Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi

Chương 59


Đọc truyện Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi – Chương 59

Editor: Phinny

Đột nhiên xuất cung tìm bệ hạ, Thẩm Cẩn Huyên không biết đã ngắm nhìn, vuốt ve cái yếm dành cho đứa bé chưa ra đời bao nhiêu lần để đưa ra được quyết định. như vậy, dù Lưu hoàng hậu muốn làm cái gì, cũng không thể đụng đến nàng. Đồng thời, nàng còn có thể trút đi nỗi khổ tương tư.

Hừ, nếu đúng như lời bệ hạ thì mỗi ngày hắn rất bận rộn ngay cả thời gian nhớ nhung nàng và đứa bé cũng không có, vậy nên nàng cần xuất hiện nhiều trước mặt hắn, để tránh cho hắn quên mất nàng.

Thẩm Cẩn Huyên nằm ở trên giường đoán mò trong chốc lát, lại nhớ tới tình hình thiên tai ở vùng cửa biển, bệ hạ tới nơi này cũng đã một tháng, ừ, tính cả lộ trình ít thì cũng nửa tháng, như thế nào mà ngày ngày đều bận rộn, mệt mỏi như vậy?

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng liền gọi Minh Yến đi vào.


“Một lát ngươi kêu Phương Vũ ra ngoài hỏi một chút, nơi này đang xảy ra chuyện gì”

Vì sao nàng cảm thấy thiên tai lần này đột nhiên tới rất không bình thường.

Thẩm Cẩn Huyên đở dậy nhẹ dàng, tay trái vô thức đặt lên trên bụng đã hơi nhô, vừa để Minh Yến dìu xuống giường, vừa căn dặn.

“Quận chúa, nô tì đã hiểu rồi, sau khi ngài rửa mặt xong nô tì đi ngay!”

Minh Yến tay chân lanh lẹ, nhanh chóng bắt đầu công việc, nàng không mang theo đai lưng, tới hầu hạ không chỉ có một mình Minh Yến, mà còn có nha hoàn nàng mới tìm được Vi Sở, tiểu cô nương cũng là người nhanh nhẹn rất được lòng chủ nhân, chỉ là bây giờ có đôi lúc đi lại vô thức, vẻ mặt buồn bã. D#ie,nd+anl-equ*ydo^n Mỗi lần như thế, Minh Yến đều nhanh nhẹn tiến lên làm trò, khiến cho mọi người cười vang.

Sau khi Thẩm Cẩn Huyên mặc xong y phục, cảm thấy nhàm chán, so trong cung còn phải nhàm chán hơn, dù gì cung đình cũng là một vở kịch, ngồi ở trong phòng cũng có thể nghe cung nữ thái giám nói chuyện phiếm, hiện tại, Thẩm Cẩn Huyên không tìm được một thú tiêu khiển nào hết, chỉ có thể ngồi ở hậu viện Phủ Dương tổng trấn buồn bực.

Minh Yến đi ra ngoài tìm Phương Vũ, Vi Sở lấy đồ ăn sáng cho nàng, hoàng đế bệ hạ luôn rời giường vào lúc trời tờ mờ sáng, đợi nàng tỉnh dậy, đầu giường cũng đã lạnh, đừng nói là nhìn thấy bóng người.


Không trách nàng tham ngủ, thật sự là bệ hạ trở về cũng muộn, ngàn dặm xa xôi tìm cách giải quyết thiên tai, không phải là vì nhìn hắn nhiều một chút, ở cùng hắn sao, lần này tốt hơn rồi, phải thức rất khuya mới có thể nhìn thấy hắn một chút.

Nghĩ đến bệ hạ nàng liền không tránh khỏi ưu sầu, Thẩm Cẩn Huyên cảm thấy không thoải mái, nàng nghĩ giúp hắn san sẻ cực nhọc, giúp nạn thiên tai nhưng điều này cũng không phải là chuyện đơn giản, phát lương thực, ngân lượng, xây nhà, chỉ tính toán sơ lược thôi thì đây cũng không phải chuyện nhỏ?

Quang cảnh thiên tai mà nàng thấy trên đường, cũng không còn như lúc Mục Diễm tới, nàng chỉ nhìn thấy là các nạn dân thiên tai sau khi được cứu giúp, xương cốt của những người bị chết đói đã được Mục Diễm cho người đi thu dọn, Thẩm Cẩn Huyên cũng không nhìn thấy, nàng chỉ muốn chạy thẳng tới Phố Thành, còn lòng dạ nào mà quan tâm đến các huyện.

Vùng này địa thế kỳ lạ, chỉ có trung tâm thành, cũng chính là Phố Thành được xây ở đất bằng phẳng nhô cao, còn lại rất nhiều huyện, thôn, đều rải rác ở chỗ các vùng trũng(thấp), nước bao xung quanh.

Sông dài lượn quanh, sông chảy qua nửa Kỳ quốc, nếu có chuyện xảy ra, dĩ nhiên là không được.

Mục Diễm vội dò xét thực địa, hắn thật sự rất lo lắng, tóc dài như muốn bạc màu, tại hai bờ sông, chờ mực nước dâng cao, hiển nhiên là bị ướt.


Tình hình thiên tai quá lớn, khó kiểm soát, hắn muốn từ nay về sau phải hoàn toàn diệt tận gốc, như vậy không phải di dân với quy mô lớn, chính là không thể nào lắp sông.

Đứng từ trên cao nhìn xuống, lòng sông rất rộng, hiện tại so bình thường còn rộng hơn, thôn trang bị chìm dưới nước đã không thấy nữa rồi, song lớn mịt mờ, đã lấy đi bao nhiêu mạng người? Một khi cành cây đã bị lệch, lá cây mới lên bị tàn phá là chuyện nhỏ, Mục Diễm xem xét, nhập thần.

Lương thực giúp người dân gặp thiên tai có độc,…..

Kẻ hạ độc cũng có thú vị, ở phần đáy túi lương vẽ loạn một chút, bắt được người bên trong đang nghiêm hình tra tấn, nếu là bình thường, Mục Diễm có lẽ sẽ không lập tức cho người ta lôi đi tra tấn, nói không chừng còn dùng kế sách nhẹ nhàng, hiện tại? D#ie”nd-anl


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.