Trùng Sinh Đô Thị An Nam

Chương 45: Tông sư oai, không thể nhục!


Đọc truyện Trùng Sinh Đô Thị An Nam – Chương 45: Tông sư oai, không thể nhục!

Thực lực của tông sư thâm sâu khó lường, cao thủ nội kình cũng chỉ là nhanh hơn người bình thường, mạnh hơn gấp mấy lần, nhưng đứng trước tông sư cũng chỉ có thể thấp hơn một cái đầu, dưới tông sư chỉ là sâu kiến

Mà Anh Kiệt vừa rồi ngăn chặn viên đạn có tốc độ ngay cả cao thủ nội kình cũng không nhìn theo kịp, đừng nói gì đến người bình thường. Cho dù là lão Quỷ hay lão Tửu bản thân là tông sư, có thể ngăn đạn là chuyện bình thường, bởi vì họ có cương khí hộ thể. Nhưng mà nếu như dùng tay không bắt đạn tay trần mắt thịt như Anh Kiệt thì họ không dám chắc

Phải biết tông sư hiện tại chính là đỉnh cao của võ đạo, nhưng không phải là bất tử chuyện gì cũng không kiêng nể. Chính phủ ngày nay chính là dùng vũ khí hiện đại áp chế những vị cao thủ hô mưa gọi gió, tuy nhiên nếu không có xung đột với quốc gia thì chính phủ cũng mắt nhắm mắt mở với tông sư, bất quá có tông sư sống lâu ở cảnh giới này dần cũng hao mòn tuổi thọ mà chết, cũng có người bị giết bởi vì súng đạn, con người luôn có giới hạn còn máy móc thì không

Cho nên không có cơ thể bất tử thì cho dù là tông sư cũng sẽ chết, không ai mà ngu đi đùa với súng đạn. Tông sư đúng là mạnh thật đấy, nhưng bị bắn lén thì đây là điểm yếu chết người, trên thế giới cũng không biết đã có bao nhiêu vị chết ở trên tay sát thủ bắn tỉa

Mà Anh Kiệt vừa rồi chỉ dùng hai ngón tay có thể kẹp được viên đạn, đây cũng đủ thể hiện lên bản thân hắn là cao thủ trong mắt mọi người, lão Quỷ cũng nhớ lại lão Tửu câu nói vừa rồi

Khoan hãy kể lão có giết được cậu ta hay không!

Khó! Trong đầu lão Quỷ nổi lên một chữ, tuy cũng là tông sư nhưng dám phơi người trước họng súng là ngu ngốc, lão không dám làm

Nhưng Anh Kiệt dám!

Đây cũng đủ nói lên Anh Kiệt nắm chắc bản thân không sợ súng, tính ra cũng rõ ràng tu vi cao hơn lão Quỷ


Tuy không cam tâm nhìn thấy một thiếu niên còn trẻ đã có tu vi cao xa tầm này, nhưng lão Quỷ vẫn phải bội phục lòng can đảm của Anh Kiệt

Một bên khác Trần Hải Trình trợn hai mắt to tròn, mồm thì há ra đủ để nhét lọt một quả trứng, sắc mặt kinh ngạc hiện rõ nhìn cứ ngu ngu

“Không, không thể nào! Chuyện này sao có thể?”

Không tin vào mắt thấy, Trần Hải Trình hoảng sợ quá hoá điên nổ súng liên tục như chốn không người

Pằng! Pằng! Pằng!

Lại thêm ba phát chói tai, Hồ Bắc bị Anh Kiệt làm cho thu hút, đến khi tiếng súng làm giật mình lấy lại ý thức thì đã quá muộn ngăn cản Trần Hải Trình lần thứ hai nổ súng

Lão Tửu nhanh chân nhưng cũng không nhanh bằng người trên tay có súng đạn, chỉ có thể miễn cưỡng tốc biến đến bên cạnh Trần Hải Trình chậm một bước phế đi hai tay hắn

Theo tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng nước mắt, hai tay Trần Hải Trình xụi lơ vì gãy xương, hắn quỳ gối xuống đất khóc nức nở

Ba phát súng vừa rồi cũng không làm gì được Anh Kiệt, đạn tuy nhanh nhưng trong mắt hắn thì quá chậm, nhanh tay lẹ mắt bắt gọn ba viên đạn, Anh Kiệt bóp nát chúng thành bã vụn, sau đó phủi tay đi tới trước người Trần Hải Trình lạnh nhạt liếc nhìn hắn

Trần Hải Trình nhìn thấy trong nước mắt mờ mờ ảo ảo bóng dáng Anh Kiệt, hắn nghiến răng ngừng khóc gằn ra từng chữ

“Tao… Thành ma… Cũng không tha cho mày…”

Hai mắt hắn đỏ rực, chứa biết bao nhiêu là thù hận trong đó nhìn Anh Kiệt như muốn ăn tươi nuốt sống, mà Anh Kiệt thì không có phản ứng gì với hắn, tay phải khẽ chỉ ra ngón trỏ ở ngay đỉnh đầu của Trần Hải Trình

Hắn nhàn nhạt nói ra:

“Yên tâm! Ngươi sẽ đoàn tụ với con trai của mình ngay bây giờ”

Trần Hải Trình nghe không rõ nữa, mà Nguyễn Trình Chiễu thì rõ mồn một, lão hoảng sợ hét lên muốn ngăn cản


“Khoan đã! Cậu… Võ đại sư không thể giết hắn!”

Trần Thanh An đứng một bên đưa tay ra ngăn lại Nguyễn Trình Chiễu rồi lắc đầu thầm nói

“Tông sư oai, không thể nhục!”

Nguyễn Trình Chiễu há mồm tính nói thêm cái gì, thì đột nhiên nghe một tiếng động nhẹ

Bịch!

Lão nhìn lại chỉ thấy Trần Hải Trình nằm sấp dưới mặt đất, thân thể bất động không còn hô hấp, hai mắt vẫn còn mở to nhưng đã mất đi sức sống, đây chính là xác chết!

Nguyễn Trình Chiễu thân hình run rẩy đứng không vững, lập cập như nghé con mới sinh đang tập đi, Trần Thanh An thấy vậy thì thở dài nói với binh sĩ đang đần đực mặt đứng gần đó

“Mau gọi nhân viên y tế”

Một bên khác là có người thu dọn khiên xác Trần Hải Trình đi, sau đó là chuyện nội bộ giải quyết làm sau thông báo cho người nhà Trần Hải Trình, đây không phải chuyện Anh Kiệt cần phải lo

Hắn giải quyết xong rác rưởi thì định ra về, nào ngờ một thân hình xuất hiện chặn hắn lối đi

Là lão Tửu!


Ai cũng nghi ngờ tính cả Anh Kiệt, hắn khó hiểu hỏi:

“Làm sao? Muốn bắt ta?”

Bất quá khiến Anh Kiệt nghĩ sai là lão Tửu cười ha ha kèm theo vẻ mặt thân thiện nhìn hắn cười nói

“Bạn trẻ chờ một chút, sẵn đây tôi muốn giới thiệu cho cậu một người”

Dù sao cũng là tông sư cho nên xưng hô với nhau như thế không có gì quá, chỉ là mấy người Lê Dương Hùng, Hồ Bắc, Hồ Phong Kiến đang trợn mắt ngoác mồm nhìn lão Tửu, lão Tửu khẽ ho một tiếng đầy ngượng ngùng, sau đó đưa tay mời Anh Kiệt đi theo hắn

“Ồ? Là ai?” Anh Kiệt tò mò hỏi

“Gặp rồi cậu sẽ biết”

Lão Tửu không nói gì nữa mà chắp tay sau lưng đi trước, Anh Kiệt thì thấy thế cũng không hỏi mà lặng lẽ đi theo sau, trong lòng hắn còn có chút nghi ngờ

Đêm nay không trăng không gió, chỉ có cát bụi và mùi máu tanh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.