Đọc truyện Trùng Sinh Chi Thương Lam – Chương 150
Sáng sớm, Ngụy Vô Lan vác một đôi mắt gấu mèo đến công ty.
“Trình Anh, giúp tôi mua một ly uyên ương.” Đẩy cửa phòng làm việc ra, anh ta gọi theo thói quen.
Bởi vì thức đêm, sắc mặt anh ta cực kém.
“Dạ.
.
.
.
Được ạ.
.
.
.”
Nghe thấy không phải thanh âm của Trình Anh, Ngụy Vô Lan không vui quay đầu lại nói: “Tại sao lại là cô, Trình Anh đi đâu?”
“Vâng, hôm nay Trình Anh xin nghỉ ạ.” Tiểu Mễ đang chuẩn bị xuống lầu mua trà sữa, sau khi nói xong liền nghe tiếng đóng cửa nặng nề của Ngụy Vô Lan thì sợ run cả người.
Trước đây sao cô bé có thể cho là trợ lý Ngụy đẹp trai này là một người rất dễ sống chung đây?
Cô nhớ lại bộ dạng mỗi ngày của Ngụy Vô Lan luôn lớn tiếng ầm ĩ với Trình Anh, liền bắt đầu cảm thấy đồng tình với Trình Anh.
Mặc dù thời gian mang thai của Thương Lam ngắn ngủi, bụng còn chưa nhô ra rõ ràng.
Nhưng khi chị Lưu nhìn trong tủ quần áo của cô, toàn bộ là quần áo siết eo hoặc bó sát người.
Thường ngày ở nhà, cô còn có thể mặc áo sơ mi của Triển Mộ lắc lư khắp nơi.
Nhưng vừa ra cửa liền la hét quần áo không thoải mái, không chịu đi.
Nghĩ đến chuyện này, chị Lưu nói với Triển Mộ mua thêm chút quần áo bà bầu cho Thương Lam.
Triển Mộ cũng không phản đối nhưng không quá yên tâm, dù sao anh không có thời gian lúc nào cũng theo cô.
Đúng lúc ấy Thương Lam ngồi ở trên đùi của anh, mặc trên người một cái áo khoác rộng thùng thình lộ ra hai bắp chân, vắt vẻo trên ghế salon lúc ẩn lúc hiện.
.
.
.
.
.
Nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng kia, anh lập tức nhớ tới đã một thời gian dài rồi không đưa cô ra ngoài.
Huống chi ở trong nhà lâu không tốt cho đứa bé trong bụng cô.
Nhíu mày, anh thật sự là không hạ được quyết tâm cự tuyệt cô.
.
.
.
*******
Giữa trưa, Trình Anh đứng ở trước cửa hàng bách hóa đợi trong mòn mỏi.
Rốt cuộc cũng thấy bóng dáng của Thương Lam và chị LưU.
Lúc ra cửa vô luận chị Lưu khuyên như thế nào, Thương Lam cũng không chịu mặc quần dài, bất đắc dĩ chị chỉ có thể xuống dưới lầu mua cho cô một chiếc quần bò ngắn, áo phông.
Những thứ trong cửa hàng đều nhắm đến học sinh ở khu lân cận, cho nên phần lớn quần áo là trẻ trung năng động.
Mà vóc người Thương Lam mảnh khảnh, khung xương nhỏ, gương mặt trắng nõn non nớt, rõ ràng không ai tin cô đã hơn hai mươi tuổi.
Mặc một bộ quần áo in hình phim hoạt hình không cảm thấy lệch lạc mà ngược lại càng lộ vẻ sức sống.
Trình Anh thấy Thương Lam nhảy nhảy nhót chạy đến phía mình, một thân T shirt quần lửng, nhìn giống như học sinh cấp ba.
.
.
.
“Tiểu Lam! Tiểu Lam em chạy chậm một chút.” Chị Lưu che dù ở phía sau đuổi theo, thời điểm đầu rất dễ sảy thai, hơn nữa đầu óc Thương Lam không tỉnh táo lắm, chị rất sợ cô sơ ý một chút liền mất đi đứa trẻ trong bụng.
Chỉ sau hai năm, Trình Anh đã thay đổi phong cách.
Mái tóc dài đến eo được uốn xoăn, không còn hình tượng tomboy trước đây nữa, quần áo trang sức càng tăng thêm sự dịu dàng của người con gái này.
Thương Lam chạy chậm tới trước mặt cô ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi nắng chợt đỏ ửng.
Mặc dù hai người chỉ gặp mặt mấy lần, nhưng Thương Lam luôn có một cảm giác thân thiết không nói nên lời với chị gái này.
“Tiểu Lam!” Cô ấy lên tiếng cười lớn nghênh đón.
Chỉ cần không mở miệng, cô ấy có thể là một thục nữ.
Trình Anh nhìn bảo vệ đứng cách đó không xa, không nhịn được nhíu chân mày: “Chỉ mua mấy bộ quần áo, một mình tớ đủ rồi, Triển Mộ khẩn trương như vậy làm gì?”
Cuối cùng cô lại quay đầu lại véo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Lam, chợt thấy cảm giác cũng không tệ, không nhịn được mà xoa thêm: “Nhìn dáng dấp này chứng tỏ anh ta đối với cậu cũng không tệ nha!”
Trình Anh cũng suy nghĩ giống như những người khác, tất cả đều tin việc Thương Lam trượt chân chỉ là ngoài ý muốn, mà việc Triển Mộ không chê bai mà cưới cô càng thấy được sự si tình.
.
.
.
.
.
Thương Lam sao hiểu được ý của cô ấy, mắt thấy cô ấy hết xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình rồi lại đến bụng thì cười khanh khách không ngừng.
Trong trung tâm mua sắm có mở điều hòa.
Trình Anh dắt cô, vừa vào cửa chính liền đi thẳng đến của hàng quần áo.
Cô ấy là một người thẳng tính, ghét nhất là dài dòng, tính cách như đàn ông luôn đi thẳng vào vấn đề, cầm lên liền đi tính tiền mà không để ý đến giá cả.
.
.
.
Sàn nhà trong trung tâm mua sắm được lau chùi thường xuyên, người đi qua có thể nhìn thấy rõ ràng bóng của mình.
Trình Anh đi ở phía trước, đôi chân bước dài.
Chị Lưu chỉ sợ Thương Lam té, vội vàng đuổi theo,
Thương Lam cúi đầu tò mò nhìn bóng dáng dưới chân, con ngươi không ngừng lưu chuyển.
Chị Lưu nhìn thấy động tác của cô, trong lòng khẳng định cô bé này lại có suy nghĩ gì rồi.
Nếu không phải là Trình Anh dắt, đoán chừng sớm chạy mất bóng dáng rồi.
Thật ra thì Triển Mộ đã từng đưa cô tới trung tâm thương mại này.
Nhưng khi đó công việc bận rộn, hai người đi dạo không được bao lâu liền có một cuộc điện thoại đến tìm anh, sau đó Thương Lam được tài xế phụ trách đưa về.
Cũng vì thế mà cô giận dỗi anh một thời gian dài.
.
.
.
Có lẽ sau này Thương Lam trở nên ngốc nghếch nên tính tình thẳng thắn hơn trước kia rất nhiều.
Nếu gặp phải chuyện không vui thường sẽ không che giấu, tất cả cảm xúc dù vui vẻ hay tức giận đều biểu hiện ở trên mặt.
Mà tính tình đơn thuần như vậy lại làm cho quan hệ giữa bọn họ kiên cố hơn.
Lần này mua đồ, tác phong của Trình Anh không nghi ngờ giống như gió bão ập đến.
Cô ấy đi tới từng cửa hàng, lấy xuống những bộ quần áo rồi đưa cho Thương Lam.
Cùng nhau đi vào, thấy cái gì đẹp liền lấy cái đó, đợi đến khi trong tay Thương Lam không còn chỗ để cầm nữa liền đẩy cô vào trong phòng thử áo.
Mới đầu Thương Lam còn phối hợp, nhưng sau nửa giờ thử đồ, cô bắt đầu không vui.
Miệng mím chặt, mắt đỏ lên, ôm bộ đồ T shirt vừa đổi tránh ở sau lưng chị Lưu.
“Tiểu Lam, mau ra đây, còn rất nhiều đồ chưa thử nha.” Trình Anh hướng về sau gọi, động tác trên tay không những không ngừng, ngược lại càng nhặt càng nhiều.
Thương Lam lặng lẽ lộ đầu ra, lắc đầu với cô ấy một cái.
“Cậu không thử làm sao biết có hợp hay không?” Trình Anh cầm lấy quần áo bà bầu trong tay, đi tới muốn bắt lấy cô.
“Cô Trình, không thì chúng ta bọc những thứ này lại.
Tôi thấy Tiểu Lam cũng mệt mỏi, trở về sẽ thử sau.” Chị Lưu cười khuyên.
Mắt Trình Anh chợt nhíu lại, Thương Lam vội vàng vươn đầu ra gật một cái.
Trình Anh khổ sở nhìn một sọt quần áo bà bầu, vừa nhìn nụ cười lấy lòng của cô bán hàng.
Quần áo nơi này cũng không rẻ chút nào, tùy tiện lấy một cái là có thể đủ gần nửa tháng tiền lương của cô ấy nha…, có tiền cũng không thể xài lung tung thế được không phải sao?
Từ nhỏ cô đã tôn trọng tư tượng của bác Mao, tiêu xài xa xỉ lãng phí không phải là Trình Anh.
Cô ấy cắn răng một cái, giày cao gót bước tới, ngay trước mặt cô bán hàng liền không có hình tượng mà ngồi chồm hổm, nhặt lại những bộ quần áo mà Thương Lam vừa mới thử qua, tùy tiện
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –