Trùng Sinh Không Gian Mộ Thiếu Sủng Lên Trời

Chương 7: Ai Nói Tôi Hết Độc Thân Rồi


Bạn đang đọc Trùng Sinh Không Gian Mộ Thiếu Sủng Lên Trời – Chương 7: Ai Nói Tôi Hết Độc Thân Rồi


Nguyên Tĩnh Sơ bước vào cửa phòng học. Tiếng huyên náo trong phòng lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía Nguyên Tĩnh Sơ. Ánh mắt kia mang theo vẻ bát quái, hoặc là kinh ngạc. Nguyên Tĩnh Sơ biết, bọn họ nhất định đã sớm nghe kể hết mọi chuyện của cô cùng Quý Tư Thần, giống y hệt như kiếp trước. Lúc Lạc Hiểu Du nhìn thấy được cô, ánh mắt lóe lên kinh ngạc, cúi đầu xuống, chờ lần nữa ngẩng mặt lên, trên mặt cô ta đã treo lên nụ cười quen thuộc, cô ta đi đến bên cạnh Nguyên Tĩnh Sơ. “Tĩnh Sơ, cậu đến rồi, cùng bọn tớ ra ngoài một chút đi!” Nguyên Tĩnh Sơ nhìn cô ta, ánh mắt kia làm cho Lạc Hiểu Du không hiểu tại sao hơi chột dạ: Chẳng lẽ cô đã biết cái gì rồi? Nguyên Tĩnh Sơ nở một nụ cười với cô ta, nụ cười xem thường mà chẳng hề mảy may yếu ớt, Lạc Hiểu Du càng thêm nghi hoặc. “Không đi, sắp vào tiết luôn rồi.” Nguyên Tĩnh Sơ ngồi xuống, lấy sách Anh Văn từ trong túi xách, bắt đầu tập trung đọc. Xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh lại, tiếp đó lại bắt đầu tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ xì xào bàn tán, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang bên này. Nguyên Tĩnh Sơ bình tĩnh tự nhiên, kiếp trước cũng chính là như vậy, Lạc Hiểu Du cũng ngay ngày hôm đó dẫn theo bạn học cùng lớp đem chuyện của cô cùng Quý Tư Thần truyền đi toàn trường học.

Cô nguyên bản còn ôm hi vọng, cho là bọn họ sẽ vì cô mà không đem mọi việc rêu rao ra bên ngoài, sau đó đến trường học lại phải đối mặt với nhiều người chỉ trỏ bàn tán cùng ánh mắt mang theo chế giễu mập mờ như vậy.


Quý Tư Thần không thèm quan tâm tới cô.

Trong lúc cô thất thiểu đi đến hồ bán nguyệt ở trường, không biết bị ai va phải, trực tiếp bị hất xuống hồ. Cũng may hồ nước không sâu, cô cũng không có việc gì, nhưng mà toàn thân lại vô cùng bẩn thỉu, lúc bò dậy chật vật đến không chịu nổi, còn có người đem cả một màn này của cô quay chụp lại dán lên bảng thông báo.

.

. Cô ngơ ngơ ngác ngác rời đi, về đến nhà mới bắt đầu khóc oà lên, về sau một tháng cũng không dám đi đến trường học. Mà Nguyên Hoành Nghị căn bản không biết cô ở trường học xảy ra chuyện gì, sau lại nghe cô mượn danh nghĩa của ông vụng trộm giả đơn nghỉ học một tháng trời, lại cùng với cô làm rùm beng mọi chuyện, nhất định phải kéo được cô đi học mới thôi.

Đương nhiên, trận cãi vã của bọn họ càng trở nên gay gắt.Mà lần này, cô sẽ không để cho mọi chuyện lại tái diễn như vậy. Lạc Hiểu Du nhìn dáng vẻ Nguyên Tĩnh Sơ nghiêm túc đọc sách, chậm rãi siết chặt nắm đấm, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Được, đợi chút nữa còn phải làm kiểm tra, cậu nhất định phải ôn tập thật tốt, nếu như lần này lại thi hỏng, chú khẳng định sẽ rất tức giận!” Nguyên Tĩnh Sơ coi như không nghe thấy, nhưng trong lòng nở nụ cười lạnh. Lúc còn ở sơ trung, thành tích của cô đã vô cùng tốt, bằng không cũng không thể thi đậu vào trung học Thần Tinh. Nếu như không phải bởi vì cha mẹ cô ly hôn, cô vì hiểu lầm Nguyên Hoành Nghị là bởi vì Lạc Linh chen ngang làm người thứ ba nên mới ly hôn với mẹ, còn không cho cô đi gặp lại mẹ, cô cũng sẽ không chọc giận Nguyên Hoành Nghị, vì muốn chiếm lấy sự chú ý của ông, mà nghe lời đề nghị của Lạc Hiểu Du.


.

. Lạc Hiểu Du nói từ nhỏ ba cô ta luôn bởi vì thành tích của ta mà lấy làm tự hào, chỉ cần thành tích của cô ta đột nhiên sụt giảm, ông nhất định sẽ để ý tới, nhất định sẽ để cho cô đi gặp mẹ mình.

.


. Cô cứ như vậy ngây ngốc nghe theo cô ta, những bài thi sau này cũng đều cố ý thi hỏng. Thầy giáo cùng Nguyên Hoành Nghị kỳ thật đều biết rõ cô vì cái gì làm như thế, nhưng thầy giáo có khuyên can cô cũng vô dụng, cô là muốn nghe Nguyên Hoành Nghị giải thích. Thế nhưng Nguyên Hoành Nghị cũng chẳng hề làm gì. Ông giống như là quyết tuyệt không còn quan tâm tới nữa, không còn hỏi về thành tích của cô, dù cho chỉ là một bài kiểm tra nhỏ. Quý Tư Thần trước 1 phút khi tiếng chuông vào lớp vang lên thì vào lớp. Hắn vốn là không muốn tới, ngày đó nhiều người nhìn thấy bộ dạng của hắn cùng Nguyên Tĩnh Sơ như vậy, còn có cái lớp học đầy đám nữ sinh thích buôn chuyện kia, bọn họ khẳng định sẽ nói hết với những người khác. Thế nhưng, hắn không dám để cho cha mẹ biết mình trốn học. Đứng ở cổng trường học do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là đi vào. Không nghĩ tới, sẽ thấy Nguyên Tĩnh Sơ. Sắc mặt Quý Tư Thần trở nên hết sức khó coi! Người xung quanh nhìn thấy Quý Tư Thần, đều có chút hưng phấn.

Một nam sinh còn hướng về phía hắn huýt sáo một cái, anh em tốt của Quý Tư Thần nhanh chóng nhập cuộc đứng lên khoác vai của hắn, “Được nha người anh em! Một đêm trưởng thành trực tiếp không còn độc thân nữa!” Quý Tư Thần nhìn về phía Nguyên Tĩnh Sơ, giọng điệu lạnh lẽo: “Ai nói tôi không còn độc thân nữa?” Bầu không khí trong phòng học lập tức trở nên quỷ dị. Chẳng lẽ Quý Tư Thần không có ý định chịu trách nhiệm?!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.