Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 43: Gặp gia trưởng


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu – Chương 43: Gặp gia trưởng

“Phong Hàn Bích, ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Ngay cả điểm tâm ta cũng chưa ăn! Sẽ đói chết ……” Chung Như Thủy ai oán, bị Phong đại cầm thú lăn qua lăn lại, nằm hai ngày rốt cục có thể xuống giường, sáng sớm đã bị Phong Hàn Bích kéo lên mã xa, hắn chỉ kịp ăn hoa quế cao……

“…… Chỉ một lát mà thôi.” Phong Hàn Bích lấy khăn lau vụn điểm tâm bên miệng hắn, “Chờ đến đó, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

“Sao ta cảm thấy lời này của ngươi, giống như có âm mưu gì đó?” Chung Như Thủy khiêu mi, hoài nghi nhìn y.

Phong Hàn Bích: “……”

Chỉ chốc lát sau, mã xa ngừng lại, Chung Như Thủy vỗ vỗ dạ dày không thoải mái, xanh mặt xuống xe.

Phong Hàn Bích đỡ hắn, thản nhiên nói: “Ta không biết ngươi say xe.”

“Gia, không phải say xe, chỉ là quá đói!” Chung Như Thủy mạnh miệng phản bác, “Ta nóng, quạt cho ta!”

Phong Hàn Bích một tay ôm eo hắn một tay mở chiết phiến, quạt gió cho Chung đại gia. Lúc này Chung Như Thủy mới thoải mái thở một hơi, đánh giá chung quanh, lại phát hiện chỗ này có chút quen mắt. “Sao giống đại môn hoàng cung vậy a?” Chung Như Thủy mơ hồ hỏi, hắn chỉ đến hoàng cung với Phong Hàn Bích một lần, hơn nữa khi đó là đến tra án.

“Chính là đại môn hoàng cung.” Phong Hàn Bích giải thích đơn giản, sau đó vừa quạt gió cho hắn vừa ôm sát eo hắn bước vào đại môn trang nghiêm.

Lâm công công mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm như không thấy. Chỉ khổ cho thị vệ giữ cửa, vẻ mặt đầy kinh ngạc, lại không dám biểu hiện ra ngoài, biểu tình cổ quái đến cực điểm. Trong lòng Lâm công công cười giễu cợt, mới thấy chút ít, có gì đáng ngạc nhiên, hình ảnh càng không thể tưởng tượng nổi các ngươi còn chưa thấy đâu!

“Phong Hàn Bích, ngươi đưa ta tiến cung làm gì?” Chung Như Thủy nheo mắt suy nghĩ.

“Gặp gia trưởng.” Ba chữ ngắn gọn hữu lực thành công khiến Chung Như Thủy đỏ mặt, Phong Hàn Bích nhìn bộ dáng thẹn thùng hiếm có của Chung Như Thủy, trong lòng nổi ý xấu xa, trêu tức: “Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, vốn là sau  ngày thành thân muốn mang ngươi tới, đáng tiếc tiểu thê tử của ta thể lực quá kém, làm thêm hai hiệp liền nằm trên giường hai ngày …… A!”

Thấy Phong Hàn Bích ngậm miệng, Chung Như Thủy thu tay lại. Sau đó hai người ra vẻ hài hòa thân mật hướng đến Đằng Long điện. Chỉ có Lâm công công đứng phía sau bọn họ mới biết được chuyện gì xảy ra, ông thấy rõ ràng, thế tử gia nhà họ, duỗi ngón cái và ngón trỏ tay phải, hung hăng nhéo một cái lên mông Thái tử gia……

“Này, cha ngươi, có phải hung ác với người khác như ngươi? Băng sơn giống như ngươi? Mặt than không thích cười như ngươi? Hay là…….”

“Ngươi ngứa miệng?” Phong Hàn Bích thờ ơ nói, khóe miệng giương lên độ cung tà ác.

“Không phải……” Chung Như Thủy tỏ vẻ ngoan ngoãn, nếu Phong Hàn Bích hôn hắn trong hoàng cung, hắn chưa muốn chết a!

Lúc thái dương lên cao, rốt cục cũng đi hết đoạn đường triêu điện, lại xuyên qua hành lang của nghị sự điện, đi qua ngự hoa viên rộng gấp đôi hoa viên ở Thái tử cung của Phong Hàn Bích, nhìn thấy một tòa suối phun, sau đó qua hành lang thật dài, khi Chung Như Thủy cảm thấy hai chân sắp bị chặt đứt, thầm mắng ai vô nhân đạo quy định ngoại trừ hoàng thượng thì mọi người đều phải cuốc bộ trong cung, thì Phong Hàn Bích khai ân nói: “Đến rồi.”

Phong Hàn Bích dừng bước, Lưu công công đang chờ trước cửa vội vàng nghênh đón, “Điện hạ, Hoàng thượng chờ đã lâu, thỉnh theo lão nô.” Sau đó cung kính dẫn Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy đi vào. Lưu công công đã ở trong cung gần sáu mươi năm, tuy kinh ngạc vì người Thái tử yêu thương lại là thiếu niên nhỏ gầy dung mạo bình thường, cũng không nhiều lời, đưa bọn họ tới chỗ hoàng thượng.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Khẽ khom người, Chung Như Thủy chỉ ngây ngốc nhìn vị Hoàng thượng trong tuyền thuyết, đây là hoàng đế Quỷ Tà ư? Sao lại như vậy, giống bệnh nhân ung thư phổi thời kì cuối? Xơ xác gầy gò, xem ra trúng độc rất khó giải……


Phong Hàn Bích khẽ kéo ống tay áo Chung Như Thủy, Chung Như Thủy hoàn hồn, giơ tay chào hỏi: “Chào ~” Phong Hàn Bích giật giật huyệt thái dương, nói với Phong Thần: “Phụ hoàng thứ tội, hành động của Như nhi có chút quái dị, vừa rồi hắn chỉ muốn chào hỏi ngài, không phải bất kính……”

“Ha ha ha! Trẫm thích người không câu nệ tiểu tiết, Hàn Bích, tiểu tử này rất hợp ý trẫm.” Phong Thần cởi mở cười to, trong mắt tràn đầy yêu thích với Chung Như Thủy. Chung Như Thủy “Ha ha” cười gượng, âm thầm lo lắng, vị Hoàng thượng kia thoạt nhìn suy yếu tới mức không cười nổi.

“Hì hì, kỳ thật ta cũng hiểu quy củ, nhưng thỉnh thoảng lại quên mất……” Chung Như Thủy gãi đầu, xấu hổ nói.

“Tiểu gia hỏa, không cần chú ý, cuộc sống có quá nhiều quy củ khiến người ta không thở nổi, hồn nhiên như ngươi rất tốt, đúng không?” Phong Thần cười nói, “Các ngươi tới sớm như vậy, hẳn chưa ăn sáng? Hôm nay cùng trẫm dùng bữa chứ.”

Chung Như Thủy vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, tốt tốt! Lời chưa nói ra miệng, Phong Hàn Bích âm thầm nhéo eo của hắn, đau tới mức nhe răng.

“Sao vậy?” Phong Thần nghi hoặc hỏi.

“Không sao, trước khi tiến cung chúng con đã nếm qua, Như nhi còn no, hắn xấu hổ không dám nói, đành nhờ nhi thần mở miệng.” Phong Hàn Bích diện vô biểu tình, thản nhiên nói.

“Vâng, đúng vậy…… Ta còn no, ngài xem cái bụng tròn vo của ta!” Chung Như Thủy sờ sờ cái bụng dẹp lép của mình, khóc không ra nước mắt.

“Thế sao……” Ngữ khí của Phong Thần có chút cô đơn, nói tiếp: “Hàn Bích, ngươi đến thư phòng giúp trẫm xử lý một chút chính sự, Bình Vương gửi tấu chương, ngươi xem đi. Để tiểu gia hỏa ở cùng lão nhân này, tâm sự một chút.”

“Gì?” Chung Như Thủy ngốc trệ, muốn hắn ở lại?

“Như nhi phải theo bên cạnh nhi thần.” Ngữ khí Phong Hàn Bích nguội lạnh, không nhượng bộ.

“Ta chỉ muốn tâm sự với tiểu gia hỏa này một chút mà thôi……” Phong Thần cười cay đắng, thần sắc cô đơn, có cần thiết phải để phòng phụ thân của mình như vậy không? Chung Như Thủy sững sờ, đây là đế vương cửu trọng chi thượng sao, thoạt nhìn rất cô độc, rất đáng thương……

“Này……” Chung Như Thủy kéo tay áo Phong Hàn Bích, ghé vào lỗ tai y, thấp giọng: “Sao người nói chuyện với cha như vậy chứ! Cha ngươi đâu phải quái thú miệng rộng sẽ nuốt sạch ta vào bụng, tâm sự một chút mà thôi, ngươi lo lắng cái gì?” Phong Hàn Bích lạnh lùng nhìn chằm chằm Chung Như Thủy, trầm mặc. Chung Như Thủy đã sớm miễn dịch với lãnh nhãn của y, không đếm xỉa áp suất thấp y phát ra, nói tiếp: “Ngoan, ngươi nhanh đi xử lý chính sự. Hay ngươi đã quên lời đêm đó? Ngươi đã đáp ứng, đại sự phải nghe ta!”

“Ta sẽ nhanh trở về đón ngươi.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói xong, theo Lưu công công mà đi, ngay cả liếc Phong Thần một cái cũng không, chọc Chung Như Thủy vung quyền sau lưng y.

“Ha ha, ngài đừng chú ý, tính y như vậy, quen là được!” Chung Như Thủy giúp Phong Hàn Bích hoà giải, đồng thời cũng không hy vọng thái độ của y làm tổn thương Phong lão nhân.

“Không có gì, nó như vậy đã xem như lễ độ.” Phong Thần thờ ơ nói, nhưng không thể che đi cay đắng dưới đáy mắt.

Không phải chứ…… Khóe miệng Chung Như Thủy run rẩy, đây là phụ tử hay là kẻ thù a? Như vậy mà lễ độ, nghĩ cũng biết thường ngày Phong Hàn Bích đối xử với lão tử của y thế nào……

“Không nói cái này, chúng ta tâm sự, ngồi đi, chớ đứng.” Phong Thần mỉm cười, Chung Như Thủy cũng không khách khí, hai chân hắn đã mỏi rũ! Đặt mông ngồi trên ghế mềm mại, tùy tiện hỏi: “Ngài muốn nói chuyện gì?”


“Ha ha a, nhiều thứ, nói ngươi quen với Hàn Bích thế nào. Nó từng đến Ngu quốc? Hay ngươi đến Quỷ Tà mới quen nó?” Phong Thần mỉm cười hỏi.

Cũng không phải…… Chung Như Thủy nghĩ, khi đó còn ói lên người y! “Kỳ thật quá trình chúng ta quen biết không có gì hay ho, chẳng tốt đẹp mà còn thối hoắc, cứ để ta quên nó đi!”

“Ha ha, hảo hảo hảo. Kỳ thật trẫm có nghe về ngươi, biểu hiện của ngươi ở sự kiện hạ độc vô cùng đặc sắc. Trẫm nghe xong, rất bội phục sự thông minh của ngươi.” Phong Thần nói.

“Cũng không có gì, do ta chú trọng chi tiết nhỏ mà thôi. Kỳ thật là công lao của Phong Hàn Bích, ta chỉ dính chút vinh quang của y.” Chung Như Thủy đem bóng cao su đá trở lại cho nhi tử của ông, rất khiêm tốn cúi đầu, tỏ vẻ hắn không xen vào bí mật hoàng cung.

“Trẫm rất ngạc nhiên, với tính cách của Hàn Bích mà lại quan tâm một người như thế, thậm chí tự mình xông vào chỗ địch cứu ngươi. Mà ngươi, có thể chịu được tính tình lãnh khốc của nó, ở bên cạnh nó hơn nửa năm.” Nụ cười trên mặt Phong Thần không giảm, hỏi cũng rất sắc bén.

“Đúng vậy, người biết y đều cảm thấy y lãnh tâm lãnh khốc. Nhưng, kỳ thực Phong Hàn Bích rất thiện lương. Ngài chỉ cần dụng tâm hiểu y liền biết y là kiểu người mặt lãnh tâm nóng. Ta và y bên nhau rất nhẹ nhàng, một chút áp lực cũng không, hơn nữa chỉ cần có y, dù đối mặt với nguy hiểm thế nào đều sẽ tốt, ta cảm thấy rất an tâm. Từ lúc sinh ra tới nay, lần đầu tiên ta ỷ lại một người, quan tâm một người như vậy.” Chẳng biết Chung Như Thủy thật không hiểu hay giả vờ không hiểu, hoàn toàn không để ý sự thăm dò của Phong Thần, nói ra lời thật lòng.

Phong Thần hơi sững sờ, dụng tâm hiểu? Trên mặt bất động thanh sắc, tiếp tục hỏi: “Ngươi luôn gọi thẳng danh tự của Hàn Bích?”

“Ực…… Khụ khụ khụ, thỉnh hoàng thượng thứ tội!” Chung Như Thủy thầm nghĩ không xong, nhất thời đã quên sửa! Tuy ngoài miệng hắn nói xin lỗi, nhưng vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, mà ngay cả trên mặt cũng không có biểu tình sợ hãi, chỉ có ảo não — vì sao lại quên đang ở bên ngoài!

Phong Thần hiểu rõ, không để ý hành vi bất kính của hắn, chỉ cười cười: “Không sao, như vậy thân thiết hơn? Tựa như nó không gọi ngươi là Lưu nhi, mà là — Như nhi.”

“Ực…… Đúng vậy ha ha ha, Như nhi là nhũ danh của ta, y gọi như vậy, thân mật một chút.” Chung Như Thủy cười ha ha, Phong Thần còn nói: “Chi bằng ngươi cũng gọi nhũ danh của nó, nhũ danh là mẫu hậu của nó đặt, từ lúc nàng mất, không ai gọi nó như vậy. Không phải không có ai gọi, mà là, nó không cho phép…… Trẫm nghĩ, nếu là ngươi, nó sẽ cao hứng.”

“Thật sao thật sao? Y còn có nhũ danh? Là gì?” Chung Như Thủy hưng phấn hỏi, hóa ra Phong Hàn Bích cũng có nhũ danh, có giống tiện danh mèo con chuột con không nhỉ? Nhà giàu thường mê tín lấy tiện danh để nuôi hài tử sống tốt mà?

“Hành Chi, mẫu hậu của nó hy vọng nó làm việc đến nơi đến chốn, tự mình thừa hành sau đó chỉ dẫn bách tính thiên hạ, là kỳ vọng của Sương nhi đối với Hàn Bích……” Phong Thần nhớ tới hoàng hậu của mình, giọng điệu trầm xuống, sự thống khổ và áy náy hiện lên trên mặt.

“Hành Chi……” Chung Như Thủy nỉ non. ‘Hữu nhất ngôn nhi khả dĩ chung thân hành chi, kỳ thứ hồ. Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân (1)’. Chung Như Thủy biết nó xuất từ luận ngữ · Thiên Vệ Linh Công, là Khổng Tử dạy bảo đệ tử Tử Cống của mình đạo lý đối nhân xử thế. Cũng là kỳ vọng lớn lao của mẫu thân Phong Hàn Bích đối với nhi tử…..

Sau nửa canh giờ, Phong Hàn Bích xuất hiện ở tẩm cung của Phong Thần. Khi đó Chung Như Thủy vừa giúp ông uống dược xong, ánh mắt Phong Hàn Bích lạnh xuống.

“Nhanh như vậy? Ngươi có xem kỹ hay không? Đừng nói giỡn với việc quốc gia đại sự nha!” Chung Như Thủy trêu chọc.

“Đi.” Phong Hàn Bích bước lên trước, lấy chén dược trên tay hắn đặt vào tay Lưu công công, muốn kéo hắn đi.

“Này! Không có lễ phép! Ngươi nên nói lời tạm biệt với cha ngươi? Phải nói hẹn gặp lại?” Chung Như Thủy gạt tay y, bất mãn nói. Phong Hàn Bích nhíu mày, nhẫn xuống xúc động muốn nổi giận, lạnh lùng nói với Phong Thần: “Phụ hoàng, nhi thần cáo lui.” Sau đó cầm lấy tay Chung Như Thủy, nhanh chóng rời đi.

“Này!” Chung Như Thủy sức không bằng người, đành phải theo y ra ngoài, quay đầu nói với Phong Thần: “Hẹn gặp lại, lần sau trở lại thăm ngài!”


Phong Thần mỉm cười phất phất tay với hắn, thẳng đến khi bóng dáng hai người biến mất trước cửa đại điện mới buông tay. “Khó trách Hàn Bích một lòng với hắn như vậy.”

Lưu công công đứng một bên vuốt cằm: “Đúng vậy, Thuần Vu thế tử, rất không đơn giản.”

“Không.” Phong Thần phản bác, Lưu công công sững sờ, Phong Thần nói tiếp: “Tiểu tử kia rất đơn giản, tuy hắn thông minh, nhưng là hai tử tâm tư đơn thuần. Chỉ là, tiểu tử kia nhất định tổn thương……” Phong Thần thở dài, ánh mắt thương cảm, Lưu công công cẩn thận suy nghĩ, cũng minh bạch hàm nghĩa của hai chữ tổn thương. Bình Vương dâng tấu chương, xem ra, lại nhấc lên một hồi sóng gió không nhỏ.

“Này, ta đói…… Ngươi nói dẫn ta ăn tiệc lớn cơ mà? Bữa tiệc lớn, bữa tiệc lớn? Ngay cả bàn ăn cũng không thấy!” Chung Như Thủy vừa bị Phong Hàn Bích kéo vừa ồn ào, hoàn toàn không để ý cung nữ thái giám thị vệ đi tới đi lui trong nội cung nhìn bọn hắn với ánh mắt tò mò.

“Giờ mang ngươi đi ăn. Còn nữa, lần sau tiến cung, ngươi không cần gặp phụ hoàng. Ta hy vọng ngươi không bao giờ gặp ông ta, ông ta, không phải người tốt……” Ngữ khí của Phong Hàn Bích bất thiện, phê bình phụ thân cũng không chút khách khí.

“Sao ngươi oán hận cha ngươi như vậy? Đúng, ông ấy không phải người tốt, nhưng ông ấy không xấu? Người ở đế vị, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.” Chung Như Thủy bĩu môi, bất mãn nói, tuy Phong Thần giả vờ lơ đãng tra hỏi hắn, nhưng không có ác ý, hơn nữa ông ta cũng thật đáng thương……

“Ông ta nói gì với ngươi.” Phong Hàn Bích dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn Chung Như Thủy. Chung Như Thủy đảo hai mắt trắng dã, bĩu môi: “Cái gì cũng chưa nói, chỉ thăm dò ta, sợ ta tâm hoài bất quỹ cố ý tiếp cận ngươi. Mà, nếu như ông ta thật sự nói với ta chuyện gì tuyệt mật, ngươi sẽ không chút do dự giết ta diệt khẩu sao?” Phong Hàn Bích nhìn hai mắt sáng quắc của Chung Như Thủy, chấn động, biết giọng điệu của mình quá mức, thở dài nói: “Chuyện này sớm muộn gì ta sẽ nói cho ngươi biết. Hơn nữa, dù ngày nào đó ngươi hận đến muốn giết ta, ta cũng sẽ mở rộng lồng ngực mặc ngươi khai đao, không đả thương một sợi tóc của ngươi.”

“Coi như ngươi biết điều!” Chung Như Thủy vỗ lồng ngực của y một cái, sau đó nở nụ cười rực rỡ như nắng ngày hè: “Mang ta đi ăn a! Hành Chi!”

Phong Hàn Bích chấn động, bao nhiêu năm chưa từng nghe qua cái tên này? Nhìn nụ cười ấm áp của Chung Như Thủy, y nghĩ, ngoài mẫu hậu, chỉ có một người khác gọi y như vậy, người đó chính là Chung Như Thủy. Gánh nặng trong lòng Phong Hàn Bích được trút bỏ, nhẹ cười: “Đi thôi.” Y sẽ không hỏi hắn tại sao biết cái tên này, cũng không hỏi hắn biết được bao nhiêu chuyện, chỉ cần, hắn vĩnh viễn bên cạnh y là được rồi.

“Ăn ở đâu?” Chung Như Thủy xoa cái bụng sắp dán vào lưng của mình, Phong Hàn Bích cười cười nhéo gò mà hắn: “Lãnh cung.”

“Ồ?” Chung Như Thủy sững sờ, lãnh cung? Chiêu quý phi? “Phong Hàn Bích, hôm nay ngươi đưa ta đi gặp bát đại cô thất đại di nhà ngươi sao!!!” Phong Hàn Bích cong khóe miệng, “Hành Chi” vẫn dễ nghe hơn.

Chung Như Thủy ngồi trong lãnh cung ăn uống, còn không quên mách lẻo với Chiêu quý phi: “Di nương, ngài không biết chứ, Hành Chi luôn ỷ mình có võ công mà chèn ép ta! Ừ, cái này ăn ngon! Ngài biết không? Ta muốn làm y phục mới y còn trừ lương tháng của ta! Đến bây giờ ta đã thiếu nợ y vài trăm lượng, tới kiếp sau cũng khó trả! Hành Chi, ngươi lấy cái bên kia cho ta, tay ta quá ngắn với không tới!”

Chiêu quý phi vận tố y, mái tóc đen dài dùng trâm tạo thành búi tóc đơn giản của phụ nhân. Nghe Chung Như Thủy gọi Phong Hàn Bích là “Hành Chi”, cười nhẹ liếc nhìn Phong Hàn Bích: “Hóa ra Hàn Bích nhà chúng ta hư hỏng như vậy, thích khi dễ ngươi. Di nương sẽ dạy dỗ nó.” Sau đó xoay người nhận lấy đĩa cá hương tô Thu ma ma đưa tới, đặt trước mặt Chung Như Thủy, nhẹ nhàng xao đầu hắn, ôn nhu nói: “Hài tử, ăn từ từ.”

“……”Chung Như Thủy dừng lại, ngẩng đầu nhìn Chiêu quý phi xinh đẹp ôn nhu, hốc mắt đỏ lên, sau đó từng giọt lệ cứ như vậy mà rơi xuống.

“Hài tử, ngươi làm sao vậy?” Chiêu quý phi luống cuống chân tay, vội vàng cầm khăn lau đi nước mắt trên mặt hắn, “Làm sao vậy? Không thoải mái? Thu ma ma, nhanh thỉnh thái y!” Thu ma ma cũng luống cuống, nàng rất yêu mến hài tử này, nhìn hắn đột nhiên khóc, trong lòng khẽ đau, sợ hắn thật sự không thoải mái, liền muốn đi tìm thái y.

“Không sao không sao! Thu ma ma đừng đi!” Chung Như Thủy nhẹ nhàng cầm tay Chiêu quý phi, thật ấm áp, rất mềm mại, tay của mẹ, cũng như vậy sao? Chung Như Thủy nhịn xuống xúc động muốn rơi lệ, nở nụ cười sáng lạn: “Là vì thức ăn quá ngon, khiến ta cảm động rơi nước mắt, Thu ma ma, ngài là trù thần chuyển thế a? Tay nghề tốt như vậy!” Sau đó khoa trương gắp một miệng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng, dùng sức nhai.

Chiêu quý phi nhìn về phía Phong Hàn Bích, Phong Hàn Bích nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo nàng không cần lo lắng. Chiêu quý phi mới yên lòng, tiếp tục gắp thức ăn cho Chung Như Thủy. Phong Hàn Bích biết Chung Như Thủy chưa từng cảm nhận tình thương của phụ mẫu, mà Chiêu quý phi yêu thương hắn như vậy, nên trong lòng cảm động mới khóc lên. Nhưng, cũng vì thế, y lại oán giận phụ mẫu ngay cả tên cũng không biết của Chung Như Thủy. Nếu bọn họ không vứt bỏ, Chung Như Thủy sẽ không phải chịu nhiều đau khổ!

Thu ma ma nhẹ nhàng thở ra: “Ngươi thực biết nói ngọt, chờ, để ma ma làm thêm vài món cho ngươi, ăn không hết thì mang về ăn!”

“Oa ~~ Thu ma ma, ngài là người tốt nhất trên đời!” Điển hình của có nãi quên nương, khiến mấy người lắc đầu cười khẽ.

Phong Hàn Bích nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Chiêu quý phi xoay người hỏi y: “Ngủ rồi?” Phong Hàn Bích gật gật đầu, theo nàng đến giữa am phòng, Chung Như Thủy ngủ trong phòng Thu ma ma, có Thu ma ma chăm sóc hắn, y cũng an tâm. “Gần đây thân thể hắn không tốt, hôm nay vào hoàng cung từ sớm, nên mệt mỏi.”

“Hắn là người đầu tiên.” Chiêu quý phi đột nhiên nói, khẽ cười.


“Cái gì?” Phong Hàn Bích không hiểu, hỏi ngược lại.

“Hắn là người đầu tiên khiến ngươi quan tâm lo lắng như thế, là người đầu tiên ngươi mang đến gặp di nương, ngoại trừ tỷ tỷ, là người đầu tiên có thể gọi ngươi Hành Chi.” Chiêu quý phi nhẹ nhàng nói, cười ấm áp.

“Đúng vậy……” Phong Hàn Bích hơi cúi đầu xuống, “Di nương, ngài cũng biết……”

“Đúng, ta biết rõ. Trước khi tấu chương của Bình Vương gửi lên, Liễu gia đã dùng bồ câu đưa tin cho ta biết.” Chiêu quý phi nói.

“Ngài đồng ý?” Phong Hàn Bích hỏi.

“Không đồng ý thì thế nào, Liễu gia không do ta làm chủ.” Chiêu quý phi rót hai ly trà, đưa một chén cho Phong Hàn Bích, “Tuyết nha đầu xuân, Hoàng thượng ban cho, vẫn chưa từng uống, ngươi thử xem.”

Phong Hàn Bích cầm lấy ly trà nhấp một ngụm, thờ ơ nói: “Không tệ.”

“Ngoại công và cữu cữu của ngươi có tâm tư gì ngươi còn không rõ sao? Ngoài miệng nói là báo thù cho tỷ tỷ, trên thực tế……” Chiêu quý phi lắc đầu, có chút khinh thường.

“Hảo một cái đám hỏi.” Phong Hàn Bích đặt ly trà xuống, chậm rãi nói: “Lúc di nương bị hãm hại, ta không dựa theo kế hoạch ban đầu nên chọc giận Liễu gia, từ đó bọn họ liền thờ ơ với ta – ngoại tôn của Liễu gia. Hôm nay Bình Vương nói với phụ hoàng, muốn cùng Tứ tiểu thư của Liễu gia thành thân, hy vọng phụ hoàng tứ hôn. Chuyện gì xảy ra, người sáng suốt liền hiểu, nghe nói rất nhiều quan lớn trong triều vì chuyện này mà công khai ủng hộ Bình Vương.”

“Sau khi tỷ tỷ chết, ta bị Liễu gia ký thác kỳ vọng có thể trở thành hoàng hậu kế tiếp. Đáng tiếc, ta tự hạ mình vào lãnh cung, đem Hàn Vũ đến Nga Mi tập võ, khiến bọn họ thất vọng. Mà ngươi thì không bị bọn họ khống chế, đành phải dời mục tiêu bồi dưỡng người có thể trợ giúp bọn họ. Lúc Bình Vương gửi tấu chương, Liễu gia muốn cho ngươi một lời cảnh cáo. Ngươi biết không, trong thư bọn họ gửi cho ta có nói, chỉ cần ngươi chịu thú Tứ tiểu thư, bọn họ sẽ giúp ngươi ổn định giang sơn. Nếu ngươi không muốn, giang sơn phải đổi chủ.” Trong mắt Chiêu quý phi hiện lên trào phúng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.

“Nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao? Nếu ngoại tôn của Liễu gia nguyện ý liên thủ với bọn họ, để nữ tử của bọn họ trở thành làm hậu, Liễu gia và Phong gia cùng hưởng muôn đời vinh hoa, thường thịnh không suy. Kế hoạch thật tốt, dùng hung thủ sát hại nữ nhi của mình uy hiếp ngoại tôn.” Trong mắt Phong Hàn Bích hiện ra hàn quang, giọng điệu lạnh băng.

“Hàn Bích, bọn họ có đầy đủ lý do uy hiếp ngươi. Quyền thế tài phú trước mặt, thân tình cũng có thể lợi dụng, huống chi chỉ là một nữ nhi đã chết nhiều năm?” Chiêu quý phi thờ ơ nói, “Ngươi sẽ thỏa hiệp với bọn họ sao?”

“Hừ,” Phong Hàn Bích cười lạnh một tiếng, “Viện quân của Lang Hiên, quân đội khổng lồ ẩn tàng mười năm, thế lực của Mạc Nguyên, nếu thêm thế lực của Liễu gia, ta có thể không thỏa hiệp sao? Vì khiến bọn người Bình Vương chết thê hảm, ta phải thỏa hiệp với ngoại công và cữu cữu ‘Thân ái’. Dù sao, vị trí thái tử phi đang trống, cũng là lúc tìm nữ nhân ngồi lên.”

“Chuyện trong nội cung không cần ngươi quan tâm, chuyên tâm đối phó bên ngoài.” Chiêu quý phi đặt ly trà xuống, nhẹ nhàng nói, “Chờ ngươi làm hoàng đế, bắt Liễu gia tu tâm dưỡng tính một chút.”

“Đó là hiển nhiên.” Phong Hàn Bích thêm trà cho nàng, lạnh lùng nói.

“Chỉ là, khổ hài tử kia.” Trong mắt Chiêu quý phi hiện lên thương cảm và không đành lòng, vô tội nhất, vẫn là Chung Như Thủy?

“Dù thế nào, ta cũng không để hắn rời khỏi ta, ta yêu hắn, dù hắn sẽ hận ta cả đời.” Ngữ khí của Phong Hàn Bích kiên định mà dứt khoát, Chiêu quý phi sững sờ, trên mặt hiện lên nụ cười cay đắng……

Trời vốn trong xanh đột nhiên phủ kín mây đen, không khí oi bức khiến người ta khó thở, tiếng ve thê lương dị thường, giống như ai đó, tuyệt vọng la hét, thống khổ giãy dụa.

Một hồi bão tố, sắp xảy ra.

(1) Hữu nhất ngôn nhi khả dĩ chung thân hành chi, kỳ thứ hồ. Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân = Có một lời có thể trọn đời thực hành, đó là chữ Thứ. Điều mình không muốn, chớ làm cho người khác.

P/s:  Các nàng cứ chuẩn bị tâm lý chờ ngược đi nhé


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.