Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương:6Quyển 1 -


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt – Chương 36Quyển 1 –

Tới Tô ký, Tô Thần mời Trương Tấn Bình vào cửa hàng. Hiện tại trời nóng, đa số gọi cơm từ nhà, trong cửa hàng thường xuyên vắng vẻ, Tô Kiến Quân ngồi ở quầy bật quạt điện, nghe bình thư, dạo này ông lại mê Thuyết Nhạc toàn tryện, động cái là một câu mãn giang hồng. Lưu Hà và Từ Quyên ngồi bên vừa nói chuyện vừa nhặt đậu đũa, hai cậu phụ việc phỏng chừng đang trong bếp. Ba người thấy Trương Tấn Bình cùng Tô Thần bước vào đều ngạc nhiên.

“Tấn Bình, sao cháu lại tới đây?” Tô Kiến Quân cùng Trương Tấn Bình đã gặp nhau nhiều lần ở bệnh viện nên rất quen.

“Chúng con gặp trên đường, Trương đại ca đưa con về ạ.”

“Thế à, mau vào đây ngồi.”

Trương Tấn Bình cùng cả ba đều quen thuộc nên chào hỏi một lượt. Tô Kiến Quân có ấn tượng rất tốt với Trương Tấn Bình, biết anh ta là một người con hiếu thuận, riêng bảo Lưu Hà lấy hai cốc chè đậu xanh mới nấu trong tủ lạnh ra mời.

“Uống giải nhiệt, hôm nay nóng đến phát bực được.”

“Cảm ơn.” Trương Tấn Bình nhận chè đậu xanh, cảm tạ Lưu Hà, uống một ngụm, ngọt mà không ngấy, lại có một loại hương vị thanh mát, liền uống luôn mấy hớp. Tô Kiến Quân hớn hở bảo Lưu Hà lấy thêm cho anh ta một cốc nữa.

Tô Kiến Quân nghe xong bình thư, tắt radio, đứng lên phe phẩy quạt hương bồ đi tới, “Đã ăn trưa chưa?”

Thấy Trương Tấn Bình lắc đầu, Tô Kiến Quân định đứng lên làm. Tô Thần vội ấn ông ngồi xuống, “Cha, cha vội cái gì. Để con làm cho.”


“Nói cũng phải.” Tô Kiến Quân lần nữa ngồi xuống, nói với Trương Tấn Bình, “Cháu muốn ăn gì, bảo con chú đi làm. Cái khác không dám nói nhưng tay nghề làm cơm của nó không chê được đâu. Cháu ăn xong rồi mang một phần về cho ông lão không nên thân nhà cháu, khỏi phải khi không lại nghe ông ấy gọi đến tố khổ.”

Tô Thần chờ cha nói xong, quay lại hỏi Trương Tấn Bình muốn ăn gì.

“Cái gì cũng được, tôi không kén chọn.”

Tô Thần gật đầu, “Vậy ăn mì lạnh nhé. Cha, canh mì lạnh sáng nay con làm có còn không?”

“Còn, trong tủ lạnh ấy. Con thái thêm ít dưa chuột là được.”

Tô Thần gật đầu, bảo Trương Tấn Bình chờ một lát rồi vào bếp, quả nhiên, hai cậu phụ bếp đang ngồi ở cửa phòng, bếp vẫn đang đun canh, chắc là cho bữa tối. Hai người đều đang ngáp ngắn ngáp dài, thấy Tô Thần, miệng chưa kịp khép liền vội vã đứng lên, hơi xấu hổ cào cào đầu.

Tô Thần cũng biết trời nóng như thế dễ buồn ngủ, “Xem các cậu cũng mệt rồi, phỏng chừng chốc lát không có khách đâu, các cậu ra đằng sau rửa ráy cho mát rồi vào nhà ngủ một giấc đi.”

“Thế sao được ạ …”

“Không việc gì, cứ đi đi.”

Hai cậu trai nghe Tô Thần nói, hớn hở ra sau nhà ngủ. Bận rộn suốt trưa, tiết trời oi bức, đứng trong phòng bếp lại thêm khói xông lửa sém, thật có hơi kiệt sức.

Tô Thần đuổi hai người ra, mở tủ lạnh, canh mì lạnh còn lại khá nhiều, cậu lại cắt một quả dưa chuột, đun nước sôi thả một nắm mì. Chờ mì sôi lại nhúng qua nước lạnh, thả vào bát đã rót canh mì lạnh, bên trên thả thêm mấy miếng thịt bò dày dày, nửa quả trứng kho, rắc dưa chuột thái mảnh và hành hoa lên, nhìn đã phát thèm.

Tô Thần bưng mì ra đặt trước mặt Trương Tấn Bình, mắt anh ta sáng lên, cầm đũa gắp một gắp mì bỏ vào miệng, giơ ngón cái lên với Tô Thần, “Ngon lắm!”

Tô Thần cười cười, “Anh ăn được ớt không? Thật ra mì này thêm chút ớt mới ngon.”

Trương Tấn Bình lắc đầu, “Từ nhỏ tôi đã không ăn được cay, dính một chút đã hắt xì liên tục rồi.”

“Thế ạ.” Tô Thần gật đầu, điểm này Trương Tấn Bình rất giống Đỗ Thăng.

Trương Tấn Bình ăn xong, lại nói chuyện với Tô Kiến Quân một lát rồi đứng dậy xin phép ra về. Tô Thần lại cho mì và canh vào bình giữ nhiệt, gửi anh ta cầm về cho ông Trương, bình thì lần sau tới trả cũng được. Trương Tấn Bình vui vẻ bảo mình có lời rồi, chỉ tiện đường chở Tô Thần một chuyến là có thể ăn không trả tiền còn miễn phí mang về nhà, loại chuyện tốt này biết kiếm đâu ra.


Tô Thần bị anh ta trêu cười, đưa Trương Tấn Bình ra cửa, chờ anh ngồi vào xe mới hạ lưng cười nói, “Hoan nghênh lần sau lại tới, có điều lần sau không thể ăn không, phải trả tiền đó.”

“Được.” Trương Tấn Bình nhìn vẻ mặt tủm tỉm của Tô Thần, tuổi chừng bằng thằng ba nhà mình nhưng lại khiến người ta yêu thích hơn nhiều, cũng cười gật đầu, “Chắc chắn rồi. Có chuyện này muốn nói với cậu, khu này tầm bốn tháng nữa sẽ bị qui hoạch lại. Hộ gia đình thì không sao nhưng nhà cậu làm buôn bán, sớm có dự tính khác thì tốt hơn.”

Tô Thần nghe xong, biết anh ta không phải nói vô căn cứ. Hơn nữa nghe cha nói con thứ hai của ông Trương làm trong một cơ quan quan trọng của nhà nước, Trương Tấn Bình lại làm trong ngành địa ốc, phỏng chừng tin này là thật.

“Bốn tháng ạ? Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

“Coi như là tiền cơm bữa này của tôi nha. Hơn nữa tôi cũng có làm thầu, nếu chúng ta kí hợp đồng, chắc chắn sẽ cho cậu chỗ tốt.” Trương Tấn Bình chỉ vào bình giữ nhiệt cười cười, chào Tô Thần rồi phóng xe đi.

Để lại Tô Thần đứng đó nghĩ, qui hoạch à, chuyện này đúng là cần tính toán một chút.

Trương Tấn Bình về đến nhà, ông Trương đang ngủ trưa, hỏi cô giúp việc, bữa trưa ông chỉ ăn nửa cái màn thầu, Trương Tấn Bình đưa cái bình cho cô giúp việc, chờ lát nữa ông cụ tỉnh ngủ thì làm cho ông ăn nhưng không thể ăn quá nhiều, dù sao thì ông cụ cũng đã có tuổi, ăn nhiều đồ lạnh không tốt. Cô giúp việc gật đầu, Trương Tấn Bình về phòng tắm rửa thay đồ. Tuy luôn ngồi trong xe nhưng hôm nay trời oi ả quá, đi có vài bước cũng ra mồ hôi đầy người rồi.

Chờ Trương Tấn Bình tắm rửa xong đi ra đã thấy ông già nhà mình đang ngồi trên sô pha cầm một bát nhỏ mì lạnh hăng hái chiến đấu.

“Ba, mùi vị thế nào? Con đặc biệt mang về cho ba đó.”

“Ừm” Ông Trương gật gật đầu, không trả lời con mà ngửa đầu uống sạch canh mì lạnh, đưa bát không cho cô giúp việc, “Còn nữa không?”

“Ba, ba không thể ăn nhiều. Món này lạnh. Muốn ăn thì để mai con đi mua.”


Ông Trương miễn cưỡng bỏ bát xuống, “Con mua ở đâu thế? Ngon lắm.”

Trương Tấn Bình ra hiệu cô giúp việc ra ngoài trước, ngồi xuống sô pha lấy khăn lau tóc, “Ba biết chỗ đó đấy, ở Tô ký.”

“À” Ông Trương gật đầu, ngay sau đó trợn trừng mắt, “Thằng ranh! Mày đi Tô ký mà không gọi ba? Lần nào gọi điện, lão Tô đều nói Thần tiểu tử lại làm món này món kia ngon lắm, khiến ta thèm muốn chết à!”

Trương Tấn Bình nhìn ba mình như vậy, vui đến đau cả bụng. Trương Viễn Sơn ba anh thời trẻ cũng từng cầm súng, toàn thân đều là tác phong quân đội, nói một không là hai, ba anh em anh từ nhỏ bướng bỉnh ăn không ít dây lưng của ông. Ai biết được đến lúc có tuổi lại thành cái tính tình này.

“Ba à, lần này là con tình cờ gặp Tô Thần, đưa cậu ta về nhà nên mới tới đó. Lần sau đến nhất định đưa ba đi cùng.”

Ông Trương lúc này mới thỏa mãn gật đầu, “Nói thật, anh cả, rốt cuộc con thấy Thần tiểu tử thế nào?”

Trương Tấn Bình thấy lão ba mặt đầy chờ mong, chỉ hí hửng nói một câu, “Thấy thế nào ạ? Không nói cho ba!” Nói xong, tạch một cái nhảy dựng lên, phóng thẳng lên lầu. Để lại ông Trương đứng dưới lầu tức giơ chân.

Bất quá ngồi xuống ngẫm lại, ông Trương cười toe, nhìn phản ứng của con mình, ừm, có cửa!

——— ————–&&&——— ————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.