Đọc truyện Trùng Sinh Chi Thương Lam – Chương 148
Từ sau khi Thương Lam mang thai, cho dù ai cũng có thể nhìn ra được sắc mặt của Triển Mộ.
.
.
.
Không tốt lắm.
Chín giờ tối, Triển Mộ lau tóc bước ra từ trong phòng tắm.
Anh một đường đi thẳng đến phòng khách, ở khúc quanh liền nghe thấy một tràng tiếng cười.
Nhếch miệng, tâm tình của anh vui vẻ đi đến nơi phát ra âm thanh, nhưng khi ánh mắt thấy hành động và việc làm của cô thì sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Thương Lam đang chăm chú nhìn Tiểu Đinh Đương trên TV mà cười “Khanh khách” không ngừng.
Thấy sau lưng có tiếng động, cô quay mặt qua gọi: “Chú.”
Dứt lời, cô quay lại, hai mắt ngay cả chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm trong hình ảnh trong ti vi.
Trước dáng vẻ say sưa này, chỉ thiếu việc không dán mặt lên màn hình nữa thôi.
Triển Mộ nhíu mày, chú ý tới ghế dưới mông cô
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Không thể cách TV quá gần.” Anh ôm cô về phía ghế sa lon để sát tường.
Thương Lam khẽ hừ một tiếng, nhìn hình ảnh trên TV cách xa hơn, bĩu môi giãy dụa khỏi người của anh, nói: “Xa.
.
.
.
.
.
Không thấy được.”
“Xa ư? Anh vẫn thấy rất rõ ràng.” Triển Mộ vừa nói, vừa đẩy kính mắt trên mũi.
Thương Lam phồng má trợn mắt, đưa tay tranh giành.
“Còn gây sự nữa, anh sẽ ném hết bánh ngọt trong tủ lạnh.” Triển Mộ liếc cô một cái.
“Chú.
.
.
.
.
.” Thương Lam kháng nghị một tiếng, lộ vẻ tức giận thu tay lại.
Giận dỗi quay lưng đi.
Triển Mộ xoa bụng nhỏ của cô, đổi một tư thế khác để ôm cô chặt hơn, ánh mắt vẫn rơi trên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của cô.
Nghe nói phụ nữ có thai thích ăn đồ ngọt thì tỷ lên sinh ra bé gái là rất cao.
Thương Lam bị anh sờ bụng mà cười khanh khách không ngừng.
Cô ngước mắt nhìn màn hình ở đối diện.
Vị ở cự ly quá xa nên cô nhìn không rõ hình ảnh trên đó.
Ngáp một cái, cô nhàm chán tựa vào ngực của Triển Mộ, nhìn theo áo ngủ hướng lên khuôn mặt của người đàn ông.
“Chú.
.
.
.
.
.”
Triển Mộ cúi xuống hôn lên tóc của cô: “Sao vậy?”
“Không thể ném.
.
.
.
Bánh ngọt.
.
.
.
Của cháu.”
Lời còn chưa nói hết, anh liền nghe thấy tiếng thở đều đều phát ra từ miệng của cô.
Không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Anh buồn cười vò rối tóc của cô, lướt qua gò má, lòng bàn tay vuốt ve bờ môi cô, rồi mát sát đến nơi mập mờ nào đó.
Chỉ chốc lát sau anh liền bế cô trở về phòng.
Liếc nhìn dáng vẻ của thiếu nữ đang ngủ, không nhịn được hôn xuống bờ môi cô.
Nụ hôn này vừa dịu dàng lại kéo dài nhưng không mang theo một chút dục vọng nào.
Dưới ánh đèn, trong ánh mắt của anh nhìn cô, ngoại trừ sự cưng chiều vô hạn còn tràn ngập thâm tình.
Không bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng cười nói anh: “Mèo thèm ăn.”
Lúc nửa đêm, Thương Lam bị tiếng nước chảy đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, bản năng đi đến nơi dó.
“Chú?”
Cả phòng tối om, lại không thấy bóng dáng của Triển Mộ.
Cô chớp mắt mấy cái, lo lắng gọi lại: “Chú.
.
.
.
.
.
Chú.
.
.
.
.
.”
Đến khi cô sắp khóc thì Triển Mộ mang theo một thân ẩm ướt từ trong phòng tắm ra ngoài.
“Chú.
.
.
.
.
.” Nhìn người tới, trong mắt Thương Lam thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, cô liền chạy mấy bước nhào vào trong ngực của anh, chỉ về phía rèm cửa sổ nói: “.
.
.
.
.
.
Sợ.
.
.
.
.
.”
Ban đêm gió bắt đầu thổi, khiến bóng cây ngoài cửa sổ lay động.
Triển Mộ chú ý thấy mấy bóng cây theo hướng tay của cô.
Cả phóng tối mù mịt, khó trách cô sẽ sợ.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Thương Lam từ từ bình tĩnh lại, cô kéo nút áo anh.
“Thơm.” Nói xong, lại hít sâu hơn, đó là hương vị của sữa tắm.
“Tại sao lại tắm?”
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Triển Mộ chỉ cần khẽ cúi xuống liền có thể thấy cảnh xuân ở dưới cổ áo đang rộng mở của Thương Lam.
Hai tiểu bạch thỏ kiêu ngạo đang nằm ở trước ngực của cô như khiêu khích.
.
.
.
Cổ họng anh chợt căng cứng, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại lúc tiểu huynh đệc của anh ma sát ở bên trên chúng, làn da mịn màng trắng noãn dần đỏ ửng.
Nghĩ tới đây anh bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người nóng lên.
.
.
.
Nhớ tới thời gian lần cuối cùng hai người làm chuyện đó thì đã gần nửa tháng anh không đụng đến cô.
.
.
.
.
.
“Đi ngủ đi.” Một lát sau, anh gian nan mở miệng, cúi đầu nhìn qua phía dưới dần ngẩng cáo, thở dài một tiếng.
Thương Lam thấy anh lại muốn đi vào trong phòng tắm, cô vội vàng nói: “Chú, đi đâu?”
Trong mắt cô gái trong veo ẩn hiện nước mắt, chỉ sợ anh chạy liền dính cả người lên anh.
Báo ứng.
.
.
.
.
.
Thật là báo ứng!
Triển Mộ cố nén kích động mà đẩy cô ra, cũng âm thầm thề sau khi Thương Lam sinh xong, trong thời gian tiếp theo, anh tuyệt đối sẽ không muốn có thêm đứa bé.
“Chú.”
Thương Lam nhíu mày, tránh tay của anh nhào tới một lần nữa.
Ai nghĩ tới một tiểu Lam ngày trước tránh anh như trán tà cũng sẽ có ngày lệ thuộc vào anh như thế.
Lần này Triển Mộ không đẩy cô ra, anh không đẩy cô ra được.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –