Trùng Sinh Duyên

Chương 32: Anh hùng cứu mỹ nhân


Đọc truyện Trùng Sinh Duyên – Chương 32: Anh hùng cứu mỹ nhân

Đưa tay ôm lấy người đang nằm trên đất, gỡ vải bịt mắt, băng keo che miệng người nọ ra, quả nhiên là Thiếu Hoa.

Nhìn mặt cậu trắng bệch, bên khóe mi còn ngấn lệ, Văn Khang vô cùng đau lòng, vội vã cởi bỏ dây kẽm cột tay cậu, trông thấy trên cổ tay đã hằn một vết máu rùng rợn.

“Cậu sao rồi?” Văn Khang khẩn trương kiểm tra khắp người cậu, “Bị thương ở đâu?”

“Ô ô…” Thiếu Hoa nhịn không được lập tức rống lên, “Sao tới giờ anh mới tới, tôi sắp chết rồi anh có biết không!”

Văn Khang đau như đứt ruột, ôm cậu, an ủi, “Được rồi, không sao đâu, đều tại tôi không tốt, về nhà tôi cho cậu đánh trút giận, được không?”

Thiếu Hoa chợt nhớ tới chuyện tên này đi một lần là đi mất dạng không có chút tin tức nào, cậu chịu không nổi đi tìm lại bị anh ta sỉ nhục bằng những câu vô tình bạc bẽo, sau đó lại còn vì anh ta mà bị bắt cóc, bị ngược đãi, phải chui rúc trong hắc ám, trong rét lạnh, vừa sợ hãi vừa đau lòng. Giờ được anh ta ôm vào lòng an ủi, quan tâm, thế là những áp lực, uất ức, nỗi nhớ thương trong mấy ngày qua thoáng chốc như bùng nổ, cậu thật muốn khóc một trận cho đã đời.

Văn Khang thấy thế, hận không thể cho cậu vào lòng che chở, y vừa an ủi vừa kiểm tra thân thể cậu, “Đừng buồn nữa, tôi biết cậu đau lòng lắm!”

“Biết tôi đau lòng sao anh còn nỡ đối xử với tôi thế chứ? Nếu đã trở mặt, vậy còn để ý tới tôi làm gì, anh đi về uống rượu giao thiệp với mấy người bạn giàu có của anh đi!” Thiếu Hoa tức giận trợn đôi mặt to ngập nước, trừng y.

“Tôi có nỗi khổ riêng mà! Cậu phải hiểu là người phá hỏng phanh xe của tôi muốn đưa tôi vào chỗ chết vẫn còn ẩn núp trong bóng tối, nếu tôi không phân chia ranh giới với cậu, đến lúc bọn họ ra tay cậu sẽ bị liên lụy, biết đầu chừng còn có thể quay đầu lại đối phó cậu!”

Văn Khang cật lực giải thích, rồi thầm sầu khổ, người này đúng là thù dai, trước đây y nói cậu ta ngủ ngáy to, nói mớ, nghiến răng, cậu ta đã ghi hận trong lòng, thỉnh thoảng còn lôi ra làm khó, chuyện lần này cậu ta giận lắm, nhất định sẽ thù một thời gian dài, không biết y phải làm thế nào để dỗ ngọt lại đây.

“Cho dù là vậy nhưng anh cũng không thể đối xử với tôi như thế, hại tôi đau khổ suốt mấy ngày trời!” Thiếu Hoa càng nói càng tức, càng nghĩ càng đau lòng, “Lòng tôi tan nát cả rồi này!”

Văn Khang vội vàng ai ủi, “Lúc cậu đau lòng ít ra còn có nhiều bạn thân an ủi, mắng tôi cho cậu hả giận. Nhưng cậu có biết tâm trạng lúc đó của tôi thế nào không? Một mình tôi ở trong hiểm cảnh, bị cả đám người có ý đồ xấu vây quanh, đối chọi gay gắt với họ, chịu đưng nỗi cô đơn, mệt mỏi giày vò. Mỗi lần nhớ đến cảnh cậu đau lòng bỏ đi hôm đó, tim tôi cũng tan nát, nhưng tôi không giống cậu, tôi không thể để lộ ra ngoài, dù trong lòng đang rỉ máu nhưng ngoài mặt tôi lại phải tươi người xã giao với kẻ khác! Cậu ngẫm lại cảm nhận của tôi mà xem!”

Thiếu Hoa lại tức giận, “Vậy thì anh phải cho tôi biết tình hình thực tế, không nên tự tiện đi đối mặt với hiểm cảnh một mình như thế mới đúng! Anh muốn bảo vệ tôi, nhưng lại làm cho tôi đau lòng, đó là cách mà anh bảo vệ tôi? Là cách mà anh yêu người khác? Anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không?”

Văn Khang ngạo nghễ hất mặt lên, “Tôi sẽ dùng cách của chính tôi để yêu một người, mặc kệ người khác nghĩ thế nào!”

Đúng là một tên báo đạo, chuyên chế. Thiếu Hoa tức giận muốn mắng y nhưng lại không thốt ra lời, cậu lại giơ nắm tay lên, nhưng cơ thể suy yếu quá không có sức, vì thế, cậu nắm lấy tay ai đó, cắn cho một miếng.


“Ai da…” Văn Khang hét thảm một tiếng, giật tay lại, “Cậu cầm tinh con chó à? Động một chút đã cắn người!”

Dù kiếp này người tình của y đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng có rất nhiều thứ không đổi, trong số đó chính là cắn người.

“Cắn anh đó!” Thiếu Hoa phẫn nộ, trừng mắt lên án.

“Tôi cũng đã giải thích rõ với cậu, lại còn xin lỗi, sao cậu giận dai quá vậy?” Văn Khang cũng lên án lại.

Thiếu Hoa lại giận, đưa tay nhéo y.

Văn Khang bảo vệ yếu điểm của mình, hô to: “Nè, nè, đánh người không đánh mặt, nhéo người không nhéo kê (tự hiểu là gì nha =))), cậu có hiểu luật lệ giang hồ không vậy?”

“Đối phó với loại tà ma ngoại đạo như anh, cần phải nói luật lệ giang hồ sao? Anh có biết anh sai chỗ nào chưa?” Thiếu Hoa định tiến hành giáo dục tư tưởng cho ai đó.

“Biết, là tôi không nên đối xử lạnh nhạt với cậu! Nhưng cậu cũng hiểu lòng tôi mà!” Văn Khang nhìn cậu bằng đôi mắt tội nghiệp, ngay cả y cũng cảm thấy mình thật oan ức.

“Sai!” Thiếu Hoa nghiêm túc, “Tôi giận không phải vì anh đối xử lạnh nhạt với tôi, cái tôi giận là trong lúc nguy hiểm anh đã gạt tôi qua một bên, một mình anh đối mặt. Nếu chúng ta muốn mãi mãi ở cùng nhau, vậy cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt, dù tôi không giúp được anh, cũng không thể chắn hết hiểm nguy cho anh, nhưng tôi cũng muốn cùng anh đi đối mặt hết thảy, anh có hiểu không?”

Văn Khang lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy như một đầm nước, sâu không thấy đáy.

Thiếu Hoa nhụt chí, trợn mắt, “Biết thế nào người có chỉ số IQ thấp như anh cũng sẽ không hiểu mấy thứ này. Nói trắng ra là, tôi muốn sánh vai đứng cùng với anh, chứ không phải núp sau lưng anh, làm một chậu hoa suốt đời ở trong nhà, chờ người chăm sóc!”

Thiếu Hoa túm lấy áo y, hét: “Tôi muốn đứng bên cạnh anh, không muốn bị anh bảo vệ như đồ dễ vỡ, bảo vệ như vậy tôi không cần, có hiểu chưa, đồ ngốc!”

Văn Khang vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, chợt nhớ tới kiếp trước lúc hai người gặp nạn, cậu ấy cũng đã từng nói với y, “Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi!”

Người này, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, cũng đều không muốn trở thành một cành hoa mảnh mai được người ấp ủ trong lòng bàn tay, cái cậu ấy muốn là được đường đường chính chính đứng trước mặt người khác.


Người này, dù không hiểu lòng người hiểm ác, thế đạo gian nan, nhưng lại nói rõ cho y biết, cho dù phía trước có bao nhiêu máu tanh, có bao nhiêu mũi kích lao thẳng tới, dù tôi không thể che chở cho anh, nhưng tôi cũng muốn theo anh đến tận cùng.

Văn Khang ôm chặt Thiếu Hoa vào lòng, chặt đến nỗi như muốn nghiền nát cậu ra, đây là người tình mà y đã tìm kiếm mấy ngàn năm, nhung nhớ mấy ngàn năm, cậu ấy kêu ngạo dữ dằn, cậu ấy xảo quyệt bướng bỉnh, cậu ấy ngáy o o lúc ngủ, tiếng cậu ấy nghiến răng như nhai kẹo đường, tất cả, đều thuộc về một mình y.

Đôi môi mạnh mẽ như mang theo cả nỗi tương tư bao ngày lập tức lấp mất cái miệng đang lải nhải của ai đó.

Thiếu Hoa bị y hôn đến chân nhũn, tim đập lộp bộp, muốn ngất lâm sàng, vất vả lắm mới đẩy được ai đó ra một chút, lập tức mở to mắt, trừng, “Nè, tôi còn giận đó nha, đừng có làm cái kiểu đó!”

“Hiểu rồi!” Văn Khang làm ra vẻ giật mình, “Ý cậu là chờ cậu hết giận rồi lại thêm một lần nữa phải không?”

“Đồ chết bầm…” Thiếu Hoa lại vung quyền.

Văn Khang chụp lấy tay cậu, hôn một cái, bảo: “Nếu như cậu còn giận, vậy cứ đánh cái gã bắt cóc cậu cho hả giận đi!”

Lúc này, Thiếu Hoa mới sực nhớ, “Phải rồi, tên khốn dám bắt cóc tôi đâu rồi?”

Ngoài cửa, Vương Tiểu Minh bị đá gãy chân, bẻ gãy cổ tay đang nằm trên đất như chú dê chờ làm thịt.

Thiếu Hoa vọt tới, vung quyền, “Đánh chết mi, thằng khốn, dám giả mạo Tây Môn Xuy Tuyết, để ông đây đánh mi thành Trấn Quan Tây xem mi còn bảnh bao được hay không?”

“Tiểu Hoa, đừng đánh, coi chừng đau tay đó!” Văn Khang ở một bên, dịu dàng khuyên bảo.

Vương Tiểu Minh nhìn y cảm kích, không ngờ lúc đánh nhau người này đánh rất hăng, nhưng thật ra lòng dạ lại yếu mềm như vậy.

“Dùng thứ này đi!” Văn Khang thật hiểu ý, dâng lên một cục gạch rắn chắc.


“Tiểu Khang, anh thật tỉ mỉ!” Thiếu Hoa cầm lấy viên gạch, “binh binh binh” đánh mặt Vương Tiểu Minh như hoa đào nở rộ.

“Dừng tay!” Một bàn tay lập tức ngăn cản việc hành hung của người nào đó.

Thiếu Hoa nhìn lại, thì ra là Dung ca, cậu vừa mừng vừa sợ, “Dung ca, anh tới đúng lúc lắm, người này ức hiếp tôi, mau đánh gã đi!”

Dung ca kéo cậu ra, nghiêm túc tiến hành giáo dục pháp luật, “Gã ta ức hiếp cậu, lúc đó cậu phản kháng là tự vệ, nhưng hiện tại gã ta đã hoàn toàn mất đi khả năng tổn thương cậu, cậu lại lấy viên gạch này đánh gã ta, cái này thuộc về tự vệ quá mức, sẽ bị khép vào hành vi phạm tội!”

Thiếu Hoa không phục, nhưng từ nhỏ tới lớn cậu đã rất sợ Dung ca, nên cũng chẳng dám nói gì, lẩm bẩm: “Tôi mới đánh gã ta có mấy cái lại mắng tôi như vậy, có ý thức pháp luật quá cũng không tốt đâu nha!”

“Làm một nhân viên cảnh sát vinh dự, đương nhiên là phải công bằng, ai phạm tội trị người nấy, không được vị tình!” Dung ca liếc cậu một cái, kéo Vương Tiểu Minh lên, còng tay lại.

Thiếu Hoa bị anh ta liếc, rụt cổ, “Là Tiểu Khang bảo tôi đánh á!”

Dung ca lại trừng Văn Khang.

Văn Khang lại làm như không có gì, nghiêm túc bảo: “Gã ta muốn tài sản của tôi, chẳng lẽ không đáng đánh?”

“Cái gì?” Thiếu Hoa hét lên một tiếng, tức giận không thôi, “Buồn cười, gã ta lại muốn tiền của anh!”

Đáng ghét, Tiểu Khang là của tôi, từ đầu đến chân, đến ngay cả trái tim, mỗi một sợi tóc của anh ta cũng là của tôi, tiền của anh ta cũng là của tôi. Mi muốn tiền của anh ta cũng chính là muốn tiền của tôi, chú có thể nhịn, nhưng thím thì không, đánh chết mi nha.

Thiếu Hoa tức giận cầm viên gạch nhào tới đánh thêm mấy phát, Dung ca lập tức ngăn cậu ngay.

Lúc này, mấy cảnh sát khác cũng đã chạy tới, bắt mấy gã khác lại.

“Hừ, đợi mọi chuyện xong rồi cảnh sát mới chạy tới, đến sớm hơn chút không được à?” Thiếu Hoa bực bội, than thở.

“Bớt nói nhảm đi, nếu cảnh sát mà đến sớm thì Tiểu Khang của cậu sẽ không có chỗ ra tay!” Dung ca khen ngợi vị anh hùng đã can đảm đấu với kẻ bắt cóc, “Gã Vương Tiểu Minh này thật ra là một cao thủ Thái cực quyền, tên thật là Gia Lâm, đã từng đoạt giải quán quân boxing, Tiểu Khang có thể đánh bại gã ta đúng thật là tài giỏi!”

“Tôi vì lo cho Tiểu Hoa nên mới cố gắng hết sức, đương nhiên là dũng mãnh!” Văn Khang phong độ nhận lấy lời khen ngợi cũng thuận tiện thổ lộ tình yêu, ôm lấy Thiếu Hoa.

Thiếu Hoa đẩy y ra, “Tôi vẫn chưa hết giận đâu, không được chạm vào tôi!”


“Đừng quậy nữa, tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra thương tích!” Văn Khang lập tức ngăn cậu lại.

“Không cần anh lo!” Thiếu Hoa đang định phát cáu, kéo tay y ra, bỗng thấy trên mặt y có một vệt màu đỏ, kinh hãi, “Á, Tiểu Khang, anh chảy máu mũi rồi!”

Văn Khang lau mặt, nhìn vết máu trên tay, mỉm cười, “Chỉ có chút máu thôi, không có gì đâu!”

“Mau đưa tôi xem!” Thiếu Hoa kéo áo y lên thấy cánh tay y bầm tím, chợt nhớ tới tiếng đánh nhau rầm rầm bên ngoài cửa phòng, bấy giờ cậu mới biết, cậu chỉ lo giận hờn Tiểu Khang mà quên mất anh ta cũng bị thương. Gã lấy tên giả Vương Tiểu Minh đó là cao thủ boxing, gã ta ra tay nhất định rất tàn nhẫn, không biết Văn Khang bị thương sao nữa.

Văn Khang thấy dáng vẻ lo lắng, sốt ruột của cậu, lòng ấm lên, y thật hận trong hoàn cảnh hiện giờ không thể đè cậu xuống chà đạp một phen. Nghĩ tới đó, y cả kinh, Thiếu Hoa rõ ràng đã chịu đủ mọi tra tấn, trên người đầy thương tích, vậy mà y lại nổi sắc tâm, đúng là hết nói nổi rồi! Văn Khang đưa tay vả lên miệng mình hai cái.

Thấy y tự tát hai cái phạt mình, Thiếu Hoa cũng nguôi giận, ra vẻ kiêu ngạo, “Được rồi, tôi không giận anh nữa, ai bảo tôi lương thiện thế chứ!”

“Đa tạ bệ hạ khoan hồng độ lượng!”

“Nhưng về sau anh không được làm ẩu, tự cho là đúng nữa đâu nha!”

“Dạ, biết rồi!” Văn Khang nói xong lập tức ôm lấy cậu, lên xe, đi thẳng tới bệnh viện.

“Biết cũng chưa đủ, anh còn phải nhớ thật kỹ, phải tuân thủ, mỗi ngày đọc nhẩm một trăm lần…” Thiếu Hoa ôm lấy cánh tay y làu bàu, giống như con mèo nhỏ chui vào lòng y. Sau một ngày một đêm hoảng sợ, đau đớn, cậu đúng là mệt chết được, chỉ thoáng chốc đã ngáy khò khò.

Củng củng đầu vào ngực Văn Khang tìm một tư thế thật thoải mái, Văn Khang bị cậu đụng tới đụng lui như vậy, làm tiểu huynh đệ cô đơn mấy ngày nay ngẩng đầu lên, mãnh liệt yêu cầu an ủi.

Văn Khang cố nén xuống tiểu huynh đệ đang kêu gào, cố gắng ôm cậu, để cậu ngủ thoải mái một chút. Xong, y bảo tài xế lái xe cẩn thận, chạy một hơi tới bệnh viện, ôm cậu vọt vào phòng. Bác sĩ mặc đồ trắng toát kiểm tra một lần, sau lưng, trên vai, trên đùi đều có mấy vết tím bầm, nhưng cũng may là không có thương tổn đến xương cốt. Bác sĩ ghi toa thuốc uống và thuốc thoa bên ngoài, bảo: “Được rồi, không sao cả, về nhà cố gắng nghỉ ngơi, không được cử động nhiều!”

“Được…”

Thiếu Hoa còn chưa kịp nói hết câu, Văn Khang đã chen vào, “Không được, có thể vẫn còn vết thương khác, bác sĩ, ông kiểm tra kĩ lại đi, tốt nhất là để cậu ấy nằm viện trị liệu!”

“Nhưng, chỉ có mấy vết thương, không nhất thiết phải nằm viện đâu…”

Còn chưa nói xong, đã bị Văn Khang trừng một cái, “Không được, nhất định phải nằm viện trị liệu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.