Trùng Sinh Duyên

Chương 29: Tiểu hoa mất tích


Đọc truyện Trùng Sinh Duyên – Chương 29: Tiểu hoa mất tích

Một phúc hắc công ép buộc, bắt đi ngây thơ lương thiện thụ, trước XX sau OO, bắt đầu triển khai cuộc tình ngược tâm…

Những người ngồi đấy ngơ ngác nhìn nhau, không biết âm thanh đó là từ đâu vọng lại. Lúc này, Văn Khang bỗng móc chiếc điện thoại di động trong túi ra.

Tất cả mọi người đều giật mình, không chỉ bởi giọng ca kháp kháp kinh dị, hú đến nỗi nửa đêm có thể gọi sói vào nhà, càng ngạc nhiên hơn vì đó là một chiếc di động đời cũ, trên mặt còn dán keo, rõ ràng là đã từng bị rớt, sứt mẻ gì đó.

Mọi người há hốc mồm nhìn cảnh tượng quái gở này, ai cũng không ngờ đường đường là một ông chủ nhà hàng đẹp trai phong độ, quần áo chỉnh tề lại móc ra một chiếc di động sứt mẻ, rẻ tiền, để bên tai nghe.

Văn Khang hoàn toàn không để ý đến sự kinh ngạc của những người khác.

Chiếc di động này là do Thiếu Hoa mua cho y để kiểm tra xem y đang ở đâu, vừa rẻ tiền vừa tiện lợi, ngoài chức năng nghe, gọi, nhắn tin ra không còn gì hết. Còn vết nứt bên ngoài là do làm rớt trong lúc giỡn với Thiếu Hoa, sau đó lấy băng keo dán lại. Thiếu Hoa vốn không có dẫn y đến mấy tiệm điện thoại di động, nên y cũng chẳng biết hàng tốt hàng rẻ thế nào, y cứ nghĩ di động đều là thế cả, hơn nữa y cũng chẳng gọi cho ai, ít khi dùng tới, nên cũng chẳng để ý mấy.

Kết quả, dưới ánh mắt dòm lom lom của mọi người, y lấy một chiếc di động cũ nát, bán ngoài vỉa hè ra. Bắt máy, thì ra lại là người đại diện ở công ty Tụ Tinh gọi tới, y bực bội, “Từ đầu tôi đã nói với các người rồi, sau này tôi không đóng phim nữa, đừng làm phiền tôi!”

Tắt di động, tiếp tục trò truyện vui vẻ với mọi người.

Vệ Thành nhìn thấy chiếc di động của y, dường như nghĩ ngợi gì đó.

Buổi tiệc đông chí tổ chức rất thành công, ngày hôm sau, các đầu bếp bắt đầu nấu lại các món ăn theo lời Văn Khang đã bình phẩm, sau đó đưa ra thực đơn, thực khách đến ăn, khen không ngớt lời. Còn về Văn Khang, y cố gắng nhớ lại những mỹ vị ở hoàng cung trước đây y đã ăn, về phần làm thế nào, y cũng chẳng rõ. Nhưng cũng may chiếc lưỡi hoàng đế của y có thể nhớ ra được những gia vị trong đó, cho nên y cũng có thể viết các nguyên liệu cho đầu bếp tham khảo, để bọn họ khám phá ra thật nhiều món ngon cổ đại đã thất truyền.

Các đầu bếp phấn chấn bừng bừng ra sức sáng chế các món ngon, lần nữa lôi kéo các thực khách cũ trở về, trùng chấn lại danh tiếng khách sạn lớn nhất Tây thành.

Sáng hôm đó, Văn Khang ở trong phòng ngủ của căn biệt thự xa hoa, la to, “Thím Hoàng, thím có thấy di động của tôi không?”

“Có phải cái này không?” Thím mập lấy chiếc di động trên bàn đưa cho y.

Chiếc di động này vừa to vừa đẹp, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp. Văn Khang liếc một cái, bảo: “Cái này không phải di động của tôi!”

Không biết Viên Văn Kiệt đã vào lúc nào, lên tiếng, “Chiếc di động này là em mua cho anh họ đó, Nokia 8800 Arte, hàng mới vừa tung ra thị trường, dung lượng trong máy là 1GB, bộ phận cảm ứng cực nhanh, độ phân giải cũng cao…”

“Không, tôi chỉ cần chiếc di động trước đây thôi!”

“Anh họ à, cái di động đó của anh là hàng lỗi thời rồi, bên ngoài cũng nứt cả ra, lại còn phải lấy băng keo dán lại, nhìn keo kiệt lắm. Hôm đó trên buổi tiệc, ở trước mặt mọi người anh lấy nó ra ai cũng chê cười cả, nên em đã đổi cái khác cho anh đó! Huống chi cái di động đó của anh không có chức năng gì, bên trong chỉ có mấy số điện thoại, anh xài cái mới đi!”

Văn Khang túm lấy áo gã ta, hét: “Tôi chỉ cần cái di động trước đây của tôi thôi, cho dù có cũ có hư cỡ nào tôi cũng cần nó!”

“Được, được! Em lập tức mang tới cho anh!” Viên Văn Kiệt vừa lấy chiếc di động cũ ra vừa quan sát sắc mặt của y.

Văn Khang chộp lấy chiếc di động như tìm được bảo vật trở về, hai mắt tỏa sáng, trên mặt còn đầy vẻ dịu dàng.


“Chẳng lẽ đây là quà ai đó tặng cho anh sao?” Viên Văn Kiệt hỏi thử.

“Đương nhiên…” Văn Khang bắt đầu cảnh giác, “Đương nhiên không phải rồi! Mà thôi, chuyện của tôi, cậu hỏi làm gì!”

Văn Khang cất chiếc di động bảo bối trở vào, đó là đồ Thiếu Hoa mua cho y, cho dù có cũ đến cỡ nào cũng được, bởi vì bên trong có tiếng và hình của Tiểu Hoa. Tuy rằng nó không có công năng gì, nhưng cho dù có đưa y một chiếc di động cao cấp, y cũng chẳng biết dùng thế nào, đối với y, chỉ cần có thể nghe, gọi là được. Chỉ có những gã nhà giàu mới nổi, sợ người ta không biết mình có tiền, mới cần đồ vật bên ngoài chứng minh bản thân mình, còn Văn Khang đã là quý tộc đó giờ, đương nhiên rất khinh thường việc lấy quần áo, giày dép, di động biểu hiện trước mặt người ngoài.

Viên Văn Kiệt thấy y cất chiếc di động vỉa hè rẻ tiền vào, bên môi nở một nụ cười mờ ám.

Ở trường, trong câu lạc bộ bóng đá, mọi người đều đang cố gắng luyện tập.

Một Thiếu Hoa hoạt bát ngày xưa giờ bỗng trở nên ủ rũ, liều mạng luyện tập, ý đồ muốn tiêu hao hết sức lực của mình, cứ như thế về đến nhà cậu có thể ngã xuống giường ngủ ngay, không cần phải nhớ tới những chuyện không vui nữa.

Điền Hàn ném bóng sang một bên, vừa uống nước, vừa đi tới cạnh Thiếu Hoa, “Tiểu Hoa, mấy ngày nay tớ thấy tinh thần cậu sa sút, sắc mặt rất khó coi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Bộ thất tình à?”

Thiếu Hoa ủ rũ, chẳng buồn hé răng.

“Mau tới đây, chạy vào vòng tay rộng lớn của tớ đi, bảo đảm cậu sẽ không u sầu!”

“Mời tớ ăn thịt nướng uống bia đi, tớ sẽ không buồn nữa!”

“Hở?” Điền Hàn nghiêm túc, bảo: “Vậy cậu tiếp tục buồn đi!”

Tập luyện xong, Thiếu Hoa lại ủ rũ lê bước về nhà, cậu hoàn toàn không chú ý tới tình huống phía sau mình.

Thiếu Hoa vừa bước chân vào cửa, định đóng lại, đã bị một người đưa tay chặn lại.

“Ông là ai?” Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn gã nọ, thấy người này mặc nguyên bộ đồ tây trắng toát, khuôn mặt ngơ ngơ, nhưng lại cao ngạo, Thiếu Hoa thầm bắn cho gã một quả khinh thường, ông cho ông mặc đồ trắng là sẽ thành Tây Môn Xuy Tuyết à? Nổi điên cái gì vậy?

“Tôi là người do Long Phi phái tới, anh ta muốn tôi đón cậu tới khách sạn Tứ Hải Xuân, anh ta đang ở đó chờ cậu, nói muốn cho cậu một bất ngờ!” Gã giả mạo Tây Môn Xuy Tuyết phụng phịu nói.

“Long Phi là ai?” Thiếu Hoa vẫn chưa hiểu gì.

“Chính là cậu trai trẻ đã ở chung với cậu trong căn nhà này!”

Thiếu Hoa bắt đầu cảnh giác, hôm đó Văn Khang đối xử lạnh nhạt vô tình với cậu, sao hôm nay lại đột nhiên cho người tới tìm cậu chứ? Nếu thật là muốn tìm cậu, tại sao lại không gọi điện thoại. Còn nữa, nếu là Văn Khang nhất định sẽ không dùng cái tên đó, bởi vì anh ta vốn chẳng quen với tên thật của mình.

Vì thế, Thiếu Hoa đã cảnh giác, đáp lại: “Tôi không có quan hệ gì với anh ta, tôi không muốn đi! Mời ông ra ngoài cho!”

Gã mặt đồ trắng ngăn cửa lại, “Không được, ông chủ của tôi nhất định muốn cậu phải sang đó ôn lại một chút chuyện xưa!”


Trong phòng ngủ ở biệt thự, trên một chiếc giường một mét tám xa hoa, Văn Khang lăn qua lộn lại không ngủ được. Trong lòng trống trải, bên người cũng lạnh lùng, cả căn phòng tuy rộng lớn nhưng trống vắng, buồn tẻ. Y thật nhớ chiếc giường một mét hai ở nhà bà cụ trước đây, tuy hai người ngủ có hơi chật nhưng lại vô cùng ấm áp.

“Aizz…”

Giữa đêm khuya giá lạnh, tiếng than thở của Văn Khang da diết thê lương. Đêm dài đằng đẵng, biết bao giờ mới đến bình minh đây? Y kéo một con gấu bông vào ổ chăn, ôm vào lòng, tưởng tượng như đang ôm người nọ.

“Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là khi tôi đứng trước mặt em, em không biết tôi yêu em, mà là tôi không thể ăn được em…” Nửa đêm, giọng hát kháp kháp từ trong di động phát ra nghe vô cùng kinh khủng.

Cơn buồn ngủ của Văn Khang lập tức biến mất, y vọt xuống giường, chộp lấy di động, “Alo…”

“Tiểu Khang…” Giọng bà cụ ở bên kia dường như rất lo lắng.

“Bà ạ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Văn Khang sợ tới mức trái tim gõ lộp bộp, “Tiểu Hoa đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Đúng vậy!” Giọng bà cụ đúng thật là đang lo lắng, “Tiểu Hoa có ở chỗ cậu không?”

“Không có!” Văn Khang vừa nói vừa mặc quần áo vào.

“Cả đêm rồi Tiểu Hoa chưa về…”

“Bà chờ chút…” Văn Khang vừa mặc quần áo vừa xông ra ngoài, gọi tài xế, đi thẳng tới nhà bà cụ.

Vọt một hơi tới tầng mười, Văn Khang thở hồng hộc, gõ cửa.

Trong nhà chỉ có một mình bà cụ, bà vừa thấy y đến đã kể ngay, “Chiều nay bà về đến nhà, thấy Thiếu Hoa không có ở nhà, cơm chiều cũng chưa nấu, bà cứ nghĩ là cậu ấy ra ngoài chơi với bạn nên cũng không để ý. Cho đến chín giờ bà chuẩn bị đi ngủ cũng chưa thấy cậu ấy về, bình thường Thiếu Hoa sẽ về nhà trước tám giờ, rất ít khi về trễ, mà cho dù có trễ lắm cũng không vượt quá mười hai giờ, hơn nữa cũng sẽ gọi điện báo cho bà một tiếng, nhưng…”

Văn Khang vừa hoảng vừa vội, trong đầu lập tức hiện ra các tình huống: Lạc đường? Không thể nào! Bị xe đụng? Bị bắt cóc? Có thể lắm!

Văn Khang chạy qua cửa sổ nhà Hoàng Mao ở kế bên, vừa gõ vừa nhấn chuông.

Một lát sau, Hoàng Mao mơ mơ hồ hồ đi ra mở cửa, “Làm gì gõ cửa nửa đêm nửa hôm thế?”

Văn Khang lay lay anh ta, hỏi ngay, “Chiều nay anh ở nhà có nghe thấy bên này có động tĩnh gì không? Có nhìn thấy Thiếu Hoa không?”

Hoàng Mao vò đầu, “Không có! Tôi ngồi trong nhà chơi game từ trưa tới chiều, cho đến giờ vẫn chưa ra ngoài, hơn sáu giờ rưỡi tôi nhìn ra cửa sổ thấy Thiếu Hoa quảy cặp về tới, tôi cũng không để ý, tiếp tục chơi game! Mà dường như cậu ta đứng ở cửa nói chuyện với ai đó, sau đó thì không còn nghe gì nữa cả!”


Bà cụ rất lo lắng, “Sao lại như thế? Vậy Tiểu Hoa đi đâu rồi? Nếu có chuyện cậu ấy sẽ gọi điện thoại cho bà hay ngay!”

Hoàng Mao tỉnh táo được một chút, làm như đang trinh thám, phân tích: “Mấy ngày nay tâm trạng Tiểu Hoa không tốt, chắc là ra ngoài uống rượu với bạn rồi, uống rượu xong say phải ở nhờ nhà bạn, không sao, chờ đến sáng mai thì biết chứ gì! Còn nếu tới sáng mà cậu ta vẫn chưa trở về thì phải báo cảnh sát thôi! Ai nha… Mệt quá, tôi đi ngủ đây!”

Văn Khang cũng không còn cách nào, đành phải nén lo lắng xuống, an ủi bà cụ, “Hoàng Mao nói có lý lắm, có thể cậu ấy đã ngủ ở nhà người khác, giờ lại quá khuya, không có cách nào tìm người, bà mau đi nghỉ đi, mọi chuyện cứ giao cho tôi được rồi!”

Bà cụ nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng đã khuya, không còn cách nào khác, đành phải về phòng nghỉ ngơi trước.

Văn Khang đi tới đi lui quanh phòng, lo lắng không yên, giờ chỉ mong những gì Hoàng Mao nói là thật, Thiếu Hoa uống rượu với bạn học, say quá phải ngủ lại nhà bạn, chứ không phải…

Văn Khang không dám nghĩ tiếp nữa, lăn qua lộn lại cho tới hừng đông.

Cho đến khi mặt trời đã lên cao nhưng Thiếu Hoa vẫn chưa về, cũng không hề gọi điện về nhà.

Văn Khang lại sang nhà kế bên gõ cửa, kéo Hoàng Mao thức dậy, bảo anh ta tới trường học tìm người. Hoàng Mao xoa xoa đôi mắt còn mê ngủ thất thiểu đi xuống lầu, Văn Khang trở vào phòng chờ điện thoại, bắt đầu quan sát hết mọi thứ trong nhà: Điện thoại đặt trên mép bàn cạnh sô pha, trên bàn trải một chiếc khăn trải bàn màu vàng nhạt.

Rốt cuộc thì Thiếu Hoa đã đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì?

Không bao lâu sau, Hoàng Mao dẫn mấy người bạn của Thiếu Hoa hoảng hốt chạy tới nhà bà cụ.

“Có chuyện gì vậy? Cả đêm qua Tiểu Hoa vẫn chưa về sao?” Điền Hàn vừa nói vừa thở hổn hển.

“Phải đó, phải đó, sao lại như thế?” Tiểu Lý, Chung Tình đồng thanh hỏi.

Văn Khang nghiêm túc, phán: “Tiểu Hoa bị bắt cóc rồi!”

“Hả? Sao lại như thế?” Điền Hàn hoảng sợ, “Chiều qua chúng tôi còn cùng nhau tập bóng, đến sáu giờ rưỡi cậu ấy về nhà mà!”

Văn Khang nói: “Đúng vậy! Nhưng đến tám giờ bà cụ về nhà không thấy Thiếu Hoa, sau đó vẫn ở nhà chờ cậu ấy nhưng mãi vẫn không thấy về! Điều này cho thấy, hôm qua, trong khoảng thời gian từ sáu giờ rưỡi đến tám giờ, cậu ấy đã bị bắt cóc ngay tại nhà!”

“Nhưng sao cậu lại biết là bị bắt cóc ngay tại nhà chứ?” Tiểu Lý thắc mắc.

Văn Khang trả lời: “Bởi vì chiều qua hơn sáu giờ rưỡi Hoàng Mao đã nhìn thấy cậu ấy về nhà!”

Chung Tình lại hỏi: “Vậy sao cậu lại biết là cậu ấy bị bắt cóc?”

“Mọi người nhìn điện thoại và khăn trải bàn đi!”

Mọi người quay qua xem xét, nhưng cũng không phát hiện gì.

Văn Khang giải thích, “Khăn trải bàn bị trải ngược!”

Mọi người lại nhìn kỹ, quả thật mấy hoa văn trên khăn mờ nhạt, nếu nhìn không kĩ sẽ không nhận ra.

Văn Khang lật khăn trải bàn lại, “Căn phòng này trước giờ đều do Thiếu Hoa dọn dẹp, cậu ấy chưa bao giờ trải ngược cả! Trước đây, trong lúc tôi dọn dẹp đã trải ngược, cậu ấy chỉ cần liếc một cái đã có thể phát hiện, bảo tôi trải lại!”


“Có khi nào là bà cụ trải không!”

“Bà không có trải!” Bà cụ nhanh chóng thanh minh, “Lúc bà về đến nhà, tất cả mọi thứ trong phòng vẫn như bình thường, bà không có đãng trí cũng không thay đổi thứ gì trong phòng khách cả!”

“Như vậy, nếu khăn trải bàn này không phải Tiểu Hoa trải, cũng không phải bà cụ trải, vậy là ai?” Văn Khang bắt đầu phân tích, “Mọi người nhìn cái điện thoại này xem, đã bị trầy một chút, từ đó có thể suy đoán, có kẻ xấu đã vào nhà muốn bắt Tiểu Hoa đi, trong lúc xô xát đã làm ngã bàn, khăn trải bàn và điện thoại bị rớt xuống đất, kẻ xấu đánh ngất Tiểu Hoa, trải khăn trải bàn lại như cũ. Nhưng vì hai bề của khăn trải bàn này rất giống, kẻ bắt cóc không để ý nên đã trải ngược!”

“Ừm…” Mọi người đều gật đầu, kế đó lại đưa ra nghi vấn, “Như vậy, là ai đã làm?”

Điền Hàn vỗ đầu, “Tôi biết là ai rồi!”

“Ai?”

Điền Hàn vô cùng tự tin, nói: “Ba ngày sau bắt đầu đấu vòng loại các trường trên toàn quốc, đội BL của chúng ta đã bốc thăm ngẫu nhiên trúng đội NP của thành phố QD, bọ họ sợ chúng ta đá thắng, cho nên đã bắt cóc Tiểu Hoa, ý đồ là suy giảm lực lượng của chúng ta!”

“Ặc!” Hoàng Mao tức giận, phản bác, “Cậu xem phim cẩu huyết nhiều quá lậm à? Em trai tôi ở ngay trong đội NP, với thực lực của bọn họ, chỉ cần cố chút là được, sao lại sợ mấy người chứ?”

Tiểu Lý nhanh trí, chen vào: “Chẳng lẽ là xuyên đến một thế giới nào đó, cứu vớt thiên hạ, thành lập hậu cung rồi không?”

Điền Hàn đập lên đầu cậu ta một cái, cho cậu ta ngậm mồm lại.

“Á, tớ biết rồi!” Mắt Chung Tình sáng lên, “Có khi nào là Lâm tiên sinh đến tìm cậu ấy, cậu ấy không muốn đi, vì thế đã bị Lâm tinh sinh bắt! Ha ha ha, ông chú chân dài và tình cảm ngược luyến tàn tâm!”

Trong đầu Chung mỹ nữ bắt đầu hiện lên những hình ảnh không mấy CJ, một phúc hắc công ép buộc, bắt đi ngây thơ lương thiện thụ, trước XX sau OO, bắt đầu triển khai cuộc tình ngược tâm. Bá đạo công sau khi biết chuyện đã đi giành lại, hai công tranh chấp, không biết sau cùng ai mới là chân mệnh thiên tử đây!

Nhắc tới Lâm Phượng, mặt Văn Khang thối y chang bình tiểu đêm.

Tiểu Lý khinh bỉ, “Cậu đừng có YY quá mức như thế, nếu thật là Lâm tiên sinh đến tìm, cậu ấy nhất định sẽ đi ngay, còn sử dụng bạo lực làm gì!”

Thế là cả đám lại bắt đầu, cậu câu này tớ câu kia, tranh cãi quyết liệt.

Văn Khang tiến hành phân tích nghi vấn, bắt đầu phân công nhiệm vụ, “Anh Hoàng Mao, cảm phiền anh đến tìm em trai anh hỏi thăm xem, có phải bọn họ vì muốn thắng trận đã làm thế hay không!”

Điền Hàn vội vã chen vào, “Tớ đi nữa!” Nói xong còn liếc Hoàng Mao một cái, sợ anh ta âm thầm phá rối. Hoàng Mao cũng lập tức liếc lại.

Văn Khang nói tiếp, “Tiểu Lý, phiền cậu đến khách sạn Dụ Đạt quan sát Lâm Phượng, xem gã ta đang làm gì!”

Chung Tình cũng tự tiến cử, “Tớ cũng đi!” Lỡ như có chuyện tình ngược luyến tàn tâm, cô cũng có thể trực tiếp quan sát nha.

Mọi người đi cả, Văn Khang mới chợt nhớ tới một chuyện quan trọng nhất, gọi điện thoại báo cho Dung ca.

Gọi điện thoại xong, y cảm giác có gì đó kéo kéo ống quần mình, cúi đầu thì thấy là Chiêu Tài và Tiến Bảo. Văn Khang ngồi xổm xuống sờ đầu hai con mèo, nở nụ cười thành khẩn, “Lúc Tiểu Hoa gặp chuyện, hai đứa có ở nhà, rốt cuộc đã nhìn thấy gì, nói cho ta biết được không? Nếu hai đứa có thể nói cho ta biết, sau này, mỗi ngày ta nhất định mua bánh bao thịt cho hai đứa ăn, nếu thấy bánh bao mua bên ngoài không ngon, ta sẽ tự làm cho hai đứa ăn nha? Bánh bao ta làm ăn ngon lắm đó!”

Chiêu Tài và Tiến Bảo nghe thấy có bánh bao thịt ăn, vui sướng kêu, “Meo meo!”

“Còn có cả gà nướng, vịt nướng, thịt xào, cá chiên, hai đứa muốn ăn gì cứ tùy ý chọn, có được không?” Văn Khang nắm chân mèo, khẩn cầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.