Đọc truyện Trùng Sinh Chi Thương Lam – Chương 144
Editor: Thiên Y
Thương Hồng ngồi ở trên tờ báo, cắn từng miếng từng miếng bánh bao.
Sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân, cô ta quay đầu thấy rõ người tới: “Chú hai.”
“Tiểu Lam đâu?” Thương Trung Thời đi ra từ trong rừng cây, bước chân ngừng lại.
Ông ta cảnh giác nhìn bốn phía.
Thương Hồng bĩu môi, chỉ chỉ chiếc xe dừng sát ở ven đường, tiếp tục cúi đầu, trong lòng khó chịu cắn bánh bao.
“Chú đi đâu?” Thương Trung Tín ngẩng đầu lên hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm người em cách đó không xa.
Thương Trung Thời cười hì hì, đáp: “Em còn có thể đi đâu, không phải cùng mọi người đi ra ngoài tìm người sao?”
Thương Trung Tín hừ lạnh, ngưi thấy mùi thuốc lá phảng phất xung quanh liền cẩn thấy hoài nghi những lời ông ta nói.
Thương Trung Thời sờ mũi một cái ngồi xuống, nhận lấy cá nướng Phùng Nguyên Chiếu đưa tới, không nhịn được lại nhìn vè chiếc xe dừng ở cách đó không xa xe.
Im lặng một lúc, ông ta thu hồi tầm mắt, há mồm cắn mạnh xuống thân cá một cái.
Hai ba miếng liền giải quyết xong một con cá.
Nhổ ra xương cá trong miệng, ông ta mới chú ý đến bản thân lúc này bụng rất cồn cào, liền ăn như hổ đói.
Ở trong không gian thu hẹp.
Thân thể của Thương Lam bị ép sát bên cửa xe, mà người đàn ông đè ép cô, đang điên cuồng gặm cắn môi cô.
Cô hoang mang sợ hãi lấy tay đẩy ra, đánh, nhưng lại không có tác dụng gì.
“Chú.
.
.
.
.
.
Ưmh.
.
.
.
.
.” Ngày thường Triển Mộ cũng không phải là không hôn cô, nhưng lại chưa bao giờ giống như vậy, thật giống như muốn hút sạch không khí trong lồng ngực cô.
Thương Lam không thể hô hấp, cô khó chịu đánh hai vai của, những tiếng kêu gào hoặc thét chói tai bị ngậm vào trong miệng.
Ở trong không gian kín như này, trong mắt cô Triển Mộ, giống như một con sói đói đang nổi điên, nhào vào trên người của cô, muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Chú.
.
.
.
.
.
Tôi không ngon.
.
.
.
Ưmh.
.
.
.Ăn.
.
.
.
.
.” Thương Lam bị ép khiến sống lưng thấy đau, uất ức khóc ròng nói.
Hơi thở của Triển Mộ nặng nề, hổn hển tách ra khỏi cô, một đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cô, khiến cô rợn cả tóc gáy.
Thương Lam cảm thấy kinh hoảng, suy nghĩ lúc này cảm thấy chú thật hư, nói trở mặt liền trở mặt.
Vuốt đôi môi bị cắn đến sưng hồng, bụng cô vang lên tiếng “rột rột”, cô liền khóc lớn: “A.
.
.
.
.
.
Ưmh.
.
.
.
.
.
Chú đói.
.
.
.
.
.
Ưmh muốn ăn cơm.
.
.
.
.
.”
Người đàn ông không nhúc nhích nhìn, lướt qua bả vai của cô, ánh mắt anh nhìn về phía cánh rừng cách đó không xa.
Trong lúc bất chợt, anh ngồi dậy.
Mặc dù không đè lên cô, nhưng bàn tay lại đan thật chặt lấy năm ngón tay cô.
Thương Lam muốn rút về, nhưng lại bị người bên cạnh bóp mạnh một cái.
Cô ủy khuất nhìn anh, đôi mắt to tròn tràn đầy nước mắt, tựa như đang tố cáo sự bạo lực của anh.
Nhưng anh cũng không để ý những cử động của Thương Lam, chỉ giữ chặt lấy đầu ngón tay của cô không thả.
Chỉ chốc lát sau, anh không nhịn được sờ lên mặt của cô.
Đột nhiên nhớ lại bản thân tỉnh lại ở trên giường bệnh mấy năm trước, lúc cô đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Đó là một Thương Lam vẫn còn sống sờ sờ, một Thương Lam còn trẻ mười mấy tuổi.
.
.
.
“Triển đại ca.”
Anh nghe thấy âm thanh của cô, trong một khắc kia cảm giác như ở trong mơ.
“Tiểu Lam.” Triển Mộ nắm tay của cô, đặt ở khóe miệng hôn, từng ngón từng ngón một: “Anh già rồi, không chịu nổi bất kỳ nguy hiểm gì, không cần làm anh sợ nữa, được không?”
Người đàn ông có kiên cường thế nào đi nữa cũng sẽ có nhược điểm, cũng sẽ có chiếc xương sườn mềm không thể đụng đến.
Mà không thể nghi ngờ chút nào, chiếc xương sườn mềm của anh là Thương Lam.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy của kiếp này, anh đã biết bản thân sẽ không buông tay.
Sự cố chấp của một người là bởi vì sợ mất đi.
So với người bình thường, sự sợ hãi mà được anh giấu ở trong lòng không hề ít hơn.
Anh nhất định phải dựa vào việc vùi vào thân thể của cô, cảm thụ nhiệt độ và hơi thở của cô để chứng minh đó cũng không phải là trong mơ, cô là thật, vẫn còn sống sờ sờ một lần nữa ở trong lòng ngực của anh.
Thương Lam nháy mắt mấy cái, nhất thời không thể hiểu nổi.
Cái chú này một giây trước còn hung thần ác sát muốn ăn mình, sao mới qua không bao lâu lại thay đổi sắc mặt.
Mà lần đầu Triển Mộ ở trước mặt cô tháo xuống toàn bộ ngụy trang, để lộ ra vẻ mặt chân thực nhất, cũng là dáng vẻ bất lực nhất.
Cô không nhịn được giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của anh.
Tóc của Triển Mộ rất cứng, cảm giác khi sờ lên không phải quá tốt: “Chú.
.
.
.
.
.”
Anh trầm mặc nhìn cô, đầu ngón tay hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi mềm mại.
Triển Mộ say sưa chăm chú nhìn đôi môi đỏ hồng, âm thanh khàn khàn mà trầm thấp: “Tiểu Lam, giúp anh một chút.”
“Giúp sao?” Thương Lam không hiểu nhìn anh
“Đúng, hiện tại chỉ có em có thể giúp anh.” Anh thì thầm bên tai cô.
Khi Thương Lam vẫn còn đang ngẩn ra, anh đã cởi ra áo khoác của mình, đắp trên người của cô.
Trở lại ghế lái, Triển Mộ lấy điện thoại di động ra gọi cho Thương Trung Tín.
“Sao Triển Mộ lại về rồi?” Thương Trung Thời nghe được tiếng động cơ phát động, ngẩng đầu hỏi.
Thương Trung Tín cầm bình giữ nhiệt, rót nước trà vào chén, không nghi ngờ gì trả lời: “Thương Lam không thoải mái, Triển Mộ đưa con bé trở về rồi.”
Ánh mắt Thương Trung Thời khẽ lóe lên, ông ta đáp một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Dọc theo đường quốc lộ, Triển Mộ lái xe vòng vào con đường nhỏ.
Khi xe đỗ lại, anh đẩy cửa xe ra đi về phía cô.
Thương Lam được anh bọc trong áo khoác ngoài.
Khi anh mở cửa xe, theo bản năng một csi đầu nhỏ liền ngó ra.
“Chú?” Vừa mới dứt lời, thì đã bị người ôm ra.
Anh ôm sát thân thể của cô đi thẳng một đường vào nơi sâu nhất trong cánh rừng.
Đi ước chừng 500m, anh tìm được một khối đất trống.
Triển Mộ dừng lại quan sát xung quanh một chút, ngay sau đó đặt cô gái xuống cái áo mình vừa trải dưới đất.
“.
.
.
.
.
.
Ưmh?” Thương Lam cong người vừa định đứng lên, nhưng một giây kế tiếp liền bị người đàn ông ở trên đè lên thân thể một cách chặt chẽ.
“Chú?” Cô đẩy bờ vai của anh, không hiểu hỏi.
Triển Mộ cũng không để ý tới vấn đề của cô, chỉ nắm lấy cằm kéo mặt cô lại gần.
Anh nhìn ánh mắt của cô, thăm dò vào chỗ sâu nhất, tựa như đang tìm kiếm cái gì: “Anh biết rõ em không thích ở bên ngoài, nếu như không muốn phải, phải nói để ngăn anh lại.”
Anh đang nói chuyện với ai?
Thương Lam ở trong lòng anh khẽ gật đầu một cái.
.
.
.
.
.
Thương Hồng nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng, đưa tay với bình nước bên cạnh.
Trống không.
“Phùng Nguyên Chiếu, không có nước.” Cô theo thói quen mở miệng.
Phùng Nguyên Chiếu ngẩng đầu khỏi bếp nướng, gương mặt bị hơi nóng làm đỏ lên.
Thương Trung Tín nghe được giọng điệu bốc đồng của con gái, không vui quay đầu lại dạy dỗ: “Nhịn một chút, cái chỗ này ở đâu ra nước cho con.”
Thương Hồng mất hứng chu miệng lên, liếm bờ môi khô nứt, cúi đầu không lên tiếng.
“Chú Thương, cháu biết xung quanh đây có một tiệm tạp hóa, rẽ đường nhỏ lúc trước là có thể tới.
Tiểu Hồng, em giúp anh để ý bếp lửa.” Phùng Nguyên Chiếu đứng dậy, cười với Thương Hồng rồi xoay người chạy ra ngoài.
“Đứa nhỏ Nguyên Chiếu này rất thành thật, qua một thời gian nữa ba sẽ cho người chuẩn bị một chút, chuẩn
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –