Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 27: Cường đoạt dân nam


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu – Chương 27: Cường đoạt dân nam

Chung Như Thủy cầm đậu phộng lắc lắc lư lư đi trên đường, Đồng Châu là bức tranh sông nước thơ mộng, cảnh sắc hợp lòng người, năm bước một cầu mười bước một thuyền, không khác biệt bao nhiêu so với Giang Nam, nhưng có vẻ náo nhiệt phồn hoa hơn.

Nếu là vùng sông nước, đặc sản ở đây, hiển nhiên có liên quan tới sông nước. Món chính đều là tôm cá tươi ngon mới lạ, điểm tâm cũng vậy, bánh mặn củ cải nhân tôm, cá muối xào mặn ngọt, cá viên…… Chung Như Thủy ở trên thuyền mấy ngày nay, mỗi bữa đều ăn tôm cá tươi, dù ngon cũng đến lúc ngán. Không có cách, đành lấy đậu phộng đường trong túi ăn đỡ thèm, điểm tâm còn lại, đều là lương thực cứu mạng trong một tháng này, phải tiết kiệm!

Đi ngang qua một trà lâu nằm sát thủy trúc, Chung Như Thủy đấm đấm hai chân đau nhức, quyết định vào nghỉ chân.

Vừa tới cửa, một nữ nhân trung niên mập mạp nhiệt tình kéo hắn ngồi xuống bàn trống, “Ôi, Tiểu ca này lạ mặt vô cùng, xin hỏi muốn dùng trà gì? Chúng ta là trà lâu nổi danh nhất Đồng Châu, ngài đến đúng nơi rồi!”

Chung Như Thủy bị sự niềm nở của nàng làm mất tự nhiên, giả vờ lơ đãng tránh khỏi tay nàng, cười nói: “Tùy tiện, đừng quá đắng, thêm chút điểm tâm, cố gắng không liên quan đến sông nước gì đó, ta sợ tanh.”

“Tiểu ca, ngài thật kỳ quái, khách nhân tới đây đều gọi điểm tâm đặc sắc, ngài thì ngược lại, ghét bỏ vị tanh. Được rồi, ta sẽ mang trà mơ cho ngài, trà này vị chua ngọt, hẳn ngài sẽ thoả mãn, điểm tâm là hoa quế cao bánh đậu đỏ, ngài thấy thế nào?” Đại thẩm nhiệt tình giới thiệu, thầm nghĩ Tiểu ca này chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng đôi mắt kia so với đầu bài của Phi Hoàng viện còn câu nhân hơn!

“Ừm, cứ như vậy, cần gì khác ta sẽ gọi ngươi.” Chung Như Thủy gật đầu phất tay, đuổi đại thẩm đi.

Phong Hàn Bích thối! Y cố ý dẫn hắn đến Đồng Châu! Biết rõ mỹ thực nơi này đều là cá tôm cua, ở trên thuyền còn gắng sức bắt hắn ăn! Giờ hắn vừa thấy tôm cá tươi đã buồn nôn, chỉ sợ không ở được ba bốn ngày! Lúc trước hắn rất thích ăn hải sản! Đều là Phong Hàn Bích tâm địa hiểm ác, không cho hắn tiền công thì thôi, còn không cho hắn ăn ngon! Ngược đãi công nhân là đây a! Chung Như Thủy buồn bực chửi thầm.

“Đến, khách quan, trà và điểm tâm của ngài.” Một tiểu nhị đặt điểm tâm trên bàn rồi rời đi. Chung Như Thủy phát hiện, trà lâu này không lớn, nhưng sinh ý rất tốt, nếu hắn tới muộn một chút, sẽ không có chỗ cho hắn ngồi. Xem ra lão bản nương nói nơi này là trà lâu nổi danh nhất Đồng Châu, không phải thổi phồng, Chung Như Thủy vừa nghĩ vừa nâng chung trà nhấp một ngụm, hai mắt lập tức sáng lên – trà này thực ngon! Trà thấm lòng người, hương thơm ngát cùng vị mơ nhàn nhạt, chua ngọt ngon miệng, hơn nữa lá trà cũng ngọt, quả thật là trà ngon! Cắn một miếng điểm tâm, trong mắt càng kinh ngạc, mềm dẻo, mùi hương ngọt ngào tỏa bốn phía, rất mịn! Điểm tâm của trà lâu còn ngon hơn Thái tử cung! Từ lúc Chung Như Thủy bước ra Thái tử cung, lần đầu tiên ăn được mỹ vị như vậy, tâm tình tốt vô cùng, còn muốn mua một phần cho Phong Hàn Bích nếm thử.

Chung Như Thủy ăn vui vẻ, cũng có người nhìn hắn mà kích động.

Cách Chung Như Thủy hai bàn, một nam tử nho nhã vận cẩm y thanh sắc, từ lúc hắn vào trà lâu liền si ngốc nhìn hắn, trong mắt là kích động không dám tin!

Cùng ngồi với nam tử kia là một nam tử trẻ tuổi vận y phục màu nâu, thấp giọng cười nói: “Đó là người ngươi luôn muốn tìm, khiến ngươi thiếu chút nữa phá hủy đại sự sao? Diện mạo bình thường, nhưng đôi mắt câu nhân.” Nam tử nói chuyện có khuôn mặt ôn hòa, đang mỉm cười, bộ dáng tuấn lãng tao nhã, khiến người ta vừa thấy liền muốn thân cận. Tầm nhìn của nam tử dừng lại bên hông Chung Như Thủy, ánh mắt đột nhiên thay đổi, đồng ngọc…… Hóa ra, nam tử cười lạnh trong lòng, bắt được hắn, cái người cao cao tại thượng không coi ai ra gì đó, có bởi vậy mà hoảng sợ hay không?

“Sao hắn lại ở đây? Không thể ngờ hắn sẽ xuất hiện tại Đồng Châu, chẳng lẽ đây là duyên phận của chúng ta? Lưu nhi……” Nho nhã nam tử si ngốc nỉ non, nhìn Chung Như Thủy ngồi cách mình không xa, kìm lòng không được, đứng dậy đi đến chỗ hắn.


Đúng là kẻ si tình! Nam tử vận y phục màu nâu cười nhạo trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười thân thiết ấm áp, thật không hiểu Thuần Vu Lưu có gì tốt, lần nào cũng đụng phải hắn! Theo người kia đứng dậy, cũng đi tới.

“Lưu nhi…… Thật là ngươi?” Thanh y nam tử đứng trước mặt Chung Như Thủy, nhẹ giọng nói, giọng điệu tràn đầy thương nhớ.

Chung Như Thủy vùi đầu ăn, nghe có người nói chuyện trước mặt hắn, miệng đầy điểm tâm ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì?”

Thấy Chung Như Thủy còn dính vụn điểm tâm nơi khóe miệng, ngây ngô nhìn mình, người nọ sững sờ, lập tức bật cười: “Lưu nhi, sao không biết chăm sóc chính mình? Xem, ăn đến như vậy…..” Ngữ khí của người nọ tràn đầy sủng nịch và trìu mến, lấy ra một chiếc khăn lụa, muốn lau vụn điểm tâm bên miệng hắn.

“Kháo!” Chung Như Thủy nổi một thân da gà, hung hăng đẩy tay của hắn, người này bệnh tâm thần sao? Làm gì mà nhìn mình như vậy! “Ngươi là ai? Có bệnh nhanh chóng tìm đại phu đi!”

“Lưu nhi? Ngươi, không biết ta?” Người nọ giống như bị tổn thương rất lớn, thống khổ nhìn Chung Như Thủy, “Ta là Khúc Dương Vũ, ngươi, thật sự không nhớ sao?”

“A, ha ha, thật đúng là, không biết……” Chung Như Thủy cười nói, ra cửa quên xem hoàng lịch! Trong lòng tính toán nên thoát thân thế nào. Hắn ngại thị vệ của Phong Hàn Bích đi theo sẽ không được tự nhiên, nên một mình chạy ra ngoài. Giờ thì tốt rồi, gặp kẻ bị bệnh tâm thần, trong lòng hắn hối hận muốn chết! “Lưu nhi” cái gì? Tuy mặt hắn phổ biến, thế nhưng, không đến mức ai nhìn cũng cảm thấy quen mắt chứ?

“…… Ngươi thật sự ghét ta như vậy? Ngay cả nhớ cũng không nhớ ta?” Khúc Dương Vũ tràn đầy bi thương, khiến Chung Như Thủy hoài nghi có phải mình thiếu hắn năm trăm vạn.

“Cái này…… Không đúng không đúng, ta nhớ, hình như rất quen mặt. A! Ta nhớ ra rồi! Ngươi là lão Khúc phải không? Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, cuộc sống của ngươi thế nào? Thân thể bá phụ bá mẫu có khỏe không?” Chung Như Thủy bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt hổ thẹn cầm hai tay Khúc Dương Vũ lay lay, thân mật như hai người bọn họ là bằng hữu nhiều năm không gặp. Nhưng trong lòng lại phí bang, ta quản ngươi là ai, hiện tại giả vờ quen ngươi, chờ gia chạy thoát, tìm vài người vạm vỡ đánh ngươi, về sau nhìn thấy gia, ngươi sẽ phải quỳ xuống cầu xin!

“Lưu nhi, ta biết ngươi sẽ không quên ta!” Khúc Dương Vũ cao hứng cầm tay của hắn, “Rốt cuộc ngươi đi đâu, ta tìm ngươi đã lâu, ngươi biết ta lo lắng cho ngươi nhiều thế nào không? Của ngươi……”

“Dương Vũ,” Nam tử vẫn đứng phía sau đột nhiên lên tiếng, vỗ nhẹ vai hắn, mỉm cười nói: “Ở đây bất tiện, chi bằng chúng ta đến nơi khác từ từ trò chuyện, ta nhớ rõ ngươi có một biệt viện yên tĩnh ở ngoại thành……”

Khúc Dương Vũ tỉnh táo, kéo tay Chung Như Thủy nói: “Đúng, chúng ta đến biệt viện từ từ trò chuyện, ta muốn biết mấy tháng nay ngươi đã gặp chuyện gì, ngươi tiều tụy, gầy đi……”


Kháo! Ngươi là ai chứ! Chạy đến quấy nhiễu! Gia định chờ hắn nói xong câu này, sau đó đáp một câu “Ồ, tới giờ cơm, có gì liên lạc sau” rồi chuồn đi, giờ phải làm sao! Nói không được, còn phải đi với các ngươi! Kháo, kẻ ngốc mới đi với các ngươi!

Chung Như Thủy cười, nghiến răng nghiến lợi, cố gắng rút tay của mình ra: “Cái gì, ta không quấy rầy, nương của ta bảo ta về nhà ăn cơm, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại, dừng bước, dừng bước, tạm biệt!” Vung tay lên, chân vừa nhấc, chuồn đi!

“Lưu nhi!” Sao Khúc Dương Vũ có thể để Chung Như Thủy đào tẩu trước mặt mình, vươn tay phải ra, ôm Chung Như Thủy vào lòng, “Không được đi!”

“Ực! Ngươi là đại lưu manh, buông tay cho gia!” Mặt Chung Như Thủy đỏ lên vì tức giận! Ngươi cho rằng ngươi là Phong Hàn Bích sao! Dám chiếm tiện nghi gia, cắn chết ngươi! Há to mồm, lộ ra hàm răng trắng, nhắm ngay cổ của hắn!

“A!” Khúc Dương Vũ bị đau liền buông ra, che cổ của mình, máu tươi từ kẽ tay chảy ra, có thể thấy được cái cắn này có bao nhiêu hung ác!

“Phi!” Chung Như Thủy nhổ ra một búng máu, ánh mắt hung ác, “Dám chiếm tiện nghi gia, cắn chết ngươi!”

“Lưu nhi……” Khúc Dương Vũ ôm cổ tay, sững sờ nhìn Chung Như Thủy, không rõ vì sao người vừa rồi còn rất nhiệt tình lại đột nhiên trở mặt.

“A! Giết người rồi! Chạy mau!” Khách nhân trong trà lâu phần lớn là văn nhân nhã sĩ, tới đây ngắm cảnh tìm cảm hứng, thấy tình cảnh huyết tinh, nguyên một đám sợ tới mức chạy ra ngoài, chỉ còn mấy người gan lớn ở lại xem náo nhiệt.

“U! Các vị gia, tiểu nhân chỉ buôn bán nhỏ, van cầu các ngươi đừng đánh lộn trong tiệm của tiểu nhân được không?” Đại thẩm nhiệt tình kia vội vàng chạy tới, vẻ mặt cầu xin khuyên can.

“Cầm lấy đi.” Nam tử vận y phục màu nâu vứt cho nàng một túi tiền, đại thẩm mở ra xem, oa! Một thỏi vàng! Vàng thật! Đại thẩm cao hứng, vội vàng nói: “Chỉ cần các vị không gây án mạng, mọi chuyện đều tốt!”

Đại thẩm, ngươi cũng quá nịnh nọt! Chung Như Thủy bóp cổ tay, hắn còn định chờ đại thẩm lôi kéo bọn họ mà chạy trốn!

“Ngươi trốn không thoát, chúng ta không muốn đả thương ngươi, ngoan ngoãn theo chúng ta đi.” Nam tử vận y phục màu nâu ôn nhu nói, nụ cười trên mặt càng hiền lành. Chung Như Thủy giật mình một cái, người này y hệt cẩu quan, không phải thứ gì tốt!


“Hàn Mộ, ngươi đừng dọa hắn.” Khúc Dương Vũ bị Chung Như Thủy cắn, nhưng vẫn bảo vệ hắn.

“Ư……” Vẻ mặt Chung Như Thủy bị hù sợ đến đáng thương, đôi mắt to ngập nước, hừ, gia sẽ diễn cho các ngươi xem! “Ta, ta, ngươi ăn hiếp tiểu hài tử……”

Quả nhiên, Khúc Dương Vũ càng đau lòng! Hắn mới mười năm tuổi! Bộ dáng như thiên tiên, sao có thể chịu ủy khuất? “Hàn Mộ, ngươi làm hắn sợ!” Khúc Dương Vũ trách cứ nhìn Hàn Mộ, lại quay đầu trìu mến nói với Chung Như Thủy: “Ngươi đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi, ta chỉ muốn mang ngươi rời khỏi đây, đến nơi tốt hơn.”

Đến nơi tốt hơn? Chung Như Thủy nghĩ đến những người cầm kẹo que, cười hiền lành nói với hài tử: “Đến đây, thúc thúc [ca ca] mang ngươi đi hưởng phúc!”

Chung Như Thủy run run khóe miệng, trong lòng tự nhủ, miễn đi, hắn cảm thấy theo Phong Hàn Bích còn rất tốt, trước mắt không có ý định đổi lão bản. Liếc xéo cái bàn cùng chiều dài và sức nặng, xem chừng cánh tay của mình không thể nhấc nổi nó. Hình như, có chút nguy hiểm……

“Ta, ta hỏi hỏi mụ mụ, mụ mụ đồng ý mới có thể……” Chung Như Thủy uốn éo thân mình, có vẻ lo lắng, bộ dáng mỏng manh đơn thuần khiến người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ hắn. Khúc Dương Vũ vốn si mê Chung Như Thủy thì không nói, ngay cả người thoạt nhìn rất tốt nhưng kì thực không phải người tốt – Hàn Mộ cũng trách mắng chính mình, sao lại hung ác hù dọa một hài tử?

Lúc bọn họ buông lỏng cảnh giác, Chung Như Thủy ngạc nhiên mà không dám tin nhìn phía sau bọn họ, chỉ vào bầu trời, thất thanh kêu lên: “Có một heo bay trên trời a!” Hai người đều sững sờ, không tự chủ được, theo ngón tay của hắn xoay người nhìn – cái gì cũng không có?

Hàn Mộ cả kinh, lập tức xoay người, Chung Như Thủy đã chạy ra đường!

“Nếu không đuổi theo, người sẽ chạy mất!” Hàn Mộ lập tức lao ra, Khúc Dương Vũ hoàn hồn, cũng đuổi theo. Chung Như Thủy liều mạng chạy, quay đầu nhìn, kháo! Không phải nói khoa trương, bọn họ đã đuổi tới mông hắn!

“Cứu mạng a! Có người ban ngày ban mặt cường đoạt dân nam! Bức lương vi xướng! Cứu mạng a!” Chung Như Thủy không còn cách, đành phải kêu to. Dân chúng trên đường hiếu kỳ nhìn màn hai truy một, nhưng không ai tiến lên giúp đỡ. Chung Như Thủy cắn răng, hắn đã quên mất, người Trung Quốc có thói xấu – việc không liên quan đến mình không vơ vào!

Hàn Mộ thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, sợ không ra tay người nọ nhận được tin tức sẽ đến, dùng khinh công nhảy lên, chặn trước mặt Chung Như Thủy.

“Còn chạy?” Hàn Mộ mỉm cười ấm áp, ánh mặt trời cũng phải chịu thua hắn, nhưng trong mắt Chung Như Thủy là nụ cười không hảo ý! Khúc Dương Vũ chặn phía sau hắn, “Lưu nhi đừng sợ, chúng ta thực sự không hại ngươi!”

Phong Hàn Bích, ngươi ở đâu chứ, ta sắp bị người cường đoạt a! Chung như Thủy kêu rên trong lòng, Phong Hàn Bích cải trang vi hành, ngay cả quan viên địa phương cũng không biết y đến, hắn không thể nói cho bọn họ biết hắn là thư đồng của Thái tử, bảo bọn họ đừng làm xằng bậy.

“Gia và các ngươi không cừu không oán, các ngươi cố chấp như vậy làm gì? Hai vị đại ca, thả ta được không? Ta vừa đến đây, không quen ai cả, sao có thể đắc tội các ngươi chứ!” Chung Như Thủy suy sụp, nếu lưng hùm vai gấu như trước kia, đâu cần nói đạo lý với bọn họ, trực tiếp ra tay là được!

Hàn Mộ nghi hoặc nghiêng đầu, cẩn thận đánh giá Chung Như Thủy, không thanh cao lạnh lùng như lời đồn, mà vô cùng kiêu ngạo vô và thô bỉ, còn bịa đặt lung tung. Căn bản, không giống! Tuy điểm ấy Khúc Dương Vũ cũng hoài nghi, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia cùng khuôn mặt giống nhau như đúc, không lừa được người!


“Ngươi không hợp tác, vậy đành ‘Thỉnh’ ngươi theo chúng ta.” Hàn Mộ cười ôn hòa, ra tay như chớp!

“Oa! Động thủ cũng không báo một tiếng!” Chung Như Thủy phản ứng khá nhanh, tránh thoát. May mắn có chút võ công, thân thể linh hoạt, nhất thời Hàn Mộ không bắt được hắn. Khúc Dương Vũ sững sờ, sao Lưu nhi lại võ công? Hắn không thể nào biết võ công!

“Ngươi là ai?! Lưu nhi ở đâu!” Khúc Dương Vũ kết luận hắn không phải Thuần Vu Lưu, ra tay tàn nhẫn, hướng Chung Như Thủy chộp tới!

“Hai khi dễ một, không công bằng!” Chung Như Thủy quát to một tiếng, không tiếp tục dây dưa với Hàn Mộ, xoay người bỏ chạy.

“Hàn Mộ, phải bắt lấy hắn! Nói không chừng người lần trước nhìn thấy ở Mị thành là hắn!” [ Mị thành, thủ đô của Quỳ Tà] Hàn Mộ gật đầu, cùng Khúc Dương Vũ đuổi theo Chung Như Thủy.

Chết chắc rồi! Chung Như Thủy nhận mệnh nhắm mắt lại, thôi, muốn bắt thì bắt, gia không chạy!

“Xin hỏi công tử nhà ta đắc tội với hai vị thế nào, sao lại muốn bắt hắn?” Một bóng dáng bạch sắc lách mình ngăn cản bọn họ, thân hình kiện tráng cùng nội lực thâm hậu khiến Khúc Dương Vũ và Hàn Mộ cảm thấy nguy hiểm, nhảy về phía sau, kéo khoảng cách an toàn.

Bạch y nam tử phe phẩy vũ phiến, nụ cười bỡn cợt, như lưu manh nhìn bọn họ, hắn đã để ý lúc còn ở trà lâu. Chung Như Thủy nghe tiếng, len lén mở mắt, có giúp đỡ? Đã xuất hiện? Phong Hàn Bích? Chung Như Thủy cao hứng nhìn đông nhìn tây, ơ? Y ở đâu? Sao không thấy được?

“Công tử, ngài đừng nhìn, chủ tử không tới. Nhưng y giao phó, nhất định phải đem tâm can bảo bối thích gây rắc rối của y trở về, bằng không, mông nô tài phải nở hoa rồi.” Người nọ nói thực nghiêm trọng, nhưng trên mặt không có nửa điểm sợ hãi.

Kháo…… Hắn đâu muốn nhìn thấy khuôn mắt băng sơn của Phong Hàn Bích…… Chung Như Thủy xem nhẹ cảm giác mất mác trong lòng, giả bộ chẳng hề để ý, bĩu môi.

“Dương Vũ, chuyện có biến, người kia không phải nhân vật đơn giản, chúng ta đi trước. Người ngươi muốn, sớm muộn ta sẽ cho ngươi, người này không phải hắn!” Hàn Mộ thấp giọng nói bên tai Khúc Dương Vũ. Khúc Dương Vũ nghĩ nghĩ, gật đầu. Hai người ôm quyền hướng Chung Như Thủy và Bạch y nhân: “Đắc tội.” Sau đó rời đi

“Một đám bệnh tâm thần!” Chung Như Thủy ngơ ngác nhìn bọn họ, sau đó tức giận lớn tiếng mắng. Bạch y nhân nghe vậy cười cười, vẻ mặt cợt nhả quan sát Chung Như Thủy, Chung Như Thủy không được tự nhiên sờ sờ cổ, Phong Hàn Bích thu tiểu đệ như vậy lúc nào, nhìn rất quen mắt.

“Sao, không biết ta?” Bạch y nhân cười gian đi đến trước mặt Chung Như Thủy, Chung Như Thủy cười dài, sao hôm nay người nào cũng bảo quen biết hắn chứ? Bạch y nhân đột nhiên thấp giọng nói: “Thế tử Thuần Vu Lưu của Ngu quốc?”

A? Thuần Vu Lưu? Chung Như Thủy bừng tỉnh đại ngộ, khó trách khó trách, người kia gọi hắn là Lưu nhi! Hắn đã quên mất thân thể này là Thuần Vu Lưu! Nói chính xác, bọn họ đều biết Thuần Vu Lưu? Chỉ trong nháy mắt, Chung Như Thủy cảm thấy, mình không thuộc về nơi này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.