Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 137: Bại Lộ


Đọc truyện Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi – Chương 137: Bại Lộ


“Hoàng thượng giá lâm!” Âm thanh bén nhọn truyền khắp bữa tiệc, Lam U Niệm có chút chịu không nổi âm thanh the thé này, quả thật quá mức chói tai.

Phong Dực Hiên cũng nhìn thấy Lam U Niệm khẽ nhíu mày, cho nên lúc hoàng thượng bước vào cung điện, liền phát hiện lão Lục lạnh lùng nhìn công công bên cạnh mình, ánh mắt tràn ngập sát ý, hận không thể giết vị công công thiếp thân của mình tại chỗ.

Hoàng đế có chút mơ hồ, không hiểu nhi tử mình lại làm sao, nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi chuyện, cho nên thu liễm thần sắc nói: “Chúng khanh gia bình thân!”
Chỉ là bữa tiệc bình thường nên không cần làm lễ quỳ lạy, là lễ tiết bình thường nên Lam U Niệm có thể tiếp nhận, xem ra sau này phải nghĩ cách để không cần quỳ gối hành lễ giống Phong Dực Hiên, nếu không các bữa tiệc trọng đại sau này nàng phải cực khổ che giấu dài dài.

Hoàng đế Phong Huyền đánh giá mọi người, sau đó nhìn sang hai đứa con trai mình yêu thương nhất, phát hiện mặc dù bề ngoài lão Lục không có gì khác thường nhưng ánh mắt lại một mực dừng trên người Tam tiểu thư Lam phủ, ánh mắt kia vô cùng tình cảm.

Hoàng đế âm thầm thở dài, đứa con trai này của mình thật là si tình.

“Hôm nay gọi chúng khanh gia đến là để chiêm ngưỡng tranh chữ do các tiền bối lưu lại, cũng là cơ hội để mọi người chia sẻ tâm đắc của mình, Phong Quốc ta tài tử tài nữ rất nhiều, hôm nay cũng có thể cùng nhau trao đồi kiến thức!” Hoàng đế nói xong thì nhìn đám thần tử bên dưới, Phong Quốc có thể phát triển tốt đẹp như bây giờ, Phong Huyền đã rất hài lòng.

Lam U Niệm nhìn Phong Huyền ngồi phía trên, thật ra từ một số phương diện mà nói, Phong Huyền là một hoàng đế tốt, ông không xa xỉ cũng không có bệnh đa nghi nặng nề như các hoàng đế khác, chuyên cần chính sự yêu dân hơn nữa còn rất quyết đoán, hiện tại Phong Quốc có thể an khang như thế này là do Phong Huyền biết cách quản lý.


Hoàng đế nhìn cách bài trí bữa tiệc thì hài lòng gật đầu, nói với hoàng hậu: “Yến hội lần này khá lắm, hoàng hậu vất vả!”
Hoàng hậu nghiêm trang mỉm cười: “Là việc thần thiếp nên làm!”
Đây chính là dáng vẻ vợ chồng sống chung chốn hoàng cung, ngay cả tương kính như tân đều không phải, bởi vì lúc hoàng đế Phong Huyền khích lệ hoàng hậu ánh mắt có phần rét lạnh, Lam U Niệm thấy vậy không khỏi thổn thức, Phong Dực Hiên lớn lên trong tình cảnh như thế chắc hẳn sẽ rất buồn lòng.

Thái giám lần lượt gỡ từng mảnh vải đen phủ trên các bức tranh xuống, tranh chữ danh gia hiện lên trước mắt mọi người.

Phần lớn người ngồi ở đây đều là người tài hoa, đối với những người bình thường hiếm khi gặp tranh chữ danh gia đương nhiêu là vô cùng hâm mộ, vì thế vội vàng tiến lên phía trước chiêm ngưỡng.

Hà thái phó cũng rất yêu thích mấy bức tranh chữ này nên không ngừng tán dương trí tuệ tổ tiên, Lam U Niệm cũng đi theo Lam Kiến Quân đứng trước một bức tranh tuấn mã, nàng không thể không thừa nhận những bức tranh phỏng chế này cơ hồ có thể so với hàng thật, thế nhưng…
Nàng phát hiện đã có một số văn thần có chút hoài nghi, bởi vì trong các bức tranh chữ ở đây là đem từ phủ của mình ra, chút khác biệt nho nhỏ đó hoặc nhiều hoặc ít họ vẫn nhìn ra được, nhưng khi thấy hoàng thượng và hoàng hậu đang ngồi phía trên lại không ai dám đứng ra chất vấn, dù sao thì việc này cũng khá nhạy cảm, rất nhiều người không dám đem hoài nghi của mình đi hỏi đế vương nắm giữ sinh tử của muôn người, mất đi một bức hoạ tuy bọn họ cũng đau lòng nhưng vẫn chưa đến mức bỏ mạng.

Lam U Niệm lơ đãng đi đến bên cạnh Hà thái phó, ông lão đang cau mày quan sát tranh chữ nhìn thấy cháu gái yêu đứng bên cạnh, tâm tình lập tức khá lên hẳn: “Hiện tại ông ngoại luôn nghe người ta khen cháu tài hoa văn nhã, hôm nay nhìn thấy đúng là rất khá!”
Mặc dù Hà thái phó cảm thấy nữ tử không tài chính là đức, nhưng nếu như chuyện này rơi lên người cháu mình thì ông lại cảm thấy cực kì kiêu ngạo, thậm chí lúc đánh cờ cùng hoàng thượng còn nghe hoàng thượng khích lệ, tuy ngoài miệng khiêm tốn đáp lời nhưng trong lòng lại vô cùng cao hứng.

Lam U Niệm nhu thuận gật đầu, sau đó thấy Hà thái phó phát hiện tranh chữ không ổn đang chuẩn bị rời đi trình bẩm hoàng thượng, nàng đột ngột trở nên dịu ngoan như một đứa nhỏ khoác tay Hà thái phó, hồn nhiên hỏi: “Dạo gần đây ông ngoại vẫn khoẻ chứ?”

Hà thái phó phát hiện tranh chữ có vấn đề muốn bẩm báo hoàng thượng, tuy tính tình ông ngay thẳng nhưng khi thấy cháu ngoại mình ở bên cạnh nũng nịu, hoặc nhiều hoặc ít trong lòng vẫn rất vui mừng: “Bộ xương già này của ông ngoại coi như cứng rắn, cháu đó, không có việc gì thì đến Hà phủ thăm ông, biết chưa!”
Nói là giám thưởng nhưng người chân chính giám thưởng lại chỉ có mấy người, rất nhiều người đều là trò chuyện vặt hoặc lôi kéo quyền thần, cho nên Hà thái phó và Lam U Niệm trò chuyện cũng không có gì không ổn, hơn nữa còn khiến nhiều người cảm thấy nàng nhu thuận hiểu chuyện.

“Được ạ, đến lúc đó ông ngoại cũng đừng ghét bỏ Niệm Nhi dài dòng nha!” Lam U Niệm làm nũng nói.

“Cháu đó, là một tiểu quái!” Hà thái phó nhìn Lam U Niệm cười hiền lành, điều này cũng làm cho nhiều người thấy rõ vị đích nữ này tuy ở Lam phủ không được sủng ái nhưng lại rất được Hà phủ cưng chiều.

Lam U Niệm cố ý kéo dài cuộc trò chuyện với Hà thái phó, coi như muốn tố cáo tranh chữ là giả nàng cũng sẽ không để ông ngoại nhúng tay vào, không phải đã có sẵn người rồi sao?
Lâm quý phi giả vờ nghiêm cẩn nghiên cứu cổ hoạ, bà ta cố ý đứng gần các vị đại thần tương đối tài hoa.

“Hửm? Không phải nói đây là cổ hoạ sao? Sao giấy lại mới như vậy?” Lâm quý phi cố ý nói, âm thanh kinh ngạc có chút lớn, chỉ có như vậy mới dẫn dắt được chú ý của đám đông.

Không ai nhắc nhở người khác đều không thấy lạ, bây giờ được Lâm quý phi nhắc nhở rất nhiều người đều phát hiện vấn đề, những bức tranh chữ này tuy rất có thần vận nhưng cổ hoạ đều là những bức tranh được vẽ từ mấy chục thậm chí mấy trăm năm trước, sao có thể mới?
Phần lớn đại thần bởi vì có người mở đầu nên đều nhao nhao nghị luận, cẩn thận quan sát tranh chữ lần nữa, sau đó bọn họ phát hiện số tranh chữ này đều là đồ dỏm.


Lúc Lâm quý phi vừa hỏi đúng trọng điểm hoàng hậu liền thầm than không tốt, bà ta không ngờ người phát hiện đầu tiên lại là Lâm quý phi, một nữ nhân bất tài chỉ biết tranh thủ tình cảm.

Bên dưới nghị luận ầm ĩ, hoàng đế sao có thể không phát giác, cho nên hỏi: “Thế nào?”
Hà thái phó muốn đứng ra đáp lời lại bị Lam U Niệm lôi kéo, ông không ngờ sức của cháu gái lại lớn như vậy, ông không hiểu nhìn nàng liền phát hiện nàng khẽ lắc đầu.

Hà thái phó khẽ giật mình, ông không phải lão nhân vô tri, ngược lại đã dạy ra mấy đời đế vương, bây giờ nhìn kỹ cháu gái mới phát hiện lãnh ý trong đáy mắt tĩnh mịch của nàng, Hà thái phó run lên nhưng không nói gì.

Lam U Niệm thấy ông ngoại không nói nữa, nhẹ nhàng thở ra, nàng rất sợ bản tính ngay thẳng này của ông sẽ liều lĩnh vạch trần mưu kế của hoàng hậu, làm vậy Lâm quý phi sẽ không có đất dụng võ.

Lâm quý phi đi đến trước mặt hoàng đế thi lễ: “Hồi bẩm bệ hạ, là vì những bức hoạ này có chút không thích hợp, các vị đại nhân đang thảo luận có phải những bức hoạ này không phải là bức ban đầu!”
Hoàng hậu trừng mắt nhìn Lâm quý phi, nhưng Lâm quý phi không chỉ không ngừng lại còn trực tiếp trả lại ánh mắt khiêu khích, bây giờ bà ta đã không có nhi tử thì sợ gì.

Hoàng hậu thấy ánh mắt khiêu khích của Lâm quý phi liền biết là do Lâm quý phi cố ý, nhưng tại sao bà ta lại biết? Dù thế nào, mối hận này bà ta sẽ ghi nhớ.

“Hà thái phó, khanh đến xem xem!” Hoàng đế nghe xong cũng vô cùng kinh hãi, nhưng dù sao cũng là hoàng đế cho nên không thể chỉ nghe dăm ba câu từ phi tử, cho nên vẫn nên tìm lão sư của mình đến xem, Hà thái phó là người tài hoa, vì vậy để ông đến xem coi như danh chính ngôn thuận.

Lam U Niệm buông tay Hà thái phó ra, nàng biết lúc này là thời điểm thích hợp để ông ngoại ra mặt, dù ông ngoại có nói ra vây cánh của hoàng hậu cũng không thể đem chuyện này đổ lên đầu Hà phủ, mà người bị ghi hận chính là Lâm quý phi.


Hà thái phó đi đến bên cạnh vài vị lão thần vọng trọng quan sát tranh chữ, sau đó ông nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, số tranh chữ này đích thực là giả!”
Vừa dứt lời mọi người đều xôn xao, vừa rồi vẫn chỉ là hoài nghi nhưng bây giờ nhiều văn thần cùng nhau nghiên cứu thảo luận, các vị đại thần giám thưởng tranh chữ lại là đồ dỏm, đây không phải chuyện cười sao? Số tranh chữ các phủ đưa tới càng khổ mà không thể nói được, bọn họ không thể nào ngờ được tranh chữ danh gia nhà mình hàng năm đều không chút tổn hại trở lại phủ, năm nay lại trở thành đồ giả?
“Hoàng hậu, ngươi nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hoàng đế nghiêm khắc nhìn hoàng hậu quát lớn.

Hoàng hậu chậm rãi đứng lên, dù thế nào thì bà ta cũng là hoàng hậu vì thế nét mặt vẫn không chút thay đổi: “Hồi bẩm hoàng thượng, là thần thiếp sai.

” Hoàng hậu biết giờ phút này căn bản không thể giấu diếm được nữa, càng giấu hoàng thượng sẽ càng giận dữ, đến cuối cùng sợ là mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi.

Người có mặt ở đây khi nghe hoàng hậu nói vậy đều biết số tranh chữ này chắc chắn là giả, nghĩ đến việc mình thưởng thức thứ đồ dởm này lâu như vậy, rất nhiều người đều âm thầm bất mãn, càng cảm thấy hoàng hậu dùng hàng giả lừa gạt thần tử là chuyện không thể nào chấp nhận nổi.

“Hoàng hậu à hoàng hậu, trẫm giao tiệc giám thưởng cho ngươi xử lý, đây là kết quả ngươi làm sao? Dùng đồ giả đến lừa gạt trẫm?” Hoàng đế đi đến trước một bức tranh, đột nhiên vứt nó xuống sàn, quát: “Có phải ngươi không muốn làm hoàng hậu nữa đúng không?”
Vừa dứt lời không chỉ hoàng hậu giật nảy mình, mà rất nhiều người đều đang âm thầm tính toán dụng ý của hoàng đế, có phải người đang có ý phế hậu?
Hoàng hậu quỳ rạp xuống đất: “Khẩn xin hoàng thượng minh xét, thần thiếp không cố ý dùng đồ giả thay thế, thật sự là số tranh chữ này mấy ngày trước đã bị tặc nhân trộm mất, thần thiếp hết cách nên mới ra hạ sách này?”
Hoàng hậu nói như vậy dù bà ta không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng cũng có thể lượng tình thông cảm.

Nhưng đám người Phong Hạ Kỳ sẽ để bà ta vượt qua mọi chuyện suôn sẻ vậy sao? Đương nhiên là không!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.