Đọc truyện Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu – Chương 21: Cái gọi là ân tình
Chung Như Thủy theo sau Phong Hàn Bích, nghênh ngang đi vào đại lao hình bộ được canh giữ nghiêm ngặt. Phong Hàn Bích dùng lý do mình là người bị hại, xin lão tử của y trở thành chủ thẩm vụ án. Tuy không phù hợp quy củ, nhưng hoàng đế vẫn đồng ý. Chung Như Thủy xem chuyện này như một vị phụ thân vĩ đại thương yêu nhi tử của mình, lải nhải bên tai Phong Hàn Bích, sợ y mất hứng lại làm ra chuyện tà ác khủng bố. Phản ứng của Phong Hàn Bích lạnh nhạt, chỉ nói một câu “Đây là chuyện hắn phải làm” , không còn ý kiến gì. Về phần Đào Như Lý, Giác Trưng trưng và Liễu gia, Phong Hàn Bích giải thích lý do hủy bỏ hành động lần này thế nào, Phong Hàn Bích không nói, Chung Như Thủy cũng không hỏi. Những chuyện này hắn không cần biết rõ, hắn chỉ muốn Phong Hàn Bích không đi sai đường.
Đại lao hình bộ vô cùng kinh khủng, bốn phía treo đủ loại hình cụ, còn một lò than cực đại, mấy bàn ủi cắm trong đó đỏ rực, mùi máu tươi nồng đậm quanh năm không tán, khiến Chung Như Thủy khẩn trương nuốt nước miếng.
“Tham kiến thái tử điện hạ!” Quan viên hình bộ thấy Phong Hàn Bích đại giá, vội vàng quỳ xuống hành lễ, Phong Hàn Bích phất phất tay, Lâm công công đứng bên cạnh, nói: “Các vị đại nhân, thỉnh đứng lên.” Hóa ra Lâm công công là cái loa của Phong Hàn Bích a! Chung Như Thủy hiểu ra.
“Thẩm vấn thế nào?” Phong Hàn Bích ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong đại lao, Lâm công công dâng trà, Chung Như Thủy ngoáy ngoáy lỗ tai, trong lòng khinh bỉ: Làm ra vẻ!
“Bẩm điện hạ, bọn thần đã sử dụng ba lần đại hình, phạm nhân một mực khẳng định, là Chiêu quý phi sai sử, có lẽ……” Hình bộ thị lang Chu Dyên cung kính nói, câu cuối cùng chưa hết nhưng mọi người đều biết rõ, chịu cực hình, không phạm nhân nào có thể nói dối, kẻ làm chủ phía sau chắc chắn là Chiêu quý phi.
Trước khi Phong Hàn Bích nổi giận, Chung Như Thủy nhảy ra trước một bước: “Thái tử điện hạ muốn thẩm tra phạm nhân, các ngươi mang nàng đến.”
Các vị đại nhân của hình bộ có chút nghi hoặc và bất mãn, nhìn người đột nhiên nhảy ra trước mắt, bộ dáng giống tiểu tư – Do Phong Hàn Bích làm cho Chung Như Thủy mấy bộ y phục mới, không phải mặc y phục thái giám. Một tiểu tư cũng dám vung tay múa chân trước mặt bọn họ! Chu Duyên bất vi sở động, hướng Phong Hàn Bích, cung kính nói: “Xin hỏi điện hạ có gì nghi vấn?” Chung Như Thủy tức giận, coi hắn vô hình sao?
Lông mày Phong Hàn Bích nhảy lên, lạnh lùng nói: “Hắn là tâm phúc của ta.” Đáp phi sở vấn, không nói cũng hiểu. Bọn người Chu Duyên toàn thân phát lạnh, vội vàng chắp tay thi lễ với Chung Như Thủy, Chung Như Thủy ngăn cản bọn họ, “Đừng, ta không có chức quan, chỉ là thư đồng nho nhỏ bên cạnh điện hạ, theo đạo lý, ta còn phải quỳ lạy các ngươi.”
“Không dám không dám, Tiểu công tử là nhân trung long phượng, hạ quan có mắt như mù, xin thứ tội xin thứ tội!”
“Được rồi,” Chung Như Thủy nổi một thân da gà, “Đem phạm nhân đến đây, điện hạ nhà ta rất bận rộn, thời gian quý giá.”
“Vâng vâng, người tới, đem phạm nhân Tiểu Lan lên!”
Chung Như Thủy len lén lau mồ hôi trên trán, hung hăng liếc Phong Hàn Bích, chỉ thấy thái tử điện hạ nhà hắn, vẻ mặt thản nhiên, một bộ xem kịch vui, Chung Như Thủy cắn răng, y cố ý nói như vậy!
Hai gã ngục quan kéo Tiểu Lan, ném mạnh xuống đất, “Phạm nhân đã tới!”
“Kháo!” Chung Như Thủy thấy Tiểu Lan, nhịn không được mà chửi thề, cái này, là ngược đãi phạm nhân a! Y phục tả tơi, cả người huyết nhục mơ hồ, trên tay trên chân đều mang theo kháo sắt nặng hơn mười cân, người đã hấp hối. Ba lần đại hình, bị thương thê thảm còn muốn bảo vệ chủ mưu phía sau, rốt cuộc người nào có thể khiến một nữ tử yếu đuối quyết tâm và kiên trì đến vậy.
“Giải khóa!” Chung Như Thủy trầm giọng quát, “Lâm công công, cầm ly trà đến!”
Chu Duyên nhìn vẻ mặt đầy bất thiện của Chung Như Thủy, lại nhìn Phong Hàn Bích từ đầu đến cuối đều mặt lạnh, điện hạ không phản đối, vậy – “Giải khóa.” Chu Duyên phân phó, hắn và Chung Như Thủy khác thời đại, căn bản không rõ đối đãi với tù phạm như vậy có gì không ổn, trong thế giới này, không ai nói đến chủ nghĩa nhân đạo.
Chung Như Thủy nâng Tiểu Lan dậy, Tiểu Lan còn chút tri giác, thấy Chung Như Thủy, nàng suy yếu cười. Chung Như Thủy tiếp nhận ly trà Lâm công công đưa, chậm rãi đút cho nàng. Tiểu Lan uống xong một chén nước, khàn khàn cuống họng nói: “Muốn chém sao?”
Chung Như Thủy để Tiểu Lan tựa vào vai mình, không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói khẽ: “Từng có quá nhiều người như vậy, vì gia quốc đại nghĩa, vì trung với tín ngưỡng và lý tưởng, vì thề chết theo người, dù bị địch nhân nghiêm hình tra tấn hạ, vẫn kiên quyết cắn chặt răng không nói, thậm chí lấy cái chết tỏ rõ. Ta luôn luôn khó hiểu, vì sao, ngươi có thể nói cho ta biết không?” Chung Như Thủy nói, nhớ đến các tiền bối vì cách mạng và quốc gia mà hi sinh.
Tiểu Lan sững sờ, lập tức cười yếu ớt: “Bởi vì, có thứ muốn thủ hộ, rất quan trọng, vì bảo vệ thứ mình muốn thủ hộ, dù chuyện gì cũng có thể chịu được, cũng có thể hy sinh.”
“Vậy còn ngươi? Thứ ngươi muốn thủ hộ là gì?” Chung Như Thủy nhẹ giọng hỏi, “Quan trọng tới mức hy sinh tính mạng người vô tội, hy sinh Chiêu quý phi có ân nghĩa và tín nhiệm ngươi nhiều năm, thậm chí hy sinh chính mạng của ngươi?”
Tiểu Lan chấn động toàn thân, nụ cười có chút đau khổ, “Ân tình, cả đời này không thể hoàn lại. Người kia, cứu một tiểu cung nữ đê tiện từ quỷ môn quan, vì nàng chữa thương vì nàng rơi lệ, còn ôn nhu nói với nàng, nữ hài tử phải biết cách ăn mặc xinh đẹp, sau đó cho nàng y phục mới, cho nàng đồ trang sức, dạy nàng cách trang điểm, không xem nàng như hạ nhân ti tiện, vui vẻ khi nàng cười, đau khổ khi nàng khóc. Dù sau này nàng theo chủ tử khác, trong lòng nàng cũng chỉ có người kia, vị chủ tử xinh đẹp nhất, là người cả đời nàng đều muốn thủ hộ.”
Chung Như Thủy đau thương nhìn Tiểu Lan, ân tình……?
“Điện hạ……” Chung Như Thủy ngẩng đầu nhìn Phong Hàn Bích, trong mắt có chút cầu khẩn. Tiểu Lan muốn hạ độc y, còn hãm hãi Chiêu quý phi bị biếm lãnh cung, Phong Hàn Bích không giết nàng đã là rất nhân từ , nếu như cầu y đừng tra tấn Tiểu Lan, thật sự không thể mở miệng.
Phong Hàn Bích nhìn Chung Như Thủy, lạnh lùng nói với Chu Duyên: “Trông chừng nàng, không cần dụng hình.”
“Vâng!” Chu Duyên lĩnh mệnh.
Chung Như Thủy mừng rỡ, có chút cảm kích nhìn Phong Hàn Bích.
“Hỏi xong?” Phong Hàn Bích nói với Chung Như Thủy, Chung Như Thủy gật gật đầu, “Trở về.” Chung Như Thủy ngoan ngoãn đứng lên, cúi đầu đi theo y.
Quan viên hình bộ nhìn nhau, hỏi xong? Rõ ràng không hỏi gì a! Vừa rồi tâm phúc của Thái tử tự xưng là thư đồng nho nhỏ chỉ nói chuyện phiếm với phạm nhân mà thôi! Tiểu Lan cũng ngồi yên trên mặt đất, rốt cuộc thế tử kia tới làm gì? Tại sao không dụng hình bức cung nàng? Hắn chưa hỏi nàng ai là chủ mưu phía sau, vì sao chỉ hỏi những vấn đề kỳ quái đã đi? Thái tử còn hạ lệnh không tra tấn nàng…… Tiểu Lan mờ mịt được người dìu về địa lao, thái tử tự mình hạ lệnh, không thể tra tấn phạm nhân.
“Phong Hàn Bích,” Chung Như Thủy giữ chặt ống tay áo của y, “Cám ơn ngươi.”
Phong Hàn Bích sững sờ, quay đầu nói với Chung Như Thủy: “Ta đang tích đức cho chính mình, tránh bị người nào đó nói là tàn khốc.”
Chung Như Thủy bĩu môi, bất mãn nhìn y, “Ta đâu thường nói, quỷ hẹp hòi!”
Phong Hàn Bích nhịn không được nhéo chóp mũi của hắn, “Thật đúng là tiểu hài tử.”
“Ngươi nói ai là hài tử a! Gia ta cùng tuổi với ngươi! Không chừng lớn hơn ngươi mấy tháng! Đừng tưởng cao hơn ta vài cm là rất giỏi [Chỉ có vài cm sao?], chờ gia lớn lên, cao bằng Diêu Minh, ngươi đừng ôm đùi gia mà khóc!” Chung Như Thủy giơ tay kháng nghị, năm nay Phong Hàn Bích hai mươi mốt tuổi, hắn cũng hai mươi mốt, dựa vào cái gì nói hắn là tiểu hài tử!
Phong Hàn Bích thấy Chung Như Thủy xù lông, buồn cười hỏi: “Diêu Minh là ai?”
“Diêu Minh là vận động viên bóng rổ rất lợi hại, hắn cao hai mét.” Chung Như Thủy kiêu ngạo nói, tỏ vẻ như nói về bản thân mình.
“Vận động viên bóng rổ là gì? Hai mét là rất cao?” Phong Hàn Bích kéo tay Chung Như Thủy, vừa đi vừa hỏi, y không thật sự muốn hỏi, chỉ là, y thích vẻ mặt thần thái phi dương khi Chung Như Thủy nói đến những chuyện này.
“Bóng rổ là một loại vận động, tựa như chơi xúc cúc, nhưng nó chỉ dùng tay. Hai mét rất cao, ân, tính như thế nào, ai, chính là cao hơn ngươi hai cái đầu a!” Chung Như Thủy đã quen hành vi mờ ám của Phong Hàn Bích, tỷ như – nắm tay, cho nên cũng rất tự nhiên nắm lại.
“A? Rất giống cự nhân? Chẳng lẽ hắn là người phiên bang?” Phong Hàn Bích rất hài lòng với phản ứng của Chung Như Thủy, tiếp tục hỏi.
“Không phải, hắn trăm phần trăm là người trung nguyên. Ai nha, ngươi có phiền hay không, tóm lại hắn rất cao rất lợi hại, sau này ta sẽ cao như hắn, đến lúc đó gia sẽ cười nhạo ngươi! Ha ha ha!” Chung Như Thủy chống nạnh cười to, thân thể của hắn mới mười năm tuổi, còn rất nhiều thời gian, hắn tin rằng, có thể cao bằng Phong Hàn Bích! Phong Hàn Bích bật cười lắc đầu, hắn mới mười năm tuổi, vừa đến ngực y, căn cứ vào chiều cao của nam tử Ngu quốc, có thể cao đến cằm của y đã là quá tốt. Nhưng Phong Hàn Bích không đả kích hắn, chỉ cười nhẹ, tiếp tục đi lên phía trước.
Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy trở về Thái tử cung, thay đổi xiêm y hoa lệ, rồi xuất môn. Chỉ có điều, lần này cần tiến cung, Phong Hàn Bích nói, phải mặc chính thức một chút. Chung Như Thủy mặc cẩm y mang hoa văn và màu sắc như gấm Tô Châu – Phong Hàn Bích cố ý sai người làm theo yêu cầu của hắn, nghe nói một bộ gần tám trăm lượng, Chung Như Thủy không ăn không uống vài chục năm mới làm được. Chung Như Thủy rất thích hợp với sắc màu ấm, bản thân hắn cũng thích màu vàng nhạt, xiêm y Phong Hàn Bích làm cho hắn, màu sắc như vậy chiếm đa số.
Phong Hàn Bích ngồi trên mã xa xem xét thật lâu, cẩm y không hoa lệ không phức tạp, thủ công tinh xảo, mặc lên người Chung Như Thủy có ảm giác nhu hòa, khiến mọi người cảm thấy rất thư thái.
Chung Như Thủy chơi đùa với ngọc bội hình hạ huyền nguyệt treo bên hông, đó là hắn thấy Phong Hàn Bích có hai cái, một cái thượng huyền nguyệt, một cái hạ huyền nguyệt, hắn liền đoạt một cái. Dù thế nào đi nữa, y không phản đối, còn cười vui vẻ, hắn coi như y đồng ý cho hắn. (Sao đoạt hạ mà không đoạt thượng hả Thủy Thủy, số trời mà ^_^)
“Chúng ta đi gặp ai, lão….. Phụ thân của ngươi sao?” Chung Như Thủy vội vàng đổi giọng, thiếu chút nữa nói “Lão tử của ngươi”, nguy hiểm thật nguy hiểm thật.
Phong Hàn Bích liếc hắn, “Không cần, sáng nay mới đi thỉnh an, chúng ta trực tiếp đến thăm di nương.”
“A……” Chung Như Thủy có chút thất vọng, còn muốn nhìn xem phụ thân của Phong Hàn Bích thế nào, không biết có bộ dáng tàn khốc như y hay không.
“Đừng dùng tiểu não của ngươi miên man suy nghĩ.” Phong Hàn Bích rất tự nhiên giơ tay gõ đầu Chung Như Thủy. Chung Như Thủy ôm lấy đầu, hất cằm, có vẻ rất kích động, muốn nhào tới cắn chết y.
“Nơi này là hoàng cung a.” Phong Hàn Bích thản nhiên nói. Chung Như Thủy lập tức nhụt chí, kháo…… Đều đã quên nơi này là ổ của Phong Hàn Bích! Lâm công công ở bên cạnh, yên lặng rơi lệ, điện hạ cao quý oai hùng càng ngày càng như lưu manh.
“Hóa ra là thái tử điện hạ.” Thanh âm ôn nhu như xuân phong, an ủi nhân tâm, lướt qua ngực Chung Như Thủy, trời ạ, giọng nói của người này còn dễ nghe hơn Tiểu Đào Nhi.
Chung Như Thủy theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu phụ xinh đẹp hơn hai mươi tuổi đi tới bên cạnh Phong Hàn Bích, di? Phong Hàn Bích nói y không lập phi mà? Gạt người! Chung như Thủy có chút không thoải mái nhìn nữ tử đang nở nụ cười ngọt ngào với Phong Hàn Bích, hoàn toàn đã quên trong hoàng cung không thể nào xuất hiện thái tử phi của y.
“Thanh quý nhân.” Phong Hàn Bích thản nhiên đáp một tiếng với nữ tử kia, Lâm công công cung kính vái chào nàng, “Nô tài tham kiến Thanh quý nhân.” Chung Như Thủy cả kinh, giả vờ khom lưng. Lầm! Nguyên lai là một trong số mẹ kế của Phong Hàn Bích! Là người được đồn đãi nhân duyên tốt, là Thanh quý nhân được tất cả cung nữ thái giám sùng bái kính yêu. Chẳng biết tại sao Chung Như Thủy trở nên vô cùng vui sướng.
“Không cần đa lễ.” Thanh quý nhân ôn nhu nói, thấy Chung Như Thủy, có chút ngạc nhiên hỏi: “Hài tử thật xinh đẹp, ngươi là ai?”
Di? Hắn xinh đẹp? Chung Như Thủy nghi hoặc nghĩ, khuôn mặt này vô cùng bình thường a! Không đợi Chung Như Thủy trả lời, Phong Hàn Bích lạnh lùng nói: “Hắn chỉ là tiểu thư đồng của bổn vương, Thanh quý nhân không cần hỏi thăm.”
“Ngươi a, nhiều năm vẫn tính tình này.” Thanh quý nhân có chút oán trách, tựa như mẫu thân đối đãi nhi tử. Chung Như Thủy rùng mình một cái, đều do Thanh quý nhân bảo dưỡng quá tốt, thấy thế nào cũng không giống trưởng bối của Phong Hàn Bích.
“Ngươi đến thăm Nguyệt Chiêu tỷ tỷ a,” Thanh quý nhân nói, “Vậy thỉnh điện hạ hỏi thăm dùm ta một câu, Lâu nhi sắp tỉnh, ta về trước, cáo từ.” Phong Hàn Bích gật đầu, Thanh quý nhân hướng y chào, rồi rời đi.
“Thật xinh đẹp, tâm địa lại hảo, đáng tiếc lão thiên gia đối với nàng không quá công bình……” Chung Như Thủy lẩm bẩm, thật đáng thương, có một nhi tử, lại thành như thế?
“Đi thôi.” Phong Hàn Bích kéo Chung Như Thủy đang còn than thở, hướng đến lãnh cung.