Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi

Chương 41: Thương thảo (hai)


Đọc truyện Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi – Chương 41: Thương thảo (hai)

Editor: Lạc Du. 

Trầm Cẩn Huyên ngoan ngoãn đáp ứng, cười đến vui mừng: “Nữ nhi đều đã nhớ kỹ, sẽ phá lệ cẩn thận chú ý, mẫu thân yên tâm đi… Mẫu thân người thật tốt.” Tiếng nói ngọt ngào, ý tứ làm nũng mười phần.

Đoan vương phi chỉ cho là nữ nhi ngại bà càm ràm, tay vỗ vai nàng nói: “Tốt tốt, mẫu thân không ăn, ăn nhiều một chút, không đủ phòng bếp làm thêm.”

Bà thật không biết Trầm Cẩn Huyên là thật lòng cảm thán mẫu thân thật tốt, đối với nàng thật tốt, nàng càm thấy mẫu thần lảm nhảm mãi luôn dặn dò nhiều thật xinh đẹp, thật đúng với câu trêu ghẹo của Trầm tiểu vương gia làm nàng mỉm cười, để cho nàng sống lại giống như trong mộng không phải sự thật. 

Rũ mi mắt, Trầm Cẩn Huyên che dấu sự chua xót trong mắt.

Sau khi hai tỷ đệ ăn cơm xong, để cho Bích Chi vầ Tiểu Thúy hầu hạ súc miệng, một nhà bốn người ngồi chung một chỗ vui vẻ, Trầm Cẩn Huyên nóng lòng, lại không quên chuyện Mục Diễm nói với nàng, muốn hỏi một chút sau này phụ thân tính như thế nào, nhưng lại không tiện nói thẳng, liền uyển chuyển hỏi: “Phụ thân, chắc bệ hạ đã nói chuyện kia cho phụ thân rồi?”

Nhắc tới chuyện kia, chân mày của Đoan vương gần như là phản xạ có điều kiện nhíu lại, trầm thấp ừ một tiếng.

“Vậy…” Trầm Cẩn Huyên không biết tâm tư của phụ thân, xem ra con đường muốn ông lưu lại ở nước Kỳ không thuận lợi: “Người nghĩ như thế nào?”

Nàng biết về việc kia Viêm Thành chỉ tra được thích khách là người nước Ti, nhưng không điều tra triệt để được rốt cuộc người nào trong hoàng gia phái tới, phụ thân nàng chắc cũng không tín nhiệm lời nói của Viêm Thành.

Quả nhiên, Đoan vương cho lui hạ nhân xuống, lúc này mời trầm giọng nói: “Chuyện này không đơn giản, phụ thân cũng chưa nghĩ ra.” Ông mơ hồ suy đoán, trong lòng lại nghĩ đến người phái đi điều tra vẫn chưa trở về, chuyện này ông kiên quyết không muốn nghe lời một phía của Mục Diễm, còn phải chờ một chút.


Trầm Cẩn Huyên nhìn phản ứng của phụ thân nàng, lúc này đã cảm thấy khó làm, Trầm tiểu vương gia lại vào lúc này nói: “Nhi tử cho rằng, chuyện liên quan đến tính mạng cả nhà, phụ thân cần phải cẩn trọng cân nhắc, chuyện ám sát đã lòi đuôi, tất nhiên sẽ không bỏ qua.”

Hoặc là không làm, hoặc diệt cỏ tận gốc, đại khái là đế vương có phương pháp xử sự, nói chung, Trầm tiểu vương gia cho rằng Phó Dập sẽ không dễ dàng bỏ qua cho gia đình cậu, chỉ cần binh quyền của phụ thân cậu còn, người ủng hộ vẫn còn, danh vọng trong nhân dân vẫn cao như cũ, như vậy, y nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, hơn nữa, cậu là con trai, nếu Phó Dập giết không được Đoan vương, cũng nhất định sẽ giết nhi tử của Đoan vương.

Nghĩ đến đây, Trầm tiểu vương gia nhịn không được âm thầm cắn răng.

Cậu nghĩ như thế không phải không có đạo lý, có thể nói tương lai Trầm tiểu vương gia là một Đoan vương khác, này không đơn thuần là phương diện tướng mạo, mà là phương diện quyền lực.

Đoan vương không ngốc, sau chuyện này sẽ càng không ngốc, tương lai, ông sẽ vì bình an của nhi tử mà giao binh phù cho Trầm tiểu vương gia, tất nhiên ông muốn bảo vệ nhi tử của mình.

Như thế, ngược lại Đoan vương không phải người thứ nhất Phó Dập muốn diệt trừ, mà còn có Trầm tiểu vương gia, so với tuổi hơn bốn mươi của Đoan vương, Trầm tiểu vương gia chỉ mới mười sáu, có khả năng, càng thêm không thể lường trước được.

Đoan vương nghe Trầm tiểu vương gia nói, cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ gật đầu, ông mới nói: “Ba người không cần lo lắng, trong lòng ta các con mới là trọng yếu nhất, ta nhất định sẽ cân nhắc các con trước, chuyện này ta đã phái người đi thăm dò, chỉ còn chưa tra ra kết quả, thương thế của tiểu Hiên cần một đoạn thời gian điều dưỡng, cũng không vội, cũng không thể chỉ nghe theo một người, ba người nói có đúng hay không?”

Đối với thê tử nhi tử nhi nữ của ông, từ trước đến nay Đoan vương không nói nặng lời. 

Kỳ thực, lời nói của Trầm tiểu vương gia có một loại tác dụng đánh thức, lúc trước Đoan vương không nghĩ tới nhi tử của mình lại bị người khác tính toán, ngẫm lại, thật làm cho ông vừa nghĩ đã sợ.


Nói vậy, là khi còn bé Trầm tiểu vương gia bị bắt cóc một lần, cũng không đơn thuần là bắt cóc tống tiền, mục tiêu chính là mạng nhỏ của Trầm tiểu vương gia, may mà, lúc đó Đoan vương đuổi theo kẻ bắt cóc, cuối cùng thành công cứu được nhi tử của ông, ông chỉ nghĩ là cừu nhân tới báo thù, vẫn chưa nghĩ nhiều.

Mà bây giờ hồi tưởng lại, kết quả lại là khiến ông không rét mà run.

Này coi như là Đoan vương tỏ thái độ, Trầm Cẩn Huyên hơi yên lòng một chút, tán thưởng nhìn thoáng qua Trầm tiểu vương gia.

Trầm tiểu vương gia không biết tại sao được tán thưởng, nhưng vẫn ngạo nghễ giương cằm, chọc cho tỷ tỷ cậu nở nụ cười tươi sáng.

Chuyện này coi như đã thương lượng xong, cả nhà hàn huyên chống lát, vui sướng, dễ dàng, càng nhiều là trọng tâm câu chuyền là hài tử trong bụng Trầm Cẩn Huyên.

Đoan vương phi vừa nghĩ tới sau chín tháng có thể lên chức bà ngoại, liền cao hứng, bà chẳng biết lúc nào cầm ra một cái yếm nhỏ, đặt ở trước mặt Trầm Cẩn Huyên, vui vẻ nói: “Con thấy thích không?”

Biết được Trầm Cẩn Huyên có thai không phải là chuyện ngày một ngày hai, cái yếm tinh xảo xinh đẹp liền làm xong, tại trong tình huống hỗn loại xảy ra rất nhiều chuyện, bởi vậy có thể nói Đoang vương phi rất yêu ngoại nữ ngoại tôn chưa ra đời này.

Tiếp nhận cái yếm nhỏ, Trầm Cẩn Huyên nhìn kỹ, một tay nâng, một tay xoa xoa: “Mẫu thân, người làm lúc nào thế, tại sao lại không nhìn thấy, thật là đẹp, hài tử nhất định sẽ thích, chờ hài tử ra đời, chuyện thứ nhất là muốn cho hài tử mặc vào, người thấy như thế nào?” Nàng nói xong, giọng nói chứa tiếng khóc.


Miếng vải màu thuần đỏ, bên cạnh có một khe hở lộ ra sắc lụa, cái yếm nhỏ có dáng vẻ giống như một loại bình hoa, nhưng mà tính ra giống bình hoa nhất, viền vòng tròn. Mặt trên của cái yếm nhỏ dùng kim tuyến thêu một bông hoa, ở trên đỉnh viền đường cong bằng kim tuyến, vừa nhìn, nút thắt giống như là một đường cong, nút kết rõ ràng…Phía dưới dùng kim tuyến thêu bốn chữ: Cát tường như ý. Trong đó chữ “Cát” lớn nhất, “Ý” lớn thứ hai.

Là một chữ phứt tạp, nếu như thêu lớn, ngược lại khó coi.

Trầm Cẩn Huyên nhìn tỉ mỉ, nhìn theo một đường kim tuyến, ngón tay nàng chạm vào cái yếm nhỏ, chỉ cảm nhận được đường kim tuyến nhô ra, vải màu hồng trơn tru.

Đoan vương phi biết nhi nữ nhất định sẽ thích, lại không nghĩ nàng sẽ thích đến khóc như vậy.

Phản ứng của Trầm Cẩn Huyên, đúng như Đoan vương phi dự liệu, thấy nữ nhi thích, Đoan vương phi cũng cao hứng, ngôn ngữ trong lời nói nhẹ nhàng hơn, ý vui cũng càng đậm: “Con thích là tốt rồi, mẫu thân đều ngồi trong phòng con và đệ đệ con, vậy sao không có thời gian rảnh được, nhắc tới cũng là đúng dịp, mỗi lần mẫu thân thêu con đều ngủ.”

Vậy thật là đúng dịp, Trầm Cẩn Huyên nghĩ, trong lòng liền vui rạo rực, ngoài miệng cũng là giọng nói ngọt ngào: “Cảm ơn mẫu thân.”

Ngược lại Đoan vương không thể quan tâm phản ứng của Trầm Cẩn Huyên, ông chỉ nhìn phía nữ nhi và thê tử cười ôn nhu như nước, bà cười luôn thần kỳ, luôn xua tan lệ khí trong lòng ông, làm cho ông có một loại thân thiết, khiến cho sự quay cuồng giống như biển dữ của ông đều có thể dần dần bình tĩnh, đây chính là thê tử của ông, là thê tử kết tóc hai mươi năm của ông, cũng chỉ có mình bà.

“Tỷ tỷ cho rằng hài tử là con trai hay con gái?” Đối với phản ứng quá khích của Trầm Cẩn Huyên, Trầm tiểu vương gia chỉ xem là quà lần đầu rời nhà tỷ tỷ nhận được mà thôi, cũng không thèm để ý, nhưng trong lòng cũng lén lén đau lòng.

Trầm Cẩn Huyên phủ trên bụng vẫn chưa hiện rõ, cuối thấp đầu: “Ta cho rằng, là nam hay nữ đều là bảo bối.” Chợt nghĩ đến phụ hoàng của hài tử trong bụng, nàng liền nói tiếp: “Bệ hạ cũng nghĩ giống như vậy.”

“À?”  Trầm tiểu vương gia bị động tác của tỷ tỷ khiến trong lòng liền mềm mại, chỉ cảm thấy thần thái xoa bụng cùng đôi mắt mỉm cười, thấy thể nào cũng cực kỳ giống mẫu thân của hai tỷ đệ, quả nhiên là người làm mẫu thân, Trầm tiểu vương gia giơ lên khóe môi, cười có chút ôn nhu, lại có chút hư hỏng, cậu hỏi Trầm Cẩn Huyên: “Làm sao tỷ tỷ biết tỷ phu nghĩ gì?”

Ngụ ý là hài tử dù là nam hay nữ Trầm Cẩn Huyên chấp nhận, làm sao có thể nói Mục Diễm có chấp nhận hay không? 


Không chừng, Mục Diễm còn trọng nam khinh nữ nữa?

“Hừ.” Trầm Cẩn Huyên liết ngang Trầm tiểu vương gia một cái, trả lời chắc chắn: “Bởi vì ta biết!” Nàng nhìn khuôn mặt đệ đệ nở nụ cười, sắc mắt cũng tốt hơn. Biết thương thế của cậu rất nặng, thời khắc đều chịu khổ, liền nói: “Phụ thân, mẫu thân, con về phòng trước, để Minh Yến thu thập trước.”

“Tốt, chúng ta cũng đi ra ngoài với con, cho đệ đệ của con ngủ.” Đoan vương phi nói xong, Đoan vương đứng trước mặt Trầm tiểu vương gia, dùng tay đặt lên trán cậu, xát định độ nóng không cao, mới thẳng eo, ôn nhu nói: “Tiểu Hiên ngủ đi.”

Trầm tiểu vương gia cũng mệt, ừ một tiếng liền nhắm mắt, nghe lời ngủ.

Ba người đợi cậu ngủ mới đi ra ngoài, đi vài bước Đoan vương phi còn đỡ cánh tay của Trầm Cẩn Huyên, trái lại Đoan vương đi sau lưng hai người, chờ thê tử nữ nhi đẩy cửa vào phòng, ông vẫn đứng ở bên ngoài nói: “Hai người nói chuyện chút đi, ta đi thư phòng đọc sách.”

Mục Diễm làm việc kín đáo, trong đại viện ngay cả thư phòng cũng chuẩn bị, trong thư phòng sách không ít, tuy nói Đoan vương không thích đọc sách, nhưng có mấy quyển binh thư đúng khẩu vị của ông.

Hiện tại thê tử và nữ nhi muốn nói chuyên, ông cũng không nghĩ lại tiếp tục nói chuyện nữa, bởi vậy mới nói đi thư phòng đọc sách.

Trầm Cẩn Huyên và Đoan vương phi đâu còn sức để biết trong lòng ông nghĩ gì, không nói hai lời để Minh Yến khép của phòng lại ngăn cách với Đoan vương, hai người dắt nhau đi vào trong phòng.

“Minh Yến, cất cái này đi.” Trầm Cẩn Huyên ngồi vào bên giường đưa cái yếm cho Minh Yến, thấy Minh yến cất xong, nàng lại phân phó: “Đừng mang y phục mấy ngày trước mang tới, đều để lại ở đây, dọn dẹp một chút lấy một chút thuốc là được.” Sau khi hồi cung nàng không muốn để người khác biết mình bị thương, miễn cho có vài người bìa đặt. 

Minh Yến đáp ứng, tay chân lanh lẹ đi làm việc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.