Đọc truyện Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi – Chương 26: Gặp lại (Một)
Editor: Lạc Du.
Ngoài Kinh thành, trên con đường thôn dã, một chiếc xe ngựa đang chạy tới, xe ngựa được kéo bởi hai con ngựa cao lớn, thùng xe được trang hoàng đẹp đẽ sang trọng, ngồi bên trong là một vị phụ nhân có dung mạo xinh đẹp, nhưng sắc mặt của bà lại tiều tụy, tái nhợt, đôi mày thanh tú nhẹ chau lại, ánh mắt nhìn xa xăm tràn đầy lo lắng.
Phía trước xe ngựa, hơn ba mươi vị hộ vệ thời khắc cảnh giác, trước mặt, có hai nam nhân đều cưỡi hai con ngựa tốt, trong đó người nam nhân tuổi hơi lớn gương mặt ôn hòa, nếu nhìn kĩ thì ở đuôi lông mày sẽ nhìn thấy sự xơ xác tiều điều đầy lệ khí, mà bên cạnh ông là một người nam nhân trẻ hơn, tướng mạo cũng thuộc dạng tuấn tú, cùng với người nam nhân lớn tuổi kia có bảy tám phần tương tự.
Đi trong một thời gian dài, kinh thành xuất hiện ở tầm mắt của mọi người, trong buồng xe phụ nhân xinh đẹp cảm nhận được tốc độ chậm lại, liền nhẹ giọng kêu: “Sở Hiên?”
Thiếu niên phía trước nghe thấy được, lập tức ghìm ngựa giảm tốc độ, đi tới một bên thùng xe, lúc này mới lên tiếng: “Mẫu thân.”
“Đến Kinh thành rồi?” Phụ nhân xinh đẹp kia đưa tay vén rèm, nhìn về phía con trai bà, trong cặp mắt đào hoa kia tràn ngập lo lắng.
“Đúng vậy, mẫu thân người yên tâm đi, rất nhanh chúng ta có thể nhìn thấy tỉ tỉ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Trầm Sở Hiên nhìn màn xe nhẹ nhàng hạ xuống, chân mày chợt nhăn lại, kẹp chạy bụng ngựa cưỡi về bên cạnh phụ thân trầm giọng nói: “Phụ thân, nếu vạn nhất tỉ tỉ có mệnh hệ gì…”
Đoan vương nước Ti nghe vậy hai tay liền căng thẳng, dây cương phát ra thanh âm Chi rất nhỏ.
Kinh thành gần ngay trước mắt, nữ nhi thân sinh của ông đang ở bên trong, ông quả thật không nhịn được nghĩ muốn thúc ngựa đi vào, mấy tháng rồi ông không nhìn thấy nữ nhi bảo bối, không biết có khỏe mạnh không?
Trong hoàng cung.
Tại Trà Huyên các, khó có khi Trầm Cẩn Huyên lại dậy sớm như vậy, nàng sai Minh Yến chải đầu cho nàng, vấn cho nàng kiểu tóc Lăng Vân kế, nhưng sau đó nàng lại nghĩ trong thư nàng nói dối là bệnh tình nguy kịch, lần này phải làm sao mới tốt, nói rõ như thế nào với mẫu thân đây?
Nhìn bé cưng kích động đến chân tay luống cuống, Mục Diễm một phen kéo nàng qua ôm trong lòng: “Tốt lắm, không nên hốt hoảng, ngoan, bọn họ sẽ không trách cứ nàng.”
“Thật vậy chăng?” Thực sự sẽ không trách cứ nàng sao. . .
Trầm Cẩn Huyên giống như là một hài tử làm sai chuyện rất sợ gặp cha mẹ, nàng biết chuyện của kiếp trước chỉ có một mình nàng biết, nhưng nàng vẫn rất sợ hãi, sợ hãi bị bọn họ chán ghét.
“Đúng vậy, hơn nữa, nàng còn có đứa bé a.” Nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng dán vào bụng nàng, Mục Diễm mỉm cười dỗ dành nàng: “Đây chính là Kim bài miễn tử của nàng, bọn họ nhất định sẽ vô cùng cao hứng.”
Nào có phụ thân nào ví hài tử của mình như thế?
Nhưng mà Trầm Cẩn Huyên lại cảm thấy sự bất an trong lòng đã thoáng bình tĩnh đi một chút.
Kỳ thực về chuyện người nhà của nàng, thực sự làm cho Trầm Cẩn Huyên khổ não một trận, cuối cùng vẫn quyết định đưa người nhà tới nước Kỳ, tốt nhất là đừng nên kinh động đến các quan đại thần trong triều của nước Kỳ, dù sao bọn họ chỉ là đến thăm nữ nhi, không có liên quan gì đến quốc sự.
Đối với điểm này, Mục Diễm rất tán thành.
Đã quyết định không kinh động đến người nào, như vậy không thể để Đoan vương chờ rồi trực tiếp đi vào cung, chỉ có thể để Trầm Cẩn Huyên xuất cung hội hợp cùng với bọn họ mà thôi.
Vốn nàng định sẽ mang theo Minh Yến đi cùng, hết lần này lần khác Mục Diễm lại muốn đi theo cùng, nói cái gì là lo lắng nàng cùng hài tử, Trầm Cẩn Huyên khuyên không có kết quả, chỉ có thể cùng hắn giống như tên trộm bí mật chuồn ra cung.
Có hoàng đế bệ hạ đồng hành, ngược lại cũng không tính là tên trộm, người biết sẽ rất ít.
Mục Diễm an bài xe ngựa đứng ở bên ngoài cửa phía Tây, đã chờ sẵn ở đó rồi.
Nói thật, Mục Diễm còn chưa thấy qua Đoan vương cùng Đoan vương phi, chờ hắn ngồi vào xe ngựa, loại cảm giác khẩn trương vì sắp gặp nhạc phụ nhạc mẫu lặng lẽ sinh ra, đây là lần đầu hắn có cảm giác này, mới lạ mà thú vị, xa lạ lại chờ mong.
Bánh xe lăn trên mặt đất tạo ra thanh âm rõ ràng dứt khoát, không chút tiết tấu, khiến cho hai người ngồi trong xe ngựa phải vểnh tai lắng nghe, thẳng đến khi thanh âm kia dần dần biến mất, hai người nhịn không được nhìn nhau cười.
Trầm Cẩn Huyên hít sâu hai lần, hướng phía Mục Diễm gật đầu.
Lúc này màn xe bị sốc lên, Mục Diễm dẫn đầu khom người đi ra, đứng vững, sau đó hắn quay đầu tiếp Trầm Cẩn Huyên.
Cánh tay trắng nõn mịn màng đặt lên bàn tay hắn, Mục Diễm nhẹ nhàng cầm lấy: “Xuống đây đi, Huyên nhi.”
Trái tim của Trầm Cẩn Huyên đập liên hồi, nàng khom người lộ ra thân thể, liền nhìn thấy ba người mà nàng ngày nhớ đêm mong đang đứng ở bên xe ngựa, khuôn mặt vẫn chưa thấy rõ nhưng mũi nàng đã đau xót, ngay sau đó nước mắt đổ xuống.
“Cha, nương, tiểu Hiên. . .”
Niềm vui gặp lại người nhà khiến Trầm Cẩn Huyên không quan tâm đến thứ khác, nàng nhảy xuống ngựa chân còn chưa đứng vững, liền hướng phía Đoan vương phi nhào tới. Khi mùi hương quen thuộc vừa xa lạ quanh quẩn tại chóp mũi. Trầm Cẩn Huyên cọ cọ mặt chôn sâu vào trong lòng Đoan vương phi, lại một lần nữa trong lòng nàng thành kính cảm tạ trời xanh cảm tạ đã cho nàng cơ hội một lần nữa.
Nước mắt của Đoan vương phi cũng giống như Trầm Cẩn Huyên đồng loạt rơi xuống, bà ôm lấy con gái của bà, giơ tay lên không ngừng xoa lưng của nàng, khóc cũng là nức nở, thở không ra hơi.
Nữ nhi lớn như vậy vẫn là lần đầu rời xa nhà, hai nước cách biệt, bao nhiêu lần trong mộng bà đều khóc cho đến tỉnh, nghĩ nàng có ăn ngon không, mặc có ấm không, sống có hạnh phúc không?
Biết rõ nơi đó là hoàng cung của nước Kỳ, ăn mặc đều được lựa chọn cẩn thận, đồ dùng đều tinh sảo đắt giá, nhưng Đoan vương phi vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Con gái của bà có hạnh phúc không? Bà không dám nghĩ tới, người nữ nhi gả là hoàng đế, hoàng đế nước Kỳ đứng đầu Ngũ quốc, bà không biết vì sao trước đây nữ nhi lại quyết tâm gả tới đây, đúng là tội nghiệt mà.
Khi Đoan vương phi nhận được lá thư gửi tới, bà quả thật muốn hai cánh tay của mình lắp thêm cánh chim để bay đến nước Kỳ, bay đến bên người con gái của bà.
Hiện tại thì tốt rồi, rốt cuộc bà cũng nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình rồi.
Đúng là trời còn thương, nước mắt Đoan vương phi vẫn không ngừng, bà sờ sau lưng Trầm Cẩn Huyên, giống như ốm đi không ít thịt.
Quả thực đã dọa Mục Diêm giật mình, động tác của bé con đúng là nhanh thật, khi hắn không phản ứng kịp nàng đã nhanh chóng thoát khỏi bàn tay hắn rồi chạy đi, nếu như té thì làm sao?
Mắt thấy Trầm Cẩn Huyên vững vàng chui vào trong lòng mẫu thân nàng khóc nghẹn ngào, thần kinh căng thẳng của Mục Diễm trong nháy mắt mới thả lỏng, sau đó hắn nhìn về phía nam nhân trung niên đang đứng ở một bên kia, nghĩ: Nên…Xưng hô như thế nào đây, Đoan vương? Nhạc phụ?
Đoan vương đứng ôm nữ nhi cùng với thê tử nên không nghĩ nhiều như vậy, tất cả lực chú ý của ông đều đặt tại người nữ nhi, thấy Trầm Cẩn Huyên khóc nhưng tinh thần lại rất sáng lạng, Đoan vương cảm thấy thoáng yên tâm, mới dời tầm mắt nhìn về phía Mục Diễm.
Hai người nam nhân bốn mắt giao nhau, Mục Diễm nhanh chóng chắp tay ôm quyền, khom lưng thi lễ: “Tiểu tế tham kiến nhạc phụ!”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhất thời nhìn lại, ngay cả Trầm Cẩn Huyên cùng Đoan vương phi cũng nức nở nhìn sang, chỉ thấy nam nhân tôn quý nhất thiên hạ đang hơi luống cuống đang hướng về phía phụ thân nàng thi lễ, tự xưng là tiểu tế.
Đường đường là Đoan vương nước Ti kiến thức rộng rãi cũng nhất thời có chút giật mình, kém một chút nữa chân đứng không vững của ông đã muốn né tránh lễ của Mục Diễm, nhưng cuối cùng ông vẫn đứng chắp tay, họ nhẹ sau đó hừ một tiếng, coi như đáp lại.
Kỳ thực Đoan vương có chút hoảng, ông không nghĩ hoàng đế nước Kỳ lại coi ông là nhạc phụ, ông còn cho rằng phải hành lễ, đều này làm cho ông ít nhiều có chút thụ sủng nhược kinh*, rồi lại nhịn không được bắt đầu tán dương và an tâm.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Đúng là nữ nhi của ông đang hạnh phúc, nàng kiên trì gả cho nam nhân quan tâm nàng, cho nên, Mục Diễm thân là hoàng đế mới có thể chú ý quan tâm đến bọn họ, coi người thân của nữ nhi là người nhà mình.
Khóe môi mím chặt của Đoan vương rốt cuộc cũng thư giản một chút, ông đưa tay đỡ một cánh tay của Mục Diễm, một tay kia vỗ vỗ vai hắn.
Trầm Cẩn Huyên nhìn cái người nam nhân kia, mũi hắn cao thẳng, mi mắt dài nhưng không cong, rũ xuống thẳng tắp trước mắt, nhìn giống như hắn đã đứng thật lâu, khóe miệng hắn nhẹ nhàng giương lên, chính là bởi vì tự tay phụ thân nàng nâng lên mà cảm thấy sung sướng, hắn không hiểu những lễ nghi này, bởi vì hắn là hoàng đế, nhưng mà hắn lại vì nàng, hướng phụ thân nàng cuối đầu, còn chân thành xưng hô là nhạc phụ.
Lần thứ hai nàng rơi lệ, bởi vì hắn, đơn giản là hắn.
“Bệ hạ. . .” Trầm Cẩn Huyên mở miệng nhẹ nhàng gọi, giọng nói chứa nồng đậm giọng mũi cùng tình cảm cảm động.
Nghe tiếng nàng Mục Diễm liếc mắt nhìn sang, hắn thấy nước mắt đang chảy trên mặt của bé cưng, phỏng chừng cũng là nước mũi, chóp mũi đỏ đỏ khéo léo đáng yêu, môi mỏng hơi giương lên tạo thành độ cung xinh đẹp, nàng nhìn hắn, hắn nhìn vào trong mắt nàng, nhìn vào trong cặp mắt đào hoa đoạt đi lòng của người khác.
Nhưng vai của hắn đang bị Đoan vương vỗ vỗ, hắn cũng chỉ có thể hướng phía nàng khẽ mỉm cười, bày tỏ an ủi.
Thẳng đến khi bị xem nhẹ sự tồn tại, Trầm tiểu vương gia rốt cục không nhịn được, vì tìm lại cảm giác tồn tại, cậu bước một bước lên phía trước, giòn tiếng gọi:” Tỷ phu!”
Lúc này, Mục Diễm mới đem tầm mặt dời tới trên người Trầm Sở Hiên, thiếu niên trước mắt này cùng Đoan vương có bảy tám phần giống nhau, quả thực là phiên bản thu nhỏ khi còn trẻ của Đoan vương, ánh mắt sáng ngời, lông mi dài nhỏ, rất tuấn dật, bất quá hấp dẫn hắn nhất chính là tiếng kêu Tỷ phu kia.
Hắn hướng về Trầm tiểu vương gia cười gật đầu, rất muốn nói hai tiếng chào với cậu, nhưng vẫn nhịn được, không thì chắc bị mọi người chê cười rồi.
Mục Diễm nói với mọi người đã sắp xếp chỗ ở rồi đừng lỡ mất thời gian, về phần Trầm tiểu vương gia sau khi về sẽ trò chuyện tiếp, bọn họ lúc này mới nghĩ phải về nhà trước, không thì có khả năng phải đứng ở đây trong chốc lát.
Ba nam nhân ở chính phòng nói chuyện đàm luận, Trầm Cẩn Huyên cùng Đoan vương phi thì vẫy lui hạ nhân ở tại trong sương phòng nói chuyện.
Ngồi đối diện nhau, lúc này Trầm Cẩn Huyên mới tỉ mỉ nhìn mẫu thân nhiều năm không gặp, nàng lớn lên rất giống mẫu thân, mà đệ đệ của nàng lại giống cha nàng, một đôi lòng mày trăng rằm lá liễu, một đôi mắt hoa đào tự tiếu phi tiếu đầy nước, trên khóe mắt là một chút men say, chỉ là hiện tại vàng mắt đỏ ngầu, xuất hiện quần thâm đen nho nhỏ.
Đoan vương phi đã ba mươi bảy, năm tháng vẫn chưa lưu quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt của bà, nhưng mấy ngày nay đi đường xá xa xôi, khó tránh khỏi xóc nảy, trong lòng lại nhớ thương nữ nhi, đêm khuya cũng cũng khó mà ngon giấc, vì vậy tiều tụy không ít.
Trầm Cẩn Huyên cẩn thận nhìn xem, rất sợ sẽ quên đi, nàng giống như là đem diện mạo của Đoan vương phi khắc sâu trong lòng, mẹ con hai người liên tiếp nghẹn ngào, một lát, mới song song ngừng nức nở.
“Nương, nữ nhi bất hiếu. . .” Hai tay như cũ vẫn bị bị Đoan vương phi nắm trong tay, Trầm Cẩn Huyên quỳ gối trên mặt đất, giọng nói khàn khàn: “Nương, nữ nhi làm người lo lắng hại người bận tâm, nữ nhi bất hiếu, trong thư là nữ nhi giả bệnh nặng, chỉ là. . . Chỉ là nữ nhi thật sự sợ người không muốn đến nước Kỳ để gặp lại nữ nhi, mới, mới. . .”
Đoan vương phi nào có chỗ nào sinh khí, bà cao hứng mừng rỡ còn không kịp, vội vàng kéo Trầm Cẩn Huyên từ dưới đất lên, bà rưng rưng mỉm cười nói: “Hài tử ngốc, mau đứng lên, nương làm sao lại không đến thăm con, chỉ là ngại thân phận của phụ thân con, chúng ta không có phương tiện tới thôi, bây giờ thì tốt rồi.”
Nói xong, Đoan vương phi liền nhớ tới hành động của Mục Diễm trước cổng lớn, bà lại một lần nữa cười lên, nói tiếp: “Nương nhìn hắn đối với con cũng không tệ, ai…Chỉ sợ sẽ không được lâu dài.”
“Sao ạ?” Trầm Cẩn Huyên lại một lần nữa ngồi bên cạnh Đoan vương phi, trong lòng nghĩ tới người kia, trên mặt cũng không nhịn được dịu dàng vài phần: “Nương yên tâm, ta tin chàng, cũng tin bản thân mình.”
Đoan vương phi nghe nàng nói lời này, cười đến mi mắt cong cong gật đầu nói: “Tốt, tốt, tốt, đây mới là nữ nhi của ta.”