Đọc truyện Trùng Sinh Chi Thương Lam – Chương 146
Chị Lưu hoảng sợ thét chói tai, mắt thấy chiếc xe tải ở bên cạnh tiến lên, kèm theo cát bụi cuồn cuộn hướng về phía cô gái đâm tới.
Thậm chí Thương Lam không kịp phản ứng, chỉ có thể khẽ há mồm, tim đập mạnh và loạn nhịp đứng tại chỗ.
Người đi đường thét chói tai cộng thêm âm thanh ồn ào xung quan khiến đầu óc cô rối loạn.
Bỗng nhiên một bóng người lướt qua từ trong đám đông lao đến.
.
.
.
Động tác của anh ta cực nhanh, mấy bước liền xông tới ôm lấy đầu của cô lao về hướng ven đường.
Âm thanh bén nhọn của phanh xe phá vỡ không khí, trong không gian yên tĩnh của buổi sáng liền thấy chói tai.
Mất mục tiêu, xe tải dừng lại ở giữa đường.
Mắt thấy Thương Lam bình an vô sự, chị Lưu thở ra một hơi, bàn tay run run móc ra giấy bút trong túi xách, lại phát hiện biển số xe ở đuôi xe đã sớm bị băng dinh đen che đi.
.
.
.
.
Thấy vậy, sắc mặt chị Lưu càng thay đổi, trong mắt thoáng qua sự kinh hoàng.
Một giây kế tiếp, xe tải đổi hướng, quay xe lại tiến về phía ven đường nơi hai người đang đứng.
Hai vệt bánh xe in đậm trên đường lớn, balo bị xe lăn qua khiến đồ vật bên trong bị nghiền nát dưới đất.
.
.
.
.
.
Người thanh niên đang nằm dưới đất nhìn lên, xuyên qua kính chắn gió thấy rõ tên tài xế đeo kính mát bịt khẩu trang kín mít.
Anh ta lập tức tính toán, vừa che chở cô gái trong ngực vừa nhảy lên bậc thang chạy như điên vào cửa hàng cá cảnh cách đó không xa.
Tiếng vang phía sau lưng rất lớn, đầu xe đâm vào bậc thang bên đường khiến nền đã vỡ vun, bụi bay mù mịt.
Sau đó, bốn bánh xe lại điên cuồng tiến lên nhưng không thể tiếp tục đi về phía trước.
Tài xế thử một lúc, cuối cùng chỉ có thể lái xe chạy đi.
Nguy hiểm qua đi.
Chị Lưu lấy điện thoại di động ra run rẩy gọi một cuộc điện thoại cho Triển Mộ, rồi sau đó chạy về hướng cửa hàng đối diện.
Thương Lam cảm thấy cánh tay đang giữ đầu mình được buông lỏng.
Thoát khỏi ngực anh ta, cô ngước mắt lên, tò mò nhìn người đối diện.
Đây là một người đàn ông có thân hình cao lớn, thân thể cường tráng khuôn mặt góc cạnh, đường nét tuấn tú mà thâm thúy.
Cằm của anh ta đầy râu, không có cái mũ che đi, trên đầu người này hiện ra rõ ràng.
Mái tóc cắt ngắn cụ ngủn dưới ánh mặt trời càng nổi bật khuôn mặt như hung thần, nhưng Thương Lam cũng không sợ anh, ngược lại có cảm giá thân thiết.
Giống như hai người biết nhau từ trước.
.
.
.
Cô ở trong lòng anh ta cười khanh khách không ngừng, đưa tay sờ râu trên mặt anh ta, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông liền vuốt vuốt lên bộ râu đấy.
“Tiểu Lam, không được nghịch!” Chị Lưu thở hổn hển chạy tới, xoay người nói với Lam Trí: “Thật là rất cảm tạ ngài, tiên sinh xin hỏi ngài họ gì, sau đó chúng ta nhất định sẽ tự mình tới cửa đáp tạ.”
Người đàn ông im lặng một hồi, cánh tay đang ôm cô cũng không buông ra.
Cô rất gầy, ôm trong vòng tay nhẹ như lông vũ.
“Em.
.
.
.” Anh lặng người nhìn nụ cười ngô nghê của cô gái, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, không dám tin rù rì nói: “Tiểu Lam, làm sao em lại trở nên như vậy?”
Thương Lam mở to đôi mắt, vô tội nhìn anh.
Đột nhiên, nụ cười trên mặt cô càng sâu, bàn tay nhỏ bé dùng sức kéo xuống bộ râu của anh, tiếng cười “Khanh khách” dễ nghe hòa cùng tiếng kêu thảm thiết của Lam Trí vang trong cửa hàng cá cảnh.
Không lâu về sau, Triển Mộ vội vã chạy tới.
Khi anh thấy Thương Lam đang đứng bên nhìn mấy con cá nhỏ ở hồ cá thì bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không đợi anh bước đến một bước, má phải liền nhận một cú đấm nặng nề.
Triển Mộ bị đánh bất ngờ nên không kịp phản ứng, anh ôm mặt ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, vách hồ cá phản chiếu bóng dáng nhếch nhác của anh.
Lam Trí trước mắt đã sớm không còn sự trẻ trung năm đó nữa, bóng dáng đứng nghiêm toát lên sự cường tráng uy nghiêm của một quân nhân, anh ta giận tái mặt, gằn từng chữ: “Triển Mộ, tại sao Thương Lam lại biến thành như vậy?”
Nghe thấy động tĩnh ở bên này, Thương Lam rút tay đang nghịch trong bể cá ra, chạy về phía Triển Mộ.
“Chú.
.
.
.
.
.” Cô nhào vào trong ngực của anh, chỉ vào bể cá cách đó không xa, nói: “Muốn.
.
.
.
.
.
Cá.
.
.
.
.
.”
Tay áo sơ mi của anh bị Thương Lam ôm khiến chúng ướt nhẹp.
Anh cúi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi dưới ánh mặt trời mà đỏ ửng, cưng chiều vỗ vỗ đầu của cô, dặn: “Đi chọn đi.”
Đôi mắt của Thương Lam bỗng nhiên sáng lên, ôm anh lấy lòng một lúc rồi vui vẻ chạy đi.
Thấy tiểu Lam như thế, trên mặt Lam Trí thoáng qua vẻ ảm đạm.
Xuyên thấu qua bóng cây, vài ánh mặt trời nghiêng chiếu lên trên người khiến cái bóng phía sau kéo dài, anh ngẩn ngơ nhìn phía sau lưng của cô, giống như lại trở về khoảng thời gian thanh xuân trước kia.
Nụ cười dịu dàng của cô gái đã từng giành cho mình, nay đã không còn tồn tại.
Triển Mộ theo bản năng lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, nhưng khi nghe được âm thanh của Thương Lam thì trầm mặc trong chốc lát rồi lại cất đi.
Kể từ khi Lam Trí rời khỏi nhà họ Lam mấy năm trước, sau đó ra ngoài lặn lội, anh cũng không nghe thấy tin tức nào của anh ta.
Có người nói ông cụ nhà họ Lam đưa
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –