuynh Huyễn đưa bài cho Sở Dịch Thiên, sau đó đi ra mở cửa.

“Bác Trương, rốt cuộc bác cũng đến, bọn cháu sắp chết đói rồi.” Bác Trương vào cửa sau đó kêu mọi người đem thức ăn lên bàn.

“Tới ăn nhanh lên, sau khi ăn xong lại tiếp tục đánh”
Sở Dịch Thiên kêu lên, mọi người nhanh chân chạy đến bàn ăn.

Tư Đồ Tư Viễn nhìn vào bàn đầy thức ăn, sau đó nhìn hiện trường khủng khiếp trong nhà bếp, dứt khoát chạy về phía bàn ăn.

Còn cóTả Khuynh Huyễn rót rượu vang cho mọi người.

“Tư Đồ Tư Viễn, chúc mừng sinh nhật anh!”
“Chúc mừng sinh nhật, Tư Đồ Tư Viễn!”
“Chúc mừng sinh nhật, anh Tư Đồ Tư Viễn!”
…!
“Chà, Tư Đồ Tư Viễn, cậu muốn trải qua sinh nhật năm sau như thế nào?”
“Nếu cậu tìm được một nửa của đời cậu trước sinh nhật năm tới, chúng tôi sẽ nấu cho cậu ăn và chúc mừng cho cậu.”
Nếu không, chúng ta hãy tiếp tục với như hiện tại, nhưng Bác Trương sẽ không làm thức ăn nữa đúng không Bắc Trương?, được hỏi, bác Trương gật đầu mỉm cười.

Nhìn thấy những đứa trẻ đều có người yêu thương khiến Bác Trương rất vui, cảm thấy bản thân như trẻ ra 20 tuổi.

“Các cậu chờ đó, tôi nhất định sẽ báo thù.” Tư Đồ Tư Viễn thề.

Điều gì sẽ xảy ra đây? Chúng ta cứ đợi xem.

P.S: Cuối cùng cũng đã hoàn rồi nè.

Cảm ơn mọi người ủng hộ nhé
Nếu tình hình ko còn căng thẳng mình sẽ tiếp tục bộ mới: Motip thụ truy công, công rất lí trí tới gần cuối mới chấp thuận thụ.

Mình định edit bộ Phong Tình Ấm Áp của Đồng Gia Tiểu Mặc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.