Đọc truyện Trùng Sinh Không Cưng Chiều Em Thì Cưng Chiều Ai – Chương 17
Đối với lời giải thích của Từ Dịch, Đường Nham vẫn có một chút tin tưởng, nhưng nếu không làm tổn hại đến thân thể của Kiều Tuyên, anh cũng có thể yên lòng.
Còn về chuyện Từ Dịch nói anh đưa Kiều Tuyên đến một vài nơi đông người, hoặc là để cậu qua lại với một người bạn, Đường Nham liếc mắt nhìn Kiều Tuyên nằm trên ghế sô pha, lắc chân, không biết đang xem gì trên máy vi tính mà cười đến không ngừng lăn lộn, cong môi lên sao anh lại cảm thấy tiểu xấu xa này không cần chút nào.
Đường Nham cười lắc đầu một cái, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Kiều Tuyên đang nhìn máy vi tính đột nhiên từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, chạy đến cửa phòng làm việc của Đường Nham, dán lên cửa nhìn ra ngoài, vừa nhìn vừa nghiến răng.
Các cửa phòng làm việc của Đường Nham có hiệu quả cách âm tốt, không nghe thấy người bên ngoài đang nói gì, phương pháp chế tạo đặc biệt khiến trên cửa kính chỉ có một miếng là có thể nhìn thấy bên ngoài, đương nhiên, bên ngoài không nhìn thấy bên trong.
Trong cuộc sống tốt đẹp thỉnh thoảng cũng sẽ nhảy ra một con gián khiến người ta chán ghét, chính là con ngoài cửa kia, không phải, là hai con.
Kiều Tuyên dán lên cửa, nhìn đôi cẩu nam nữ vừa nói vừa cười, có chút buồn nôn.
Có vài người, chỉ một cái bóng lưng cũng có thể khiến người ta ghét bỏ!
Đường Nham thấy hành động quái dị của cậu thì có chút kinh ngạc, Kiều Tuyên chưa từng quá nhạy cảm với chuyện khác ngoài anh như thế, anh đến phía sau cậu cũng không phát hiện.
Nhìn theo ánh mắt Kiều Tuyên ra bên ngoài, là Đường Mục và thư ký của anh đang vừa nói vừa cười.
Ánh mắt Đường Nham trầm xuống một chút, chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
“Nhìn gì vậy? Mất hồn như thế.” Đường Nham nắm cằm Kiều Tuyên, xoay người lại, giọng nói mang theo nguy hiểm.
Kiều Tuyên lập tức ôm lấy cổ anh bò lên người anh, hôn vài cái lên môi anh, lại dán vào mặt anh cọ cọ, nịnh hót nói: “Em nhìn coi người em trai kia của anh đã thân với thư ký của anh như vậy từ khi nào?”
Thật ra không cần Kiều Tuyên nhắc nhở, Đường Nham cũng biết hành động những ngày qua của Đường Mục, chẳng qua bị anh xem là trò hề, mọi cử động đều nằm trong lòng bàn tay của anh, căn bản không có khả năng để hắn dấy lên sóng gió gì lớn.
“À, nhìn người đàn ông khác ngay trước mặt anh, em nói nên làm gì bây giờ?” Đường Nham híp mắt, giọng nói không lành, ôm cậu đi về phía sô pha trong phòng làm việc.
Kiều Tuyên không biết Đường Nham vẫn phái người giám thị Đường Mục, thấy dáng vẻ không thèm để ý của anh thì có chút nóng nảy, dù sao đời trước hai người bọn họ đều chịu thiệt trong tay Đường Mục.
“Anh đừng để Đường Mục ở công ty nữa, em không muốn nhìn thấy hắn ta!” Kiều Tuyên câu cổ Đường Nham phồng mặt lên nói thẳng.
Đường Nham đã ngồi trên ghế sô pha, Kiều Tuyên ôm cổ anh, dạng chân ngồi trên đùi anh.
“Ồ? Sao lại không muốn thấy hắn ta?”
Bởi vì hắn muốn hại anh! Đương nhiên Kiều Tuyên không thể nói vậy.
“Dáng vẻ mặt mũi của hai người bọn anh na ná nhau, em yêu anh như vậy, em sợ thấy hắn nhiều sẽ thích hắn.”
“Hở?” Tay Đường Nham đặt trên lưng cậu ma sát một trận, khuôn mặt cũng trầm xuống, lần này vẻ mặt thật sự nguy hiểm mà nhìn Kiều Tuyên chòng chọc.
“Ôi chao! Đừng nhìn em như vậy! Không phải là em chủ động bảo anh đuổi hắn đi hay sao! Em sai rồi, đừng giận nha! Em yêu anh nhất! Không đúng không đúng! Em chỉ yêu một mình anh! Đừng giận mà, xin anh đó!” Kiều Tuyên lắc cổ Đường Nham, vừa hôn vừa cọ lấy lòng, cầu tha thứ, chớp chớp mắt to, làm ra vẻ đáng thương: “Em nói sai rồi, anh tha thứ cho người ta một lần nha! Đường Nham! Nham Nham! Honey à! Anh không thương tiểu bảo bối của anh nữa sao?”
Đường Nham ngồi im như tượng, trầm mặt nhìn Kiều Tuyên.
Anh ngược lại không phải là quá tức giận, mặt rất giống? Còn có kiếm cớ dở như vậy hả? Xem ra ngay cả tiểu bảo bối của anh cũng nhìn ra bụng dạ Đường Mục mưu mô, như vậy cũng tốt, nếu như sau đó Đường Mục có hành động gì, Kiều Tuyên cũng có thể sớm có tâm lý phòng bị. Tuy anh nhất định sẽ che chở Kiều Tuyên, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*, anh không sợ Đường Mục giở trò gian trá với anh ra sao, nhưng Kiều Tuyên quá đơn thuần, rất dễ bị người ta lợi dụng. (*nhất vạn=10 000, vạn nhất=1/10 000, ý nói không sợ những chuyện gì to tác, chỉ lo có điều bất trắc xảy ra bất ngờ dù tỉ lệ gặp phải rất nhỏ)
Nếu như Kiều Tuyên nghe thấy được tiếng lòng của Đường Nham, nhất định sẽ ha hả hai tiếng, Đương Nham vẫn chưa biết, trước đây cậu hoàn toàn không hiểu gì cả, ngu đến mức chỉ biết làm tổn thương người yêu của Kiều Nham cậu mà thôi!
Mặc dù biết dụng ý của Kiều Tuyên, Đường Nham vẫn làm ra vẻ lạnh lẽo cứng rắn nhìn mặt cậu như cũ, đơn thuần cảm thấy dáng vẻ làm nũng nịnh nọt của cậu như vậy rất thú vị, nhưng thật ra anh lại muốn nhìn thử tiểu xấu xa này có thể làm được đến mức kia hay không.
Quả nhiên Kiều Tuyên không khiến anh thất vọng, hôn nửa ngày thấy Đường Nham không dịu xuống, xem ra chỉ có thể dùng đại chiêu.
Đôi mắt to của Kiều Tuyên chớp chớp, lúc mở mắt lại thì bên trong giống như ảo thuật đã tăng thêm một màn nước mềm mại, lấp lánh, chứa chan tình yêu nhìn Đường Nham, còn mang theo một chút ngượng ngùng.
Dán mặt lên mặt của Đường Nham cọ cọ, ghé sát bên tai anh, thấp giọng nói: “Ông xã, người ta biết lỗi rồi, anh đừng giận người ta nữa mà ~~~~”
Tay đặt ngang hông cậu siết lại, bên tai là thanh âm nghiến răng của Đường Nham: “Tiểu xấu xa! Học mấy thứ này ở đâu!”
Kiều Tuyên cong môi lên, biết chuyện này đã cho qua.
“Học trong TV, anh không thích hả?” Kiều Tuyên chớp mắt to, biết rõ còn hỏi.
“Thích!” Đường Nham cắn răng, cắn một cái lên gò má của cậu, “Sau này xem nhiều hơn một chút!”
Kiều Tuyên thẳng thắn gật đầu, “Em vừa xem một bộ phim vợ chồng son!”
Đường Nham hừ một tiếng, “Ngoại tình trước mặt ông xã mình cũng là học trong ti vi hả?”
“Có đâu!” Kiều Tuyên trừng mắt, “Không phải đã qua hết rồi sao?”
“Anh còn chưa nói. Em khen người đàn ông khác trước mặt ông xã mình, không tuân thủ nữ tắc, em nói xem, phạt em sao đây?” Đường Nham thản nhiên nói, tay đã đưa vào trong quần áo cậu xoa xoa.
“Anh xử oan người ta, rõ ràng trong lòng người ta chỉ có mình anh! Người ta chỉ là… chỉ là liếc mắt nhìn nhị cẩu tử đầu thôn, anh… ăn hiếp người ta!” Kiều Tuyên bị anh sờ thoải mái, mềm oặt ghé lên vai anh, bĩu môi nhắc tới lời thoại không biết nghe được đâu ra, nhưng lại rất hợp với hoàn cảnh.
Nếu cậu muốn chơi, đương nhiên Đường Nham sẽ chơi chung, mổ hôn lỗ tai của cậu, liếm liếm cổ cậu, trầm giọng chất vấn: “Liếc mắt nhìn nhị cẩu tử đầu thôn lâu một chút làm gì? Lẽ nào hắn đẹp trai hơn ông xã em? Hay là hắn dũng mãnh hơn ông xã em?”
“Mới không có, mắt miệng nhị cẩu tử méo mó chân cũng tàn tật, còn mặt chó da ghẻ, động một cái tròng mắt giống như hoa tuyết bay, nhìn khiến người ta buồn nôn chết đi được. Về phần hắn dũng mãnh hay không dũng mãnh thì em không biết, em chỉ biết là ông xã em dũng mãnh nhất!” Kiều Tuyên ngẩng đầu, bẹp một cái hôn lên cằm Đường Nham.
Đường Nham hài lòng nhìn cậu một cái, hôn một miếng lên ánh mắt giống như chó con chờ chủ nhân khen thưởng, tay vươn vào quần áo đặt trên bụng cậu, trêu chọc: “Ông xã dũng mãnh như thế, có phải em nên sớm sinh một đứa trẻ một chút cho anh hay không?”
Kiều Tuyên dùng mông cọ cọ phía dưới của anh, ngón tay bắt đầu linh hoạt cởi nút áo sơ mi của Đường Nham, vẻ mặt vội vã, “Muốn! Em muốn sinh con cho anh!”
Đường Nham thuận theo động tác của Kiều Tuyên, tay ở sau lưng dọc theo đường thắt lưng vói vào trong quần cậu, trực tiếp đặt lên mông cậu, nắn bóp hai khối mềm mại.
Bầu không khí càng ngày càng nóng, hai người đều đã động tình.
Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn vang lên.
Thư ký gọi vào điện thoại nội bộ, vừa nghĩ cũng biết là ai, dù sao Đường Mục to gan đến đâu cũng không dám vô duyên vô cớ chạy đến cửa phòng làm việc của anh ngang nhiên cấu kết thư ký của anh.
“Đừng để ý tới hắn, chúng ta chơi sinh đứa bé một chút!” Dáng vẻ Kiều Tuyên như người cha sắc quỷ, tay đã cởi dây lưng của Đường Nham chui vào.
Hô hấp Đường Nham căng thẳng, liếc mắt nhìn điện thoại vang lên không ngừng, lại nhìn tiểu xấu xa đang ngồi trên người anh không nhịn nổi, trong mắt lóe lên ánh sáng, bắt tay Kiều Tuyên lại, đè nén thanh âm, nói: “Ngoan, trước đừng quậy.”
Kiều Tuyên rất bất mãn, quần cũng đã cởi rồi mà anh còn bắt em dừng lại!
“Đừng để ý tới hắn! Đừng để ý tới hắn! Đừng để ý tới hắn!”
“Ngoan, nói không chừng thật sự có chuyện.” Đường Nham ôm Kiều Tuyên đứng dậy, đi tới ghế phía sau bàn làm việc ngồi xuống, động tác trên tay cũng không ngừng lại, không ngừng nắn bóp mông Kiều Tuyên, thậm chí cố ý vô tình xẹt qua miệng huyệt phía sau.
“A…” Kiều Tuyên mềm nhũn trên người anh, đầu ngón tay móc lấy một viên đậu đỏ trước ngực anh, lè lưỡi liếm một cái, mở miệng ngậm.
Hô hấp Đường Nham căng thẳng một cái, đè gáy Kiều Tuyên vào trong ngực, hít sâu mấy lần, cuối cùng cũng điều chỉnh tốt trạng thái.
Điện thoại lại lần nữa vang lên ngắt ngang.
“Ngoan, một chút nữa thỏa mãn em.” Đường Nham đẩy đầu Kiều Tuyên ra, nắm lấy cằm cậu ma sát bờ môi đỏ thắm của cậu, sau đó bắt đầu cài nút áo sơ mi bị Kiều Tuyên cởi ra trong ánh mắt ai oán của cậu.
Một tay nhận điện thoại, tay kia còn đùa bỡn phía sau Kiều Tuyên, thậm chí muốn vói vào.
“Chuyện gì?”
“Boss, là ngài Đường tìm anh.”
Đường Nham đã sớm đoán được, cũng không kinh ngạc.
“Ưm…” Sắc mặt Kiều Tuyên ửng hồng, trong mắt rưng rưng nước, hiển nhiên là động tình, bắt được cái tay đang làm loạn trong cơ thể cậu của Đường Nham, ai oán mà nhìn anh.
Đùa cậu rồi, tâm trạng Đường Nham rất tốt, trong điện thoại lại truyền tới thư ký hỏi, “Boss, hiện tại ngài Đường có tiện vào không?”
Đường Nham thấy Kiều Tuyên cong môi xuống, còi báo động của Kiều Tuyên vang lên mãnh liệt, quả nhiên, một giây tiếp theo nghe thấy Đường Nham nói với điện thoại: “Để hắn vào đi.”
“Anh!” Kiều Tuyên tức giận trừng anh, một giây trước khi Đường Mục đẩy cửa bước vào nhanh chóng nhảy xuống từ trên người Đường Nham, ngồi xổm dưới bàn làm việc của Đường Nham, lại ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Khốn nạn, nhất định là anh cố ý! Lột quần của ông ra, làm hoa cúc nở, dục vọng trỗi dậy, còn cố ý để hắn tiến vào!
Đường Nham khiêu mi với cậu, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mục tiến vào đã thay đổi sắc mặt.
Đường Mục đi vào chỉ thấy một mình Đường Nham vẫn nhìn xung quanh một chút, ánh mắt ngừng lại trên cửa phòng riêng hai giây,
“Anh, công việc bận rộn nhiều việc không?”
Vẻ mặt Đường Mục nhiệt tình, điệu bộ hai người thật sự là anh em ruột thân thiết, ngược lại vẻ mặt Đường Nham lại đạm mạc.
Đường Nham chỉ thân thiện ừ một tiếng với hắn, thản nhiên mở miệng: “Chuyện gì?”
Dường như Đường Mục không phát hiện thờ ơ trên mặt anh, cười xán lạn như cũ, “Là ba, đã rất lâu rồi anh không gặp ba, ba nói nhớ anh, bảo em đến hỏi anh thử xem hai ngày này có rảnh không, về nhà ăn bữa cơm.”
Đường Nham gật đầu một tới, “À.” Xem như là đồng ý rồi.
Kiều Tuyên phía dưới mặc kệ, dám đồng ý về ăn cơm với hắn? Vậy em thì sao bây giờ? Về nhà ăn cơm! Hai người bọn họ mới là một nhà! Khốn nạn, dám để cậu ăn một mình!
Kiều Tuyên dưới mặt bàn chuyển động, tách hai chân của Đường Nham ra, chuyển đến giữa hai chân của anh, tại quần đã nửa cởi của anh, dùng sức ấn xuống một cục gồ lên lộ ra một cái, có chút đắc ý cảm thấy hô hấp Đường Nham hơi dừng lại.
Đường Nham cúi đầu liếc mắt nhìn cậu, lại nhìn về phía Đường Mục,”Có chuyện gì nữa?” Nghiêm mặt, tay dưới bàn bắt cái tay làm loạn của Kiều Tuyên lại nhét vào quần lót, để cho vật nhỏ cảm nhận được anh động tình.
Kiều Tuyên trực tiếp cởi quần lót của anh, cầm luôn tiểu Đường Nham lập tức nảy ra, ngửa đầu còn có thể thấy cái cằm nghiêm túc đàng hoàng của Đường Nham, ai ngờ được rằng đại boss của Đường thị, dưới mặt bàn cũng dâm loạn không kìm chế được chứ?
Khóe miệng Kiều Tuyên cười toét đến sáng lạn, Đường Nham như vậy chỉ có mình cậu nhìn thấy, khuôn mặt dán lên tiểu Đường Nham cọ xát, bắt đầu lấy tay giúp anh tuốt bên ngoài.
Trong lòng Đường Nham rất hưởng thụ, vẻ mặt lại không có biểu cảm gì, đã sống lâu trên thương trường rồi, anh đã sớm am hiểu làm sao khống chế được nét mặt.
Đường Mục vẫn chưa chịu đi, nghe thấy Đường Nham hỏi hắn còn chuyện gì, dừng lại vài giây mới nói: “Ba nói anh cũng đưa cậu Kiều về.” Đối mặt với ánh mắt không vui của Đường Nham lại vội vàng nói: “Quan hệ của anh với cậu Kiều cũng không giấu giếm chút nào, nhân viên công ty đều đang bàn tán, khi chú Từ nói chuyện phiếm với ba đã nói, ba biết được. Ba có hơi không vui, chẳng qua anh yên tâm, ba làm nghệ thuật, lại ở nước ngoài nhiều năm như vậy, hơn nữa em và mẹ em đã khuyên nhủ, ba đã nghĩ thoáng hơn, vậy nên mới muốn anh đưa Kiều Tuyên về nhà ăn, cũng để cho bọn họ gặp mặt một chút.”
Đường Nham híp mắt, trong đầu phân tích lời nói của Đường Mục, Đường Thế Thành có thật sự chấp nhận Kiều Tuyên hay không thì anh không biết, cả nhà nhất định không bình yên. Lời này của Đường Mục không chỉ thông báo anh về ăn cơm, mà còn có chút ý cảnh cáo như vậy. Chú Từ trong miệng Đường Mục là một trong những sếp lớn của công ty, cũng là con trai của ông Từ đã cùng sáng lập công ty với ông Đường năm đó, ở công ty coi như có địa vị nhất định. Đường Mục ở đây nhắc tới Đường Thế Thành và ông ta có quan hệ thân thiết, có ý gì, không cần nói cũng biết.
Kiều Tuyên cảm nhận được Đường Nham không vui, ngửa đầu thấy anh mím môi và cằm cương cứng, cậu căn bản không nghe thấy Đường Mục nói gì, nhưng không cản trở cậu càng chán ghét Đường Mục sâu sắc hơn một chút. Khiến Đường Nham không vui, đều không phải là thứ tốt lành gì!
Tay nắm tiểu Đường Nham chặt một chút, khiến Đường Nham nhìn xuống.
Đối diện với gương mặt phồng lên và ánh mắt bất mãn của Kiều Tuyên.
Không được phân tâm!!!
Gương mặt Đường Nham không thay đổi gì, nhưng trong mắt lại tăng thêm chút ý cười, đương nhiên phần ý cười này Đường Mục không có duyên nhìn thấy.
“Tôi biết rồi. Không có chuyện gì thì cậu…” Đường Nham vốn muốn để hắn rời khỏi, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, giọng nói chuyển một cái: “Cậu cũng đã vào công ty hai tháng, công việc thế nào?”
Mà dưới mặt bàn, Đường Nham nắm cằm Kiều Tuyên, ngón tay ma sát vài cái trên môi cậu rồi vói vào trong miệng cậu, đùa giỡn đầu lưỡi của cậu, sau đó hơi hơi cử động người dưới, tiểu Đường Nham đặt bên mép Kiều Tuyên.
Kiều Tuyên ngẩng đầu liếc mắt trừng anh một cái, đối mặt với ánh mắt nhìn qua hài hước của Đường Nham, thậm chí đưa vào miệng cậu một cái.
Vẻ mặt Đường Nham lãnh đạm hỏi tình huống làm việc của Đường Mục, tay dưới mặt bàn đặt lên đầu Kiều Tuyên, cũng không thúc giục, chỉ là nhẹ nhàng xoa từng cái.
Nếu như Kiều Tuyên chỉ mới thành tinh thành tiểu hồ ly thì Đường Nham chắc chắn là một con lão hồ ly đã thành tinh nghìn năm. Lão hồ ly ăn chay trong vài năm cũng không có nghĩa là nó sẽ không ăn mặn, chờ nếm một chút mùi lần nữa sẽ đại phát thú tính, tiểu hồ ly không phải là đối thủ của lão hồ ly!
