Đọc truyện Trùng Sinh Đi Tra Nam! FULL – Chương 27: Tra Nam Chiến Đấu
Edit: Nguyệt Dao
Beta: Moonmaplun + Pi sà Nguyệt
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt Chung Duy Cảnh càng ngày càng khó coi: “Đây là không xa mà em nói?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, từ lúc xuất phát cho đến giờ đã ba tiếng đồng hồ, ra khỏi phạm vi của cái thứ gọi là ‘vùng ngoại thành’ lâu rồi, “Đừng nói với anh, đây vẫn là vùng ngoại thành thành phố A.” Chung Duy Cảnh cười lạnh.
Khó trách dọc đường người phụ nữ bên cạnh vô cùng cẩn thận, biểu hiện lấy lòng vô cùng rõ ràng.
Cam Ninh cười ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy lý do của mình rất có lý, “Nhưng mà trên giấy chứng minh của em có ghi nơi sinh là thành phố A.” Giống như đã chuẩn bị sẵn, Cam Ninh lấy giấy chứng minh từ trong túi ra dương dương tự đắc đưa cho Chung Duy Cảnh, Chung Duy Cảnh đang lái xe chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục chuyên tâm lái xe.
“Ði đâu?” Chung Duy Cảnh nhìn đồng hồ rồi hỏi, cũng may là họ đi sớm.
Chung Duy Cảnh nghĩ đến đây đột nhiên quay đầu cau mày hỏi Cam Ninh, “Đừng nói là trời tối chúng ta mới có thể đến nơi nha?” Cam Ninh lắc đầu, “Anh nói nhỏ một chút, bọn trẻ còn đang ngủ.” Nói xong ngoảnh đầu nhìn hai đứa trẻ đang nằm ở ghế sau, “Trả lời câu hỏi.” Chung Duy Cảnh nghiêm mặt lạnh nhạt nói, nhưng giọng nói cũng tự giác giảm xuống.
Cam Ninh cười xấu hổ, chuyện này là do cô không thành thật, “Không đâu, có thấy con đường phía trước không? Là ở đó.” Cam Ninh chỉ về phía trước nói, Chung Duy Cảnh liếc mắt nhìn một cái, tâm tình càng tệ hơn, “Thật sự là ở đó?” Thật là…bọn họ đang đi thám hiểm sao?
“Ừ.” Cam Ninh dùng sức gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh tin lời em nói.” Trực giác của Chung Duy Cảnh không sai, cô không ngu ngốc một chút nào, lúc cần thông minh thì sẽ không qua loa với ai.
Cho nên kết quả cuối cùng là dù Chung Duy Cảnh hoài nghi cũng vẫn đi theo con đường mà cô nói.
Sau đó, lúc bọn họ đến nơi thật sự trời vẫn chưa tối, nhưng vấn đề là, “Đây cũng gần thật, một hai ngày có phải là lâu lắm không?” Chung Duy Cảnh ôm ngực đánh giá Cam Ninh, vẻ mặt Cam Ninh ôm con gái nhỏ cười đến vô tội.
Toàn bộ chặng đường tìm mất gần năm sáu tiếng lái xe.
“Một hai ngày là được rồi.” Lời như thế đơn giản chỉ là lừa con nít, nhìn anh dễ bị lừa lắm sao?
“Chính là nơi này.” Cam Ninh hưng phấn chỉ chỉ căn nhà phía trước, Chung Duy Cảnh không nhịn được mà nhíu mày, nơi này gần như bị sườn núi bao quanh, từ cửa thôn đến đây tuy rằng không phát đạt, nhưng nhà ở cũng không như trước mặt.
Căn nhà cũ kỹ, trước khi Chung Duy Cảnh trở thành Chung tiên sinh dù trải qua bao nhiêu khó khăn, nhưng vẫn sinh hoạt ở thành phố lớn, không ngờ rằng giờ còn có thể thấy căn nhà như vậy.
Hai đứa bé ở trong xe, cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm cha mẹ đang nói chuyện.
“Anh và bọn trẻ ở đây chờ em, em vào quét dọn một chút trước, đã lâu rồi không có người ở nên rất nhiều bụi.” Cam Ninh chỉ hai bé cưng đang chu miệng chơi với nhau căn dặn.
Chung Duy Cảnh tỉ mỉ liếc nhìn căn nhà, mặc dù nhỏ nhưng vẫn giữ nguyên đặc điểm nhà ở nông thôn —— đồ vật linh tinh rất nhiều.
Nhà cửa thế này đương nhiên không cần lo lắng trộm cắp, Chung Duy Cảnh nhìn bên trong qua khe cửa hở, sau đó kêu Cam Ninh đang mở cửa, “Em ở ngoài trông tụi nhỏ, anh vào dọn.”
Cam Ninh hơi bất ngờ, quay đầu đúng lúc thấy chồng xắn tay áo, “Anh chắc chứ?” Thấy anh đang mặc áo sơ mi trắng, cô do dự hỏi.
“Ừ.” Chung Duy Cảnh liếc nhìn cô, thản nhiên nói, dù sao anh cũng là đàn ông, mình đứng một bên để phụ nữ làm việc thì còn ra gì nữa.
Cánh cửa gỗ vừa mở ra, một đống bụi đất xộc vào mũi, Chung Duy Cảnh nghiêm túc mở cửa lớn, cau mày tìm được vài cái khăn lau và chậu ở bên trong.
Đợi cho bụi tản đi anh mới thấy bên trong không như anh tưởng tượng.
“Sau khi bà ngoại qua đời, em bán hết đồ không cần thiết đi rồi.” Cam Ninh cười hơi chua xót, cô còn chưa nói hết, thậm chí như vậy cô cũng không thể tiếp tục đến trường.
Chung Duy Cảnh không biết nên nói gì, đôi tay đang vắt khăn mất tự nhiên hỏi, “Nước ở đâu?” Ở nơi này tất nhiên là khỏi phải trông cậy vào việc có hệ thống cung cấp nước, nhìn ngón tay Cam Ninh phía sau.
Chung Duy Cảnh nhịn không được đắc ý vì mình hiểu biết.
“Anh đến nhánh suối nhỏ lấy nước dùng.” Cam Ninh ôm hai cục cưng đặt ở chỗ tương đối bằng phẳng nói.
Chung Duy Cảnh tìm một hồi ở cái nơi gọi là “phòng bếp”, cuối cùng mới chán nản ra sức nâng thùng gỗ đi ra, vừa đi vẻ mặt vừa ghét bỏ đặt thùng nước cách mình khá xa, dù biết rằng như vậy sẽ cực hơn.
Cam Ninh nhìn bóng lưng của anh, quay người nhìn hai đứa bé cười cười, “Cha các con tuy đẹp trai, nhưng thật ra đầu óc không sáng lắm đâu, mấy đứa đừng nối gót bắt chước nha.” Hai bạn nhỏ ngủ đủ nên bây giờ rất có tinh thần, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm mẹ.
Cam Ninh nhìn cười đến khóe mắt híp lại thành một đường.
Việc dọn dẹp này có thể nói là một trận chiến, một người đàn ông chiến đấu với vô số bụi bặm, trong đó còn có vô số con gián, một con chuột tham chiến.
Cuối cùng Chung Duy Cảnh lấy khí thế người chiến thắng cao giọng tuyên bố chiến tranh chấm dứt, “Em và mấy đứa nhỏ có thể vào rồi.” Anh kéo giẻ lau trong tay, hiếm khi cười đắc ý đến vậy.
“Phòng bếp thì sao?” Cam Ninh đang hái rau, nghe được lời của anh thì ngẩng đầu lên hỏi, Chung Duy Cảnh trả lời rất nhanh, “Tạm ổn.” Phòng bếp như vậy anh thật sự không biết thế nào mới xem là sạch sẽ, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà nhận xét.
“Chúng ta dỡ đồ xuống đi.” Cam Ninh ngẩng đầu cười nói, hai đứa bé nằm thoải mái trên chiếc đệm bên cạnh cũng nhìn cha.
Nơi này nhà cửa thưa thớt, cũng không tập trung thành một thôn nào đó; nhà Cam Ninh cũng vậy, xung quanh cũng không thấy hàng xóm, chỉ có thể nhìn thấy khói bếp xa xa mà thôi.
Mặt trời chiều đang ở lưng chừng núi, thôn nhỏ có núi bao quanh bị màu vàng cam bao phủ, Chung Duy Cảnh nhắm mắt lại hít một hơi, bên tai truyền đến tiếng dòng suối đánh vào tảng đá, nếu không phải nơi đây quá yên tĩnh thì không thể nghe thấy.
Chung Duy Cảnh không ngờ là Chung tiên sinh từng vì muốn thư giãn mà đi rất nhiều danh lam thắng cảnh, thậm chí còn đi nghỉ ở vài đảo tư nhân, nhưng chưa bao giờ thả lỏng như lúc này, chẳng qua không biết là do tâm tình hay là nơi này quả thật quá trong lành.
“Anh muốn ăn cua không?” Cam Ninh từ phòng bếp bước ra, thấy Chung Duy Cảnh ngẩn người đứng ở đằng kia nên cười hỏi.
“Cua?” Anh quay đầu hỏi, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Anh cầm.” Cô đưa cái bát cho anh, còn mình lại đạp một cái, lúc đứng dậy trên tay có một thứ gì đó không nhúc nhích, “Loại này.” Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Chung Duy Cảnh, Cam Ninh ngượng ngùng, “Dù hơi nhỏ nhưng hương vị không tệ.”
Chung Duy Cảnh gật đầu, “Em dạy anh cách bắt đi.” Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, Cam Ninh nói, “Anh nói thật hay giỡn?” Cảm giác anh nói câu đó hơi quái dị, dù áo sơ mi trắng anh mặc vì quét dọn mà có nếp nhăn nhưng cả người vẫn khiến cho người khác cảm thấy có gì đó nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ giống như cũ.
“Em không định nấu ăn à?” Chung Duy Cảnh cau mày hỏi ngược lại, dùng giọng điệu hoàn toàn khác lúc trước.
Cam Ninh ngẩn người, “Đương nhiên là phải làm.” Nghĩ một chút cô vẫn quyết định khuyên can, “Bây giờ là mùa đông, không có nhiều cua lắm, ngày mai chúng ta cùng nhau bắt.” Thật ra cô chỉ là không đành lòng xúc phạm đến lòng tự trọng cũng như sự cao ngạo của anh thôi.
Sau khi Chung Duy Cảnh dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá cô một lúc lâu, cuối cùng lại liếc mắt nhìn con cua vẫn không nhúc nhích trong tay cô một cái rồi mới gật đầu, “Ừ.” Trong lòng Cam Ninh nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Sáng sớm lúc cha đang dọn dẹp thì hai đứa bé được mẹ đút cho ăn, bây giờ đang nằm ngủ bên trong nôi.
Hai bạn nhỏ luôn được ưu tiên lo lắng nhất, cặp cha mẹ trẻ đang cố làm bữa tối.
Chung Duy Cảnh cuối cùng cũng hiểu vì sao Cam Ninh lại mua nhiều thức ăn sống như vậy, nhìn một cái không hề thấy người địa phương nào cả, cho nên anh hi vọng có siêu thị hoặc quầy bán quà vặt quả thật là chuyện quá đần độn.
Phòng bếp độc lập ở ngoài, cạnh phòng là bãi đất nhỏ; nhà bếp cũng là nhà bếp cũ kĩ.
Lúc Chung Duy Cảnh dọn dẹp từng lo rằng sợ đến khuya bọn họ cũng không thể sử dụng nhà bếp này dù chỉ nhóm lửa cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng không ngờ rằng Cam Ninh lại rất am hiểu.
Rau củ rửa sạch cho vào nồi dầu, phát ra âm thanh xèo xèo, Chung Duy Cảnh đứng bên cạnh có chút cảm giác kinh hồn bạt vía, “Em tránh xa một chút.” Anh cau mày nói với Cam Ninh, người nào đó đang xào rau rốt cuộc không kiên nhẫn trả lời một câu, “Anh nên ra ngoài đi.”
Lúc xào rau ở nhà cái chảo cũng không lớn đến vậy, lại có đủ các loại thiết bị, tất nhiên tiếng vang không lớn đến thế; nhưng mà bây giờ Cam Ninh lại biết cách sử dụng nhà bếp cũ kĩ này làm ra thức ăn có mùi vị ngon đến thế.
Ở nhà Chung Duy Cảnh không tham gia vào quá trình nấu nướng, cùng lắm anh chỉ mới nấu canh mà thôi.
Bây giờ có lẽ “mặt trận” này khiến anh có một chút không chấp nhận nổi, nhưng Cam Ninh thật sự không ngờ rằng cứ cách vài phút lại chợt nghe anh nói như vậy.
Chung Duy Cảnh liếc mắt nhìn Cam Ninh đang cố gắng xào rau, câm miệng im lặng.
Môi trường sinh hoạt của anh chưa từng khiến anh phải trải qua những việc này, rõ ràng là mùa đông, nhưng trên trán cô đã thấm một lớp mồ hôi mịn.
Chung Duy Cảnh đột nhiên nghĩ, cô sinh con cho mình, còn nuôi dưỡng con nhỏ, những việc cô trải qua lúc còn trẻ dường như đã nhiều đến vậy.
“Em bắt đầu tự nấu ăn từ khi nào?” Anh hỏi, muốn tìm cách biết quá khứ của cô, muốn biết cuộc sống không có anh là như thế nào.
Cam Ninh đang bận rộn nên trả lời có lệ, “Bảy tuổi.” Năm đó vừa phát hiện bà ngoại bị bệnh thì cô cũng sắp đến trường.
Dù tuổi nhỏ nhưng lúc đó Cam Ninh cũng biết bà ngoại đã già rồi, không thể tiếp tục để bà chăm sóc cho cô nữa.
“Không ai chăm sóc.” Cam Ninh tranh thủ lúc nghỉ tay chỉ vào cái ghế nhỏ cũ nát đến không chịu nổi trong góc, “Lúc đó em rất thấp, chỉ có thể đứng trên ghế nấu cơm.” Cam Ninh giống như là rơi vào những kí ức đã qua mà tiếp tục lầm bầm, “Mấy lần vì chưa quen nên đứng một hồi thì bị ngã.” Nói xong Cam Ninh cười phì ra một cái.
Nhưng mà người đàn ông bên cạnh lại cười không nổi.
Trong không gian nho nhỏ này, đến ngay cả đèn chiếu sáng cũng không có, hơi nóng của lửa thổi vào mặt anh, đột nhiên tim Chung Duy Cảnh nảy lên một nhịp.