Đọc truyện Trùng Sinh Đô Thị An Nam – Chương 40: Cậu ta chính là tông sư!
Trong lúc bốn người đang nói chuyện, tình cờ ánh mắt Hồ Bắc nhìn vào bên trong sân rộng, hắn thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc, hai mắt đột nhiên sáng lên liền lập tức đi vào
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây!”
Hồ Bắc chào hỏi liền gây chú ý của người khác, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt sang bên này
Mà người kia cũng lên tiếng chào lại
“Lâu quá không gặp, ngài vẫn khoẻ chứ?”
Người trả lời chính là Hồ Phong Kiến, hắn xưng hô gọi ngài với Hồ Bắc rất kính trọng
“Haha! Lão già ta sống còn lâu lắm, hơn nữa cậu nhìn ta có chút yếu đuối nào sao?”
Hồ Bắc vừa cười vừa nói, hai tay chắp sau lưng ngạo nghễ đùa giỡn
“A! Là do tôi nghĩ sai, dù sao ngài cũng là võ giả”
Hồ Phong Kiến hơi cuối đầu đưa tay lên gãi gãi xấu hổ
“Ừm” Hồ Bắc nhìn Hồ Phong Kiến có chút thưởng thức, đột nhiên lại nói
“Cậu vậy mà đã là nội kình hậu kỳ đỉnh phong?”
Hồ Bắc vừa rồi quan sát cảm nhận được khí tức của Hồ Phong Kiến không thua kém gì mình, có chút ngạc nhiên
Mà ở gần đó Lê Dương Hùng cùng hai vị chủ tịch, phó chủ tịch huyện đồng dạng nghe thấy không khỏi ngạc nhiên
Nhất là Trần Thanh An vị này lão già gần đất xa trời bỗng dưng giống như trẻ con vội vàng chạy tới xem cái gì thú vị, hấp tấp hỏi Hồ Phong Kiến
“Thật sao?”
Hồ Phong Kiến bị bốn ông cụ vây quanh hỏi làm cho xấu hổ, cười cười gật đầu trả lời
“Là thật!”
Hồ Phong Kiến vừa đáp xong, Trần Thanh An đột nhiên cười to
“Tốt tốt, đây là chuyện vui. Chúng ta nên đem báo với cấp trên của cậu để ông ta thăng chức cho cậu đi, cao thủ nào lại là thiếu uý chứ?”
Nguyễn Trình Chiễu cũng là một mặt tươi rói
“Huyện chúng ta bây giờ cũng có cao thủ, để xem mấy lão trên tỉnh còn dám xem thường nữa không?”
Lê Dương Hùng cũng tiến lên vỗ vai Hồ Phong Kiến chúc mừng nói, bất quá lại thở dài
“Ôi, đến cậu cũng bằng lão Bắc đây rồi, không biết đến bao giờ ta mới được a!”
Lê Dương Hùng ở đây trong đám võ giả thì ông là thấp nhất, trong lòng có chút ngưỡng mộ Hồ Phong Kiến
Hồ Bắc cũng không có nói gì thêm, sợ làm cho ông bạn già của mình lại buồn rầu, bất quá đợi mọi người ngừng chúc mừng, Hồ Phong Kiến sắc mặt quay về vẻ nghiêm túc
Mấy ông lão tinh mắt cũng nhìn ra, ngừng cười tỏ ra hiếu kỳ hỏi
“Có chuyện gì sao?”
Trần Thanh An lên tiếng đầu tiên
Ba người còn lại im lặng chú ý lắng nghe
Hồ Phong Kiến lúc này thấy bốn người chú ý, liền hít một hơi sâu nói ra
“Bất quá tôi cũng không ở đây dám xưng là cao thủ, còn có người mạnh hơn tôi!”
Lời vừa nói ra thì làm cho mấy ông cụ ngạc nhiên, lần này tới lượt Lê Dương Hùng nhận ra cười nói
“Không sao, cậu và lão Bắc cùng cảnh giới, cả hai đều là cao thủ rồi có gì mà không dám nhận?”
Lê Dương Hùng tưởng nhầm Hồ Phong Kiến ám chỉ cậu ta và Hồ Bắc nên mới an ủi như vậy, bất quá Hồ Phong Kiến lại lắc đầu nói không phải ngài Bắc
“Không phải, là người khác, chân chính cao thủ!”
Bốn ông lão hoài nghi, Nguyễn Trình Chiễu khó hiểu nghiêm túc hỏi:
“Ồ? Là ai? Ở đây còn có người để cho cậu không dám nhận cao thủ? Cậu là nội kình cao thủ rồi còn đánh không lại ai sao?”
Lúc này ngoại trừ ba ông bạn già ra thì Hồ Bắc cũng chợt có cảm giác, hình như đúng là ở đây còn có một vị cao thủ
Mà để Hồ Phong Kiến cất lời đánh tan cảm giác của Hồ Bắc, hắn nói ra để cho bốn người cùng nghe rõ ràng
“Là tông sư, võ đạo tông sư, chân chính cao thủ!”
Một khoảng thời gian trở nên yên tĩnh, bốn ông cụ trợn mắt khó tin nhìn Hồ Phong Kiến, nhưng Hồ Phong Kiến thần thái như cũ, cực kỳ nghiêm túc
Lấy Trần Thanh An đi đầu, thở dài cười khổ nói
“Không có khả năng, làm sao có thể chứ! Ta cũng biết tông sư như rồng, đi tới đâu kình phong gào thét tới đó, uy phong bốn phía, người nào mà chẳng uy chấn một phương nắm giữ thiên hạ? Há có thể xuất hiện ở tiểu địa phương của chúng ta sao?”
Lê Dương Hùng, Nguyễn Trình Chiễu cũng đồng thời gật đầu với Trần Thanh An, riêng chỉ có Hồ Bắc có chút chần chừ như đang bận nghĩ gì
Mà Hồ Phong Kiến lắc đầu lần nữa, quay người lại nhìn một cậu thiếu niên còn đứng ở đó, để cho mấy người Trần Thanh An cũng chú ý theo hướng kia, lập tức Lê Dương Hùng và Hồ Bắc giật mình nhận ra, định mở miệng thì bị Hồ Phong Kiến ngắt lời, giọng hắn tỏ ra vô cùng kính trọng tuôn ra
“Cậu ta chính là tông sư!”
Lúc này toàn sân yên ắng, Trần Thanh An hay Nguyễn Trình Chiễu, Lê Dương Hùng hay Hồ Bắc, bốn người đều đồng dạng trừng hai mắt như sắp rơi ra ngoài, tỏ ra không thể tin nổi. Mà ngạc nhiên nhất chính là Hồ Bắc và Lê Dương Hùng hai người
Hồ Bắc lúc này không biết là vô ý hay cố ý cất giọng nói ra nhìn Anh Kiệt để cho tất cả mọi người nghe thấy
“Đây không phải là Võ đại sư sao? Ngài ấy là thuật pháp đại sư sao lại là tông sư được chứ?”
Lúc này không chỉ Hồ Bắc, mà kể cả bốn người Hồ Phong Kiến, Lê Dương Hùng và Trần Thanh An lẫn Nguyễn Trình Chiễu đều cực kỳ ngạc nhiên, ai cũng giật mình đơ người như vừa nghe được tin tức sốc.