Trùng Sinh Đô Thị An Nam

Chương 28: Võ đại sư


Đọc truyện Trùng Sinh Đô Thị An Nam – Chương 28: Võ đại sư

Cảm nhận được cái chết đến gần, Chu Thái trong lòng rối bời, ông ta tu luyện mất 60 năm mới lên được thuật sư trung kỳ đỉnh phong, còn chưa đột phá lên hậu kỳ. Mục tiêu cả đời ông chính là muốn chạm đến một chút cảnh giới đại sư, bây giờ chỉ mới trung kỳ cứ chết như vậy…

“Thật không cam tâm…” trong lòng Chu Thái thở than đầy hối tiếc

Biết làm sao được, chọc trúng một vị đại sư, cỡ nào hậu quả?

Lôi long của Anh Kiệt khí thế ngập trời trên cao, lôi đình cùng long bay như thần long mang theo bão táp ập đến. Đến cả người đứng xa cũng cảm thấy lạnh rát cả da, mồ hôi đầm đìa. Bây giờ ai cũng biết được Anh Kiệt quá khủng bố, đến cả Chu Thái đối diện với lôi long cũng không ngừng thối lui, trong thâm tâm họ nghĩ ra một kết quả.

Chu Thái xong đời rồi!

Lôi long uy lực cường đại, tựa như không gì có thể cản nổi!

Nhưng mà bất ngờ thay, lôi long địa chấn của Anh Kiệt đâm thẳng tới Chu Thái đột ngột dừng lại, một khắc này để cho toàn trường ngây ngốc, lôi long tan biến tại chỗ chỉ để lại một vài tia sét nhấp nháy rồi cũng biết mất.

Đến cả Chu Thái cũng bất ngờ, Anh Kiệt thế mà không giết ông?

Đột nhiên lúc này Anh Kiệt nhàn nhạt lên tiếng:

“Hôm nay ta không muốn sát sinh, vốn dĩ ta đến đấu giá hội để tìm và mua một số dược liệu chế tạo trận pháp!”


Anh Kiệt nói ra làm cho Chu Thái với mọi người ngây ngẩn

Lúc đầu người ta còn nghĩ rằng Anh Kiệt là một học sinh đi vào đây khám phá, mà còn rất nghèo. Bây giờ có ai dám nghĩ một thuật sư cường đại ngay cả Chu Thái cũng không phải là đối thủ là nghèo? Nên biết một vị thuật sư sơ kỳ cũng có thể giàu hơn một tiểu phú hào.

Chu Thái ngẩn một lúc thì hiểu ra ý của Anh Kiệt, lấy lại tinh thần hít một hơi thật sâu. Sau đó tiến đến bên cạnh Anh Kiệt mặc kệ lưng ông đang thấm ướt đầy mồ hôi.

Cứ nghĩ là Anh Kiệt sẽ giết ông, nhưng mà người ta đại nhân đại lượng không giết mà còn tha cho ông một mạng, đây là cơ hội tốt nên nắm chắc.

Người ta thấy Chu Thái tiến tới chỗ Anh Kiệt thì cho rằng ông ta muốn đánh tiếp, nhưng mà để một giây sau làm cho bọn họ bất ngờ là, Chu Thái không những không muốn động thủ nữa mà còn khom lưng cúi người vô cùng cung kính đối với Anh Kiệt

“Hậu bối bái kiến đại sư tiền bối, đa tạ tiền bối tha mạng! Dám hỏi không biết tiền bối tên là gì?”

Rầm!

Có người sốc tới mức đứng không vững mà loạng choạng ngã vào cái bàn bên cạnh, vô cùng xấu hổ.

Tiền bối? Một ông lão tuổi 70 gọi một thiếu niên 17 là tiến bối? Đây là khái niệm gì?

“Trời ơi, nhãn quan của tôi có vấn đề, tôi muốn đi khám mắt!” có người không tin vào mắt mình mà than luôn

“Tôi thấy thế giới này thật lạ lẫm, loạn rồi, loạn hết rồi!”

“Đây là chuyện gì a!”

Vô số người than ôi, nhưng mà có mấy người Hồ Bắc, Chu Thái mới hiểu rõ. Người có thể đạt đến cảnh giới tương đương tông sư thì không thể nào là tiểu bối được, chắc chắn là một lão quái vật, cho nên Chu Thái mới cung kính như thế

Anh Kiệt cũng không giấu, thong thả trả lời:

“Ta họ Võ, tên Anh Kiệt!”

Hồ Bắc thấy tình cảnh này cũng thở nhẹ một hơi sau đó tiến đến Anh Kiệt khom lưng


“Nguyễn Hồ Bắc bái kiến Võ đại sư, đại sư uy năng!” Bây giờ ông đổi từ thần y sang đại sư luôn rồi.

Trong lòng không khỏi ngưỡng mộ

“Không ngờ thần y còn là thuật pháp đại sư, chuyện này mình nên nói với lão Hùng một tiếng…”

Phòng nghĩ của quản lý

Hiện giờ trên ghế ngồi của quản lý chính là Anh Kiệt, Hồ Bắc và Chu Thái chỉ đứng hai bên để lộ ra Anh Kiệt ở giữa, lộ ra địa vị cao cao tại thượng

Mà ở bên dưới đang có ba người quỳ gối không khỏi run rẩy, là Hồ Đinh, Văn Thái cùng Trần Minh Chí. Họ đang chờ đợi sự phán xét của Anh Kiệt, trong lòng vô cùng sợ hãi

Nhất là Hồ Đinh, lúc trước hắn từng sỉ nhục Anh Kiệt rất nhiều chắc chắn Anh Kiệt sẽ không bỏ qua cho hắn, bây giờ hắn chỉ là đang chờ chết mà thôi.

Anh Kiệt quan sát hết thảy ba người, trong lòng vô cùng bình tĩnh, cho đến khi Anh Kiệt nhìn đến Hồ Đinh lạnh lùng nói

“Cả đời ta ghét nhất là ai nói chuyện cứ chỉ tay vào mặt mình, lần một có thể tha thứ nhưng không thể có lần thứ hai, phế nó hai tay rồi đuổi đi, ta không bao giờ muốn thấy nó ở trong tỉnh Tây Ninh!”

Hồ Bắc và Chu Thái nhìn nhau, thầm lắc đầu thở dài.

Lệnh của đại sư không thể cãi, đại sư càng không thể nhục. Mà Hồ Đinh này đã nhiều lần sỉ nhục Anh Kiệt, chưa bị giết chết là may


Hồ Đinh thấy Anh Kiệt ra lệnh chặt hai tay mình, lập tức hoảng hốt đứng dựng lên hét lớn:

“Tại sao? Mày là cái gì mà dám chặt tay của tao? Cha tao và ông nội tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

Hồ Bắc đến gần Hồ Đinh, vẻ mặt nghiêm túc cùng giọng nói lạnh băng

“Cho dù Hồ Hoàng Phúc đến đây thì cũng phải cho Võ đại sư một lời xin lỗi!”

Tiếp theo đó là Hồ Đinh giơ tay lên, dùng lực lượng trong cơ thể mà tay không chém xuống

Rắc! Rắc!

“A! Tay của tôi, tay của tôi!” Hồ Đinh đau đớn lăn lộn trong thống khổ

Trong phòng bây giờ chỉ nghe thấy tiếng gãy xương cùng với tiếng hét thất thanh cực kỳ thống khổ, Văn Thái cùng Trần Minh Chí mồ hôi chảy như suối nhìn thấy hai cánh tay của Hồ Đinh vặn vẹo, chắc chắn đã gãy đứt kinh mạch lẫn xương cốt, trong lòng không khỏi sợ hãi Anh Kiệt, nhìn Anh Kiệt giống như quỷ vương trong phim điện ảnh tồn tại ngoài đời thực. Họ sợ Anh Kiệt sẽ xử họ giống như Hồ Đinh, trong lòng không khỏi tức giận giáng xuống đầu Hồ Đinh

Cũng bởi vì hắn mà bọn họ mới ra nông nỗi này, cũng bởi vì hắn mà bọn họ có thể mất mạng ngay tại đây, hai người trong lòng không khỏi nguyền rủa Hồ Đinh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.