Đọc truyện Trùng Sinh Chi Thương Lam – Chương 156
Ngày Trình Anh xuất viện, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Vô Lan.
Anh ta nghiêng người dựa vào cửa xe, trong tay đang kẹp một điếu thuốc lá.
Dường như không thấy cô ấy, anh ta cứ vô tư nhả khói.
Trên người là chiếc áo T shirt đơn giản hợp với dáng vẻ cà lơ phất phơ, nói thật dù nhìn thế nào cũng không thấy được phong thái của một giám đốc trong một công ty lớn.
Trình Anh cúi đầu hòa vào trong đám người.
Nếu anh ta đã từ chối mình một cách rõ ràng rồi, vậy thì cô ấy cũng không hy vọng xa vời điều gì nữa.
Xách một túi lớn, đôi chân dài của cô ấy bước nhanh về phía cổng chính.
Biết thân biết phận- điều này Trình Anh vẫn hiểu rõ.
Ngụy Vô Lan là ai chứ? Loại người đàn ông suốt ngày được những người đẹp vây quanh như vậy, cô ấy cũng không dám nghĩ lung tung là anh ta đang đợi mình.
Nhưng Trình Anh mới chạy được mấy bước thì liền có người kéo lấy cánh tay.
Ngụy Vô Lan đuổi theo cô ấy, thở hổn hển nói: “Em chạy cái gì?”
Anh cắn răng nghiến lợi lườm cô một cái.
Con bé chết tiệt này, vừa thấy anh ta liền bỏ chạy, thật sự coi anh ta như lũ lụt thú dữ sao?
“Anh còn có thể ăn em được sao?” Giữ lấy cánh tay mảnh khảnh của Trình Anh, lòng bàn tay của Ngụy Vô Lan nhẹ nhàng ma sát lên làn da trơn mịn của cô ấy, mặc dù anh rất muốn.
.
.
.
Trình Anh mặt đỏ lên, quát: “Anh buông tay.”
Bên ngoài bệnh viện, người đến người đi, Ngụy Vô Lan lại còn không biết xấu hổ, nhưng dù sao thì cô ấy vẫn còn muốn làm người đấy.
Khẽ hừ một tiếng, anh ta không những không buông tay, ngược lại một đường đi xuống, cuối cùng đan mười đầu ngón tay vào tay cô.
Trầm mặc một lát, đột nhiên anh nói: “Trình Anh, làm bạn gái của anh nhé!”
Lời nói này của anh giống như sấm sét giữa trời quang.
Trái tim cô đập mạnh và loạn nhịp.
Ngước mắt nhìn anh, rồi sau đó lại mạnh mẽ véo vào chính mình.
Ui da –
Rất đau!
“Giám đốc Ngụy?” Trình Anh lên tiếng dò xét, cảm giác hôm nay Ngụy Vô Lan giống như một con người khác vậy: “Anh đang trêu chọc tôi phải không?”
“Trêu chọc sao? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ biết nói đùa.” Ngụy Vô Lan nghiêm mặt nói: “Mặc dù ngày thường em là một người thô lỗ, hơi vụng về lại còn có một chút ngốc ngếch, làm việc thì qua loa, nhưng tính tình lại trọng nghĩa khí.
.
.
.”
Nghe những lời nói chân thực nhưng lại như muốn mắng người của anh ta, sắc mặt của Trình Anh liền đen lại.
“Như vậy đi, dù sao với tính cách của em cũng sẽ không ai thèm lấy, tôi đành rủ lòng thương để cho em làm bạn gái tôi vậy.
Tôi.
.
.
.
.
A!”
Trình Anh nhìn dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt của Ngụy Vô Lan, dáng vẻ thấy chết không sờn, đột nhiên giơ tay lên túm lấy bả vai của anh ta, một chiêu đơn giản ném qua vai liền quật ngã người đàn ông xuống mặt đất.
Mẹ nó chứ!
Ngụy Vô Lan trừng mắt nhìn người ngồi vị trí bên cạnh tài xế- Trình Anh, một tay sờ lên lỗ mũi vừa mới được cầm máu, trong lòng thầm mắng: người phụ nữ chết tiệt này, có phải cố tình ra tay nặng như vậy không?.
“Xin lỗi, phản xạ có điều kiện.” Trình Anh nắm tay lại, khớp ngón tay kêu “Răng rắc” vang dội, nghiêng mặt sang bên lạnh lùng nói ra.
Con mẹ nó!
Như để hả giận, Ngụy Vô Lan giẫm mạnh chân ga đi về phía nhà trọ của Triển Mộ.
Tiếng gió lạnh kèm theo những hạt mưa phùn nhẹ như lông ngỗng thổi vào bên trong xe.
Anh ta kéo cửa kính xe, âm thanh ồn ào huyên náo bị cản trở ở ngoài khiến không gian bên trong như được bịt kín lại.
Trình Anh ra vẻ lạnh nhạt quay mặt đi, ánh mắt nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ.
Mặc dù cô ấy cố gắng duy trì sự bình tĩnh ở trên mặt, nhưng chỉ có bản thân cô biết, trái tim của cô đang đập thình thịch vì một câu nói của Ngụy Vô Lan.
Trình Anh không biết rốt cuộc thì anh ta cảm thấy gì khi đùa giỡn như vậy với cô.
Nếu như không chấp nhận cô ấy thì không cần gieo hi vọng.
Ánh mắt Trình Anh che giấu đi sự buồn bã trong lòng mình.
Cô ấy dự định thứ hai sẽ đến công ty để xin từ chức..
Ngày trước cô không hiểu rõ về Ngụy Vô Lan, còn bây giờ, cô ấy lại không muốn hiểu về con người này nữa.
Thương Lam nghe được tiếng chuông cửa, liền mở hé ra một cái khe hở.
Qua bờ vai của anh ta, cô nở nụ cười với Trình Anh, gọi: “Dì.”
Ngụy Vô Lan nhận lấy hành lý trên tay Trình Anh, tự nhiên vào cửa.
“Tiểu Lam? Sao lại gầy đến như vậy.” Trình Anh nhận lấy đôi dép Thương Lam đưa tới, không hiểu hỏi.
Hơn nữa chứng kiến hành động khéo léo đưa dép cho mình, rồi đến việc đưa nước, Trình Anh liền nhíu mày.
Mới hơn nửa tháng không gặp, sao Thương Lam lại trở nên “Hiểu chuyện” như vậy rồi?
Ở trong ấn tượng của cô ấy, Tiểu Lam rất ngốc, hơn nữa còn được Triển Mộ cưng chiều hết mức, cả ngày không náo loạn thì cả người không yên, rõ ràng là một Tiểu Bá Vương mới đúng!
Ngụy Vô Lan yên tâm thoải mái tiếp nhận cái ly mà Thương Lam đưa tới, hỏi: “Cô ấy trở nên hiểu chuyện không tốt sao?” Hơi ngửa đầu, anh ta uống hết nước trong ly, rồi quay sang gọi to: “Tiểu Lam! Bóc cho anh quả cam.”
Nhìn Thương Lam rất vui vẻ chạy tới phòng bếp, Ngụy Vô Lan đắc ý gác chân lên bàn.
Thật ra thì anh ta vẫn còn ghi hận việc cô từng xóa bỏ chương trình dữ liệu trong máy tính của mình.
Trình Anh nhìn không nỡ, đoạt lấy quả cam trong tay Thương Lam rồi ném lên trên người anh ta, nói: “Muốn ăn thì tự mình bóc.”
“Dì.” Thương Lam lấy lòng kéo tay áo của cô, sờ sờ bụng của mình nói: “Đói.”
Giống như là đoán được cái gì, Trình Anh trở nên im lặng.
Một lát sau, cô ấy mở miệng hỏi: “Tiểu Lam.
.
.
.
Rốt cuộc làm sao vậy?”
Trong lòng cảm thấy chua xót, là ai dạy cô những điều này?
Thương Lam không hiểu nhìn hai người này, cô sờ lên cái bụng đang đánh trống của mình.
Cô đã nghe lời rót nước, bóc cam cho bọn họ rồi, sao hai người còn chưa cho cô ăn cơm?
Bắt đầu từ khi nào, Thương Lam đã học được một điều: khi muốn lấy được cái gì, trước tiên phải lấy lòng bỏ công sức ra.
Nghe thấy lời của Trình Anh, Ngụy Vô Lan cũng để ý lại.
Ngày hôm qua khi đưa Thương Lam trở về, anh ta đã cảm thấy cô gái này có chút không ổn.
Cô trở nên ngoan ngoãn, không còn làm ầm ĩ nữa.
Mới đầu anh ta cũng cảm thấy như vậy rất tốt, còn ở lại trông cô một buổi tối.
Triển Mộ chưa nói muốn mời một bảo mẫu mới nên Ngụy Vô
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –