Đọc truyện Trùng Sinh Đồng Kí Ức – Chương 7: Về nhà (1)
Ánh dương chiều sớm không còn gay gắt nữa, dưới tán cây bằng lăng dọc hai bên đường, Trác Thiệu Ninh lặng lẽ nắm lấy bàn tay của cô, từ lúc trở về, anh đã luôn muốn làm việc này, nỗi nhớ nhung không thể so với chấp niệm trong lòng. Thực sự không thể tưởng tưởng anh đã nhớ cô nhiều đến mức nào.
Kiếp trước bản thân anh nhận ra quá muộn, nên mới bỏ lỡ, mới vuột mất.
Tay cô mềm mại, trắng nõn, giống như đứa bé, chỉ khi được chạm đến anh mới thực sự tin vào sự tồn tại của cô, rằng cô ấy vẫn ở đây, anh đến vừa kịp lúc.
Cảm giác này quá tuyệt vời, sao trước đây anh không nhận ra nhỉ?
Cô vẫn là cô nhóc bướng bỉnh của lúc trước, tính tình cô thay đổi chỉ là do hoàn cảnh sống trong một gia đình không trọn vẹn, theo như những gì anh thấy cô không phải quá lãm đạm, mối quan hệ giữa cô và dì Phó cũng không đến bước đường cùng.
-Trà Muộn truyện được đăng duy nhất trên diễn đàn lê quý đôn
Còn nhớ khi cô tốt nghiệp mới rời khỏi nhà, mấy năm sau dì Phó bệnh lâm bệnh nặng, lúc đó anh cũng có về thăm, khi vào phòng bệnh, dì nở một nụ cười héo hon nhìn anh, trong ánh mắt u buồn là hàng vạn thứ bi thương chất chứa.
“Dì vẫn khỏe chứ?” Anh ngồi xuống bên cạnh giường nắm bàn tay gầy xanh kia.
“Thiệu Ninh, lâu lắm rồi mới gặp con” Nước mắt bà lặng lẽ rơi xuống.
“Cháu vừa ở thành phố X trở về. Nghe mẹ cháu nói dì ốm phải nằm viện” Anh ân cần nói.
“Già rồi, bệnh người già ấy mà”
“Dì đừng nói vậy, dì vẫn còn trẻ”
“Thiệu Ninh, cháu có gặp Nghi Ân không? Không biết dạo này con bé ra sao” Giọng bà man mác buồn.
Anh lặng người, khẽ lắc đầu.
“Là dì hại nó, dì không phải là người mẹ tốt”
“Dì đừng xúc động” Anh lo lắng trấn an
“Thiệu Ninh, hứa với dì một chuyện được không?” Tay bà run run nắm tay lấy tay anh.
“Vâng, dì cứ nói”
“Dì không còn bao nhiêu thời gian nữa, nhưng mà Nghi Ân, dì không thể an tâm được. Con chăm sóc con bé giúp dì nhé”
“Cháu hứa, cháu sẽ cố hết sức”
Nhưng anh không biết rằng lời hứa đó vĩnh viễn không thực hiện được.
Một tuần sau đó, dì Phó qua đời, tang lễ ảm đạm lạnh lẽo vô cùng, nhà dì không còn ai thân thích, ngay cả đứa con gái duy nhất cũng bặp vô âm tính, đứng ra tổ chức chỉ có một người cháu họ hàng xa, anh ở bên linh cữu của dì cả đêm đến khi tiễn đưa người về nơi chính suối. Phó Nghi Ân tuyệt nhiên chưa từng xuất hiện.
Anh không hiểu, vì điều gì đã khiến cô trở nên máu lạnh vô tình. Ngay cả dì Phó yêu thương cô như vậy, đến lúc nhắm mắt xui tay cũng không thể thanh thản.
…
“Này, anh mau buông ra” Phó Nghi Ân giật tay mình ra.
Anh dửng dưng không nới lỏng, càng siết chặt.
“Mau buông ra” cô nhăn mặt giọng cáu lên.
Trác Thiệu Ninh thở dài một tiếng, nhìn cô gái đang cau có với mình, anh bật cười hạnh phúc.
“Nghi Ân, anh vĩnh viễn không buông tay em ra” Trác Thiệu Ninh anh xin thề với trời, đây là lời hẹn ước với chính mình, cô không biết, rồi anh sẽ từ từ cho cô biết.
“Hả, lúc sáng anh đi xe bus đến mà. Sao giờ lại chạy xe” Phó Nghi Ân bất ngờ nhìn chiếc ô tô đỗ bên đường.
“Lên đi. Anh đưa em về”
Anh mở cửa xe ghế phụ.
Phó Nghi Ân đành chèo lên, ngồi ngay ngắn.
Anh ngồi bên ghế lái, khởi động xe, đột nhiên chồm qua người cô, giọng anh thoát bên tai.
“Thắt dây an toàn vào”
“Tự tôi làm được rồi” cô đỏ mặt, cuống quýt hai tay.
Anh không lên tiếng, tiếp tục nắm dây an toàn choàng qua vai cô.
Xong việc anh lại bình ổn đặt tay lên vô lăng, xe từ từ chuyển bánh trên đường.
Dọc đường đi, không gian có chút yên ắm, anh không hỏi cô không đáp. Phó Nghi Ân chống tay lên cằm nhìn phố xá qua ô cửa kính.
…
Lúc về đến nhà, vừa bước vào phòng khách đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phưng phức khiến cái bụng nhỏ réo lên vì đói.
“Thưa mẹ, con đi học mới về”cô sẵn chân chạy xộc vào bếp.
“Về rồi hả? Một lát nữa qua nhà mời Thiệu Ninh qua nhà chúng ta ăn tối?”
“Dì , cháu đến rồi” giọng anh cất lên phía sau lưng cô.
“A cháu đến rồi, dì còn chưa nấu đâu vào đâu. Mà hai đứa về cùng hả?”
“Tình cờ cháu đón Nghi Ân ở trường về luôn” Anh giải thích
“Cám ơn cháu nhé. Hèn gì hôm nay con bé về sớm thế” bà Phó cười nhân hậu.
“Mẹ để con làm cho” Phó Nghi Ân săn tay áo lên định giúp.
“Không cần đâu, con vào tắm rửa đi, đồng phục dính dầu mỡ bây giờ” Mẹ lùa cô ra.
“Em đi đi, ở đây để anh giúp dì cho” Trác Thiệu Ninh tự nhiên kéo cô ra.
Phó Nghi Ân đành phải lủi thủi đi vào phòng.
“Thiệu Ninh, cháu không cần vướn tay ở đây, dì làm được rồi. Sao có thể cho khách vào bếp được”
“Dì à, người quen cả, cháu không ngại” Trác Thiệu Ninh bật cười, giành lấy rổ rau đi rửa.
“Cái thằng bé này” bà Phó cười trừ.
Lúc Phó Nghi Ân đầu tóc ướt đẫm, đã thay đồ thoải mái ở nhà thì trong bếp hai bóng dáng bận rộn, không biết nói gì mà mẹ cô bật cười khúc khích.
Cô dùng khăn lông dày trùm lên đầu, lau cho khô tóc.
“Xong rồi, vào ăn cơm thôi” cái khăn trên đầu Phó Nghi Ân rơi xuống, cô giật bắn người nhìn người đang biểu lộ vẻ mặt vô tội vạ nhìn mình.
“Xin lỗi, làm em giật mình” anh ngượng ngùng nói
Anh nói xong cúi người nhặt lấy chiếc khăn, động tác nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Để tôi tự làm” Cô tránh né.
“Ngồi im” anh ấn cô ngồi xuống, bàn tay vừa to vừa mang hơi ấm phủ lên đầu, ngón tay luồn qua những lọn tóc mềm mại của cô.
“Hai đứa vào ăn cơm thôi” bầu không khí bị phá vỡ, anh đành khự tay lại, cô rối rắm chạy đi.
…
“Nào, ăn cơm thôi” Mẹ xới cơm vào chén cho cô.
“Mời dì ăn cơm” giọng anh dày ấm vang lên
“Em cũng ăn đi”
“Mời mẹ, mời anh ăn cơm” Phó Nghi Ân cầm đũa lên.
“Con ăn món này thử xem” mẹ gắp vào chén của cô.
“Rất ngon ạ” Phó Nghi Ân ăn một miếng liền thốt lên, thực sự rất ngon nhưng
không giống với món mẹ hay làm.
“Là Thiệu Ninh làm đấy” mẹ cười sảng khoái quay sang nói
“Thiệu Ninh, cháu thật khéo tay, ngay cả dì cũng chưa làm món này”
“Món này cháu học được từ một đầu bếp khi còn ở thành phố X” anh đáp
“Khi nào rỗi cháu chỉ dì công thức nhé”
“Tất nhiên là được,cháu sẵn lòng” Lời nói tuy là nói với mẹ cô nhưng ánh mắt anh vẫn dừng trên gương mặt ửng hồng của cô khiến Phó Nghi Ân mất tự nhiên cụp mắt xuống, tập trung vào chén cơm của mình.