Kiều Tuyên buồn bực, Đường Nham chỉ từng xấu hổ một lần, sau đó cho dù cậu quyến rũ anh thế nào đi chăng nữa thì sẽ bị ăn đến sạch sành sanh. Cho ra kết luận là, da mặt của Đường Nham không dày bình thường!
Phiền muộn thì cứ phiền muộn nhưng Kiều Tuyên vẫn nắm tiểu Đường Nham, hôn trước một cái, thấy thằng nhóc kia run lên vài cái gật đầu với cậu, lại hơi hài lòng ngậm vào.
Hô hấp Đường Nham nặng một chút, điều chỉnh tư thế, Kiều Tuyên quỳ trên mặt đất, cánh tay ôm thắt lưng của anh, đầu ghé vào giữa hai chân của anh phun ra nuốt vào từ trên xuống dưới.
Đường Nham không có hứng thú với công việc của Đường Mục đột nhiên nhắc tới chỉ là muốn đùa Kiều Tuyên, không ngờ rằng Kiều Tuyên căn bản không đặt người nhiều thêm trong phòng vào mắt, bảo dùng miệng liền dùng miệng, thỉnh thoảng trong mũi còn phát ra tiếng rầm rì.
“Được rồi, cậu ra ngoài trước đi!!” Đột nhiên Đường Nham ngắt ngang lời nói của Đường Mục, đuổi người.
Sắc mặt Đường Mục cứng lại một cái, vẫn đứng dậy: “Em đi trước đây, anh nhớ phải đưa cậu Kiều cùng về nhà ăn cơm.”
Khi đi tới cửa Đường Mục còn nhìn thoáng qua cửa phòng riêng, chỉ là hắn không biết người hắn muốn tìm vừa rồi đang ở cách chỗ hắn không xa.
Chờ cửa phòng làm việc đóng lại, Đường Nham mới buông tay đè Kiều Tuyên lại ra, nắm lấy cằm cậu nâng đầu cậu lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nghẹn đến mức đỏ bừng hừ một tiếng, “Ngay trước mặt người khác rên rỉ mê người như vậy, còn không tuân thủ nữ tắc!”
Kiều Tuyên đang ra sức phun ra nuốt vào tiểu Đường Nham, bỗng nhiên bị bàn tay to sau đầu dùng sức đè lại, cả khuôn mặt bị đặt giữa hai chân của Đường Nham, cảm thấy bị đâm xuyên đến cổ họng.
Kiều Tuyên đỏ mắt trừng anh, “Anh lại đổ oan cho người khác!” Nước mắt liền tí tách chảy xuống.
Đường Nham càng hoảng sợ hơn, vội vàng kéo người lên ôm lên đùi, “Sao lại khóc? Đương nhiên là nói giỡn thôi! Ngoan, đừng khóc!”
Kiều Tuyên ôm cổ của anh, làm nũng: “Cổ họng đau!”
“Xin lỗi, đều là lỗi của anh! Hôn nhẹ bảo bối của anh!” Đường Nham mổ hôn đôi môi vểnh lên của cậu, “Anh sợ tiếng rên rỉ của em bị Đường Mục nghe thấy, tiểu bảo bối của anh, thanh âm chỉ có thể để anh nghe thấy! Ông xã hôn nhẹ, không đau, có được hay không?”
Kiều Tuyên bĩu môi dán lên ngoài miệng Đường Nham, vẫn không quên lắc lắc chân, cọ cọ phía dưới của Đường Nham, cũng để cho Đường Nham biết phản ứng của cậu, “Muốn?”
“Ừa.”
Đường Nham ngậm môi Kiều Tuyên, một tay chặn lưng của cậu, tay kia cởi hết quần của cậu xuống. Tìm một tuýp thuốc bôi trơn từ trong ngăn kéo, nặn ra tay, mở rộng tiểu huyệt phía sau cậu.
“Ưm… vào đi…”
Mở rộng gần như xong, Đường Nham nâng mông cậu lên, lại buông ra một chút.
“Ư…”
Đường Nham thở hồn hển, xoa xoa cái trán đẫm mồ hôi của cậu, “Bảo bối, đi vào.”
“Di chuyển… muốn động…”
“Được!” Đường Nham cúi người hôn cậu, bắt đầu chuyển động có quy tắc trong cơ thể cậu.