Đọc truyện Trùng Sinh Duyên – Chương 16: Chuẩn bị thi cử
Văn Khang vắt hết đầu óc biến một thứ đơn giản nào đó thành phức tạp, cuối cùng một tác phẩm lớn cũng đã ra lò, y lập tức chạy tới xin chỉ thị…
“Cậu thanh niên này đúng là thẳng thắn, tôi đúng là có ý như vậy!” Gã tóc bím cười ha hả, “Ở mấy tập cuối có vai diễn của Triệu vương, tôi hi vọng bạn của cậu có thể đảm nhận vai khách mời này!”
Thiếu Hoa không chút do dự cự tuyệt ngay, “Không được!”
Gã tóc bím không thể tin vào tai mình nữa, con đường dẫn tới danh tiếng ở ngay trước mắt, hơn nữa biết đâu chừng còn trở thành diễn viên nổi tiếng một bước lên mây, ai có thể kháng cự lại hấp dẫn như thế. Huống chi mấy người này có lẽ đang là sinh viên, sao có thể cự tuyệt, chẳng lẽ là đang muốn nâng giá, ra yêu cầu gì đó.
Gã tóc bím không chút hoang mang, nhấp một ngụm cà phê, cười nói, “Về phương diện thù lao, như các cậu biết đó, người mới vào nghề lúc nào cũng không quá cao, nhưng ít ra các cậu lại có một cơ hội thể hiện bản thân mình, nếu như được mọi người chú ý tới như vậy tiền đồ sẽ rất sáng sủa, quan trọng nhất là các cậu có biết nắm bắt cơ hội hay không!”
“Đúng đó!” Ba Lệ vỗ tay khen ngợi, ngầm tính toán, nếu Văn Khang đi đóng phim như vậy sẽ có thể quen biết được nhiều diễn viên nổi tiếng, đến lúc đó việc xin chữ ký sẽ chẳng còn là cái đinh gì cả.
“Không được!” Thiếu Hoa vẫn cự tuyệt, trong lòng cậu vẫn rất lo lắng. Lúc trước cậu nhặt được Văn Khang bên sườn núi, ngoài chiếc xe bị lật ra không còn người bị hại nào nữa cả, tất nhiên cũng không ngoại trừ trường hợp nạn nhân bị thương nhẹ đã tự rời khỏi. Quan trọng là nơi Văn Khang xuất hiện rất gần hiện trường tai nạn, trên người anh ta lại có những vết thương như thế, dù có phân tích thế nào anh ta cũng rất giống nạn nhân.
Trước khi phá được vụ mưu sát, bắt được hung thủ, Văn Khang quả thật không nên xuất hiện trước công chúng, nếu để hung thủ phát hiện anh ta còn sống, hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.
Lại thấy gã tóc bím họ Lý đang nhìn Văn Khang trưng cầu ý kiến, Thiếu Hoa khẳng định lại lần nữa, “Tôi là người giám hộ của anh ta, tôi có thể thay anh ta quyết định. Hiện tại Tiểu Khang phải đi học, bài vở quan trọng, không thích hợp đảm nhận việc này!”
Người giám hộ? Gã tóc bím vô cùng buồn bực, rõ ràng cậu này nhìn nhỏ tuổi hơn cậu kia, vậy mà lại là người giám hộ sao?
Văn Khang nhíu mày, nhìn sắc mặt Thiếu Hoa, nói: “Chuyện này ta muốn bàn bạc lại với người nhà một chút, mai ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục!”
Gã tóc bím thấy tình hình có thay đổi, liên tục gật đầu, “Được, được! Cậu trở về bàn lại với người nhà đi, vai Triệu vương chỉ là vai nhỏ, không cần phải diễn nhiều, hơn nữa cũng sắp nghỉ hè rồi, chúng tôi sẽ tranh thủ quay trong thời gian này, sẽ không ảnh hướng tới bài vở của cậu đâu!”
Thế là cả đám chia nhau đi.
Về tới nhà, Thiếu Hoa nghiêm túc nói với Văn Khang, “Tôi không muốn anh xuất đầu lộ diện, lúc còn trẻ không cố gắng học tập lo nổi danh gì chứ? Cho nên, anh phải cự tuyệt gã ta!”
Văn Khang cũng có lo lắng của riêng mình.
“Hắn nói có thù lao!”
“Cái gì?” Thiếu Hoa vô cùng kinh ngạc, “Vì tiền mà anh định đồng ý? Đó là quay phim, quay phim đó anh có biết không? Không phải anh từng nói đào kép là tiện nghiệp hay sao? Vì tiền mà lại cam lòng đi làm cái nghề mà anh cho là ti tiện đó sao?”
“Ta nói thật đó!” Văn Khang cũng nghiêm túc nói, “Ta thấy tối nào ngươi cũng ghi ghi chép chép để lấy tiền… tiền…”
“Tiền nhuận bút!” Thiếu Hoa chủ động bổ sung cái dốt cho y.
“Ta không muốn ngươi phải cực nhọc thế nữa, ta muốn gánh vác với ngươi!”
“Tôi không cần anh vì thay tôi gánh gác mà phải đi đóng phim! Cho dù có muốn kiếm tiền cũng không phải lúc này, giờ phải cố gắng học tập mới có cái nghề tốt được!”
“Ta cần tiền cũng không phải vì chuyện này!”
“Vậy rốt cuộc thì anh vì cái gì?”
“Ngươi đã chịu ơn giúp đỡ của Lâm Phượng nhiều năm, cái ân này giống như một gánh nặng đè lên vai ngươi, khiến ngươi không dám suy nghĩ cho tương lai của mình, thậm chí cũng không dám có sở thích, quan điểm của bản thân. Ngươi không cam lòng phụ thuộc vào người khác nhưng nó lại khiến ngươi không thể không bị lệ thuộc, ngươi muốn đường đường chính làm người nhưng lại phải xem sắc mặt của người khác, sợ hắn ta không vui! Tất cả những điều này dù ngươi không nói rõ nhưng qua từng câu từng chữ của ngươi ta có thể cảm nhận được nỗi buồn, phiền não của ngươi!”
Thiếu Hoa không nói ra lời, đó là tâm sự chôn chặt trong lòng cậu, cậu chưa bao giờ dám bày tỏ với ai, không ngờ lại bị một người mà cậu cho là chỉ số IQ thấp phát hiện, lại còn hiểu rất rõ. Cuối cùng thì anh ta đã để tâm đến cậu như thế nào mới có thể hiểu được rõ như thế đây?
“Cho nên…” Văn Khang giơ cao nắm tay, khí thế hào hùng, hô: “Ta phải kiếm tiền, phải giúp ngươi trả nợ ân tình cho cái tên khốn… À, không, cho Lâm tiên sinh!”
“Coi cái mặt ngáo của anh kìa!” Tuy ngoài mặt Thiếu Hoa làm ra vẻ khinh bỉ nhưng trong lòng lại rất cảm động. Nhưng cảm động là một chuyện, để Văn Khang vì kiếm tiền cho cậu mà rơi vào hiểm cảnh lại là một chuyện khác.
“Nói tóm lại là anh phải nghe lời tôi, tôi nói không được là không được!”
“Chuyện khác ta có thể nghe lời ngươi nhưng chuyện này thì không được! Ngươi nghĩ xem, một người anh tuấn thông minh vô địch, tiêu sái, khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại như ta chỉ cần lên đài đứng một lát sẽ có cả đống người mê chết, ngươi đừng nói gì thêm nữa… Ai da…” Văn Khang ôm cái đầu thông minh nhe răng.
“Mấy ngày không đánh anh, anh dám cãi lời tôi?” Thiếu Hoa giơ nắm đấm ra, chuẩn bị trị tội cái đầu của ai đó.
Thiếu Hoa rất kiên quyết nhưng Văn Khang cũng rất quyết tâm. Tất nhiên, y cũng sẽ không vì chuyện này mà cãi nhau với Thiếu Hoa, cho nên đêm đó y đã trưng cầu ý kiến người nhà, mà người nhà thì ngoài Thiếu Hoa ra, vẫn còn có bà cụ.
Bà cụ nghe xong lời tuyên bố dõng dạc đầy quyết tâm cảm động lòng người của Văn Khang, đương nhiên cũng vô cùng ủng hộ.
Hai thắng một, thiểu số phục tùng đa số, thông qua!
Thiếu Hoa đành phải đồng ý, gọi điện thoại cho gã họ Lý, định ngày, nhận kịch bản, đương nhiên cũng nhân đó đe dọa, “Mấy ngày nữa là thi cuối kỳ, nếu anh vì chuyện này mà nợ môn…”
“Đừng lo, thầy có nói, vì kiến thức cơ bản của ta còn kém cho nên đến lúc thi sẽ ưu tiên cho ta mang tài liệu tham khảo vào!”
“Cho dù như vậy nhưng anh vẫn phải cố gắng học tập có biết không!” Thiếu Hoa vừa dạy bảo vừa gõ bàn phím như bay.
“Ngươi lại đang viết sách?”
“Đúng vậy! Dạo này kiếm tiền ngày càng khó!”
“Viết gì chứ, không phải ngươi đang sao chép lại hay sao? Ngươi không gạt được ta đâu!”
Thiếu Hoa đỏ mặt một chút, nghiêm túc bảo: “Anh hiểu gì chứ, đây không phải là sao chép, mà là đang truyền bá bản sắc văn hóa, truyền thống của dân tộc, tạo ra những án văn bất hủ lưu truyền hậu thế, đó là nghĩa vụ vẻ vang, nghĩa bất dung từ có biết không?”
“Biết, nhưng nói tới nói lui, đó vẫn là sao chép!”
“Nè, nè, đa số sách bán trong thành phố đều là sách tổng hợp, đâu phải chỉ mình tôi làm, sao anh chỉ nói tôi chứ?”
“Chẳng phải ngươi đã từng nói, một việc sai không phải vì nhiều người làm mà nó đúng hay sao?”
“Tôi nói khi nào? Câm miệng, lo coi sách của anh đi!” Người nào đó đang lập chí cống hiến cho bản sắc văn hóa truyền thống dân tộc lại giơ nắm đấm, chuyển đề tài, “Bài luận thầy ra cho anh, anh làm chưa? Không phải lúc anh viết bài cũng phải trích dẫn rất nhiều tài liệu sao?”
“Ta đang viết đây nè!” Cậu học trò thành thật nộp bài vở lên.
Thiếu Hoa vừa nhìn thấy, khinh bỉ, “Xem tiêu đề của anh kìa, cái gì mà “Chế độ thi cử trong lịch sử xuất hiện từ bao giờ?” thô thiển quá đi. Vừa xem là biết do người không văn hóa, kiến thức nông cạn đặt. Xét tới nội dung, vừa đọc đã hiểu ngay, điều này chứng minh cái gì? Anh nên biết, viết văn nhất định phải có chiều sâu, phải khiến cho người đọc cảm thấy sâu đến khôn lường, mới có thể biểu hiện được học thức bác đại tinh thâm của tác giả!”
“Nếu người đọc không hiểu thì tính sao?”
“Đó là do kiến thức của bọn họ hạn hẹp, không hiểu được chiều sâu ẩn chứa trong từng câu văn của tác giả, đó là tổn thất của họ!”
“Vậy nên viết như thế nào mới có chiều sâu?” Cậu học trò khiêm tốn thỉnh giáo.
“Bất kể là cái gì, cũng đều phải biến nó thành phức tạp, từ trong ý nghĩa của nó đào bới ra chiều sâu. Đại khái là… cho dù là một thứ gì đó có nội dung rất đơn giản, ta cũng phải dùng một câu khó hiểu để biểu đạt!” Thầy giáo nhìn thấy mặt cậu học trò ngu ra, lập tức kéo cậu ta tới bên cửa sổ, chỉ: “Nhìn xem, dưới lầu có cái gì?”
Văn Khang nhìn nhìn ngó ngó, dưới lầu ngoài mấy cây cỏ thưa thớt, mấy con đường ngoằn ngoèo, không có gì cả.
Thầy giáo lại chỉ tiếp, “Anh có thấy ai ở ven đường không?”
“À, là bác Trương bán trứng! Trứng của chúng ta ăn đều mua chỗ bà ấy không đó, bà ấy rất tốt, trứng cũng rất ngon!”
Thầy Thiếu Hoa lại giơ một ngón tay ra lắc lắc, “Coi anh kìa, mấy câu này của anh đúng là thiếu hiểu biết, không có chiều sâu, kiến thức nông cạn!”
“Vậy phải nói như thế nào?”
“Phải nói như thế này: ‘Bà cụ họ Trương đang thực hiện quá trình trao đổi giữa tiền và trứng trong nền kinh tế thị trường!’ Đó chính là chiều sâu, có hiểu không? Chiều sâu đó!” Thiếu Hoa khinh bỉ, “Cái gì mà bác Trương bán trứng, chỉ có những người kém hiểu biết mới nói như vậy! Lúc chúng ta viết văn, nói chuyện đều phải thể hiện trình độ của giai cấp trí thức có biết không? Nói tóm lại là phải nói sao cho người ta không hiểu, mới thể hiện được chiều sâu của chúng ta?”
“Hiểu rồi!” Cậu học trò nghe giảng, một lần nữa cặm cụi viết văn, một lát sau, “Ớ, viết hết mực rồi!”
“Vứt đi!” Người nào đó đang gõ chữ rất bực bội.
“Không có bút viết làm sao bây giờ?”
“Ngu quá!” Thiếu Hoa quẳng qua một cây bút bi.
Văn Khang vắt hết đầu óc biến một thứ đơn giản nào đó thành phức tạp, cuối cùng một tác phẩm lớn cũng đã ra lò, y lập tức chạy tới xin chỉ thị của thầy ngay, “Viết xong rồi, bảo đảm rất có chiều sâu, không ai hiểu được!”
Thiếu Hoa tán thưởng, “Tốt lắm, đúng là trẻ con dễ dạy, sau khi được danh sư chỉ điểm, đã viết ra được những câu văn bác đại tinh thâm, ai nhìn vào cũng giống như bước vào mê cung tri thức, bàng hoàng kinh ngạc, vô cùng bội phục tác giả đã viết nên tác phẩm! Cứ như thế viết tiếp đi, nói không chừng một hai năm nữa anh sẽ thành đại thần trong giới văn học, sau đó có thể mở V, ha ha!”
“Mở V là sao?”
“Ngay cả cái đó mà cũng không hiểu? Nghe này, mở V chính là mở ra một cánh cửa hình chữ V!”
Cậu học trò nghe giảng, để cảm tạ lời khen tặng của thầy, đã bình lại tám chữ, “Núi cao đánh trống, tiếng vang ngàn dặm!”
“Là sao?” Thiếu Hoa lấy tới xem, “Có phải là muốn nói anh viết rất tốt nên bỗng nhiên nổi tiếng?”
“Dường như không phải!” Văn Khang vò đầu, “Núi cao đánh trống có nghĩa là ‘Không thông, không thông’!”
“Sao có thể chứ, rõ ràng anh viết rất cao thâm, hơn nữa câu này cũng rất tuyệt nha!”
Văn Khang nhìn trái nhìn phải, ủ rũ, “Ủa? Cái này do ta viết hả? Có nghĩa gì?”
“Mẹ nó, của anh viết mà hỏi tôi là sao?”
Văn Khang không thèm chỉnh sửa tác phẩm lớn nữa mà vùi đầu đọc kịch bản. Đến cuối cùng, khi đọc tới cảnh Triệu Vương mất nước nhớ lại chuyện xưa nửa đêm hát bài đồng dao quê nhà, kí ức mất nước kiếp trước như hiện về, cảm động đến rưng rưng nước mắt.
“Anh làm gì mà ngồi ngơ ra thế? Mai phải thi rồi còn ở đó lo đọc kịch bản! Cho dù được phép mang tài liệu tham khảo vào, cũng phải coi bài lại mới được chứ!” Giọng nam cao quen thuộc lại vang lên.
Văn Khang từ quá khứ kịp thời bay về, lau nước mắt, đặt kịch bản xuống dưới sách tham khảo, xem lại bài thi.
Sáng sớm hôm sau, Thiếu Hoa còn khẩn trương hơn cả Văn Khang, cậu dậy sớm pha sữa nóng, chuẩn bị một bánh quẩy hai cái trứng cho thí sinh chuẩn bị đi thi!
Văn Khang ăn xong lau miệng, hăng hái vô cùng, bảo, “Được rồi, đi thôi!”
“Nè, anh thi chứ đâu phải tôi thi chứ? Nhưng nếu anh hồi hộp thì tôi cũng có thể đưa anh tới trường!”
“Ta có hồi hộp gì đâu, thầy bảo lúc thi ta có thể mang tài liệu tham khảo vào, mà tài liệu tham khảo của ta chính là ngươi đó!”
“Cái gì?” Dù Thiếu Hoa đã quen thuộc với cách nghĩ như người sao Hỏa của Văn Khang, nhưng cậu vẫn giật mình kinh hoảng, “Cứu mạng, buông tay, tôi không đi đâu!”
Văn Khang kéo tư liệu tham khảo hình người đang không ngừng giãy giụa vào phòng thi! Thầy đứng lớp trông thấy choáng váng.
Thế là một đàn chị giàu lòng nhân ái đã tự nguyện đến ngồi chung với đàn em đẹp trai không hiểu bài giúp em ấy vượt qua ải khó.
Cuối cùng, thầy vẫn không chịu nổi, ho khan nhắc nhở, “Bạn học đằng kia, đừng có dán mắt vào bài người khác chép như thế!”
“Nhưng thầy có nói ta có thể xem tài liệu tham khảo mà!” Cậu học trò vô tội, nhìn thầy giáo bằng ánh mắt oan khuất giống như đang lên án việc ông nói không giữ lời.
“Cậu ấy chỉ tham khảo thành quả của người khác thôi thầy!” Đàn chị bên cạnh tỏ vẻ đồng ý, “Tri thứ của mỗi người đều được tích lũy từ thành quả của người khác, đúng không thầy? Chúng ta phải thừa kế thành tựu của những người đi trước, đấy là mục đích mà chúng ta đến trường học tập, phải không thầy?…”
Mỗi một lần “phải không thầy?”, thầy giáo choáng váng, tự biết bản thân không phải đối thủ, đành phải im lặng không nói tiếng nào.
Ngạo: em ngất ngây rồi, cái mớ lý luận rách nát trong cả chương này làm ta cười muốn mẻ cả răng rồi =]]